Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
10
Diệp Thời An bình tĩnh hơn tôi nghĩ.
Anh ta về nhà, trên cửa sổ còn dán chữ "Hỉ."
Phòng tân hôn cũng được trang trí rất lộng lẫy.
Diệp Thời An bình tĩnh phân phó người giúp việc: "Bỏ mấy thứ này đi."
Những người giúp việc trong nhà có xem phát sóng trực tiếp đám cưới nên cũng biết đã xảy ra chuyện gì ở đó.
Họ cúi đầu không nói gì, sợ làm mất lòng anh ta, nhanh chóng dỡ bỏ tất cả những đồ trang trí liên quan đến đám cưới.
Chỉ có thím Lý nhìn Diệp Thời An lớn lên nói một câu: "Thời An, thím đã nói qua rồi Giang Vân không phải là người sẽ sống yên ổn với cháu đâu. Năm đó Hứa Dao đối xử với cháu tốt như vậy, cháu không nên ly hôn với con bé."
Vẻ mặt Diệp Thời An lạnh lùng: "Không phải cháu muốn ly hôn với Hứa Dao mà do cô ấy đề nghị đơn ly hôn trước, là cô ấy không cần cháu nữa."
"Thím đừng nói tốt cho cô ấy, cô ấy là kẻ dối trá. Cô ấy theo đuổi cháu lâu như vậy, còn nói sẽ ở bên cháu mãi mãi, vậy mà mới kết hôn được 5 năm đã không cần cháu nữa, còn chưa cả đến Thất Niên Chi Dương (*)."
(*) Bảy năm ngứa ngáy: ý nói 7 năm là cột mốc mà người ta nói rằng tình cảm trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng 7 năm này thì coi như răng long đầu bạc, bên nhau trọn đời; ngược lại thì vĩnh viễn xa nhau, không thể tái hợp.
"Mấy năm nay, cô ấy ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cháu, quay đầu đã ở bên người đàn ông khác."
Giọng điệu của anh ta rất oán hận tôi.
Thím Lý phản bác: "Còn không phải do thằng nhóc cháu làm con bé chế.t tâm à."
"Lúc cháu bị tai nạn xe, con bé vất vả chăm sóc cháu ba tháng trời, cuối cùng cháu được chăm sóc rất tốt, còn con bé thì sụt mất 10 cân."
"Lúc con bé ốm đau, ngày kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật, những ngày này lẽ ra cháu phải ở bên cạnh con bé, cháu có ở cạnh con bé không?"
Diệp Thời An theo bản năng phản bác: "Cháu rất bận."
"Bận? Bận ở bên Giang Vân à?"
Giọng nói của Diệp Thời An khô khốc: "Cháu tưởng rằng thời gian của bọn cháu vẫn còn dài, bỏ lỡ một hai ngày quan trọng cũng không sao cả. Huống hồ, cháu đã nhiều lần giải thích với cô ấy là cháu và Giang Vân không có gì rồi. Là cô ấy quá nhỏ nhen, cứ khăng khăng gây khó dễ, gây rắc rối với cháu."
Thím Lý tức đến bật cười: "Cháu nói hay đấy, cháu với Giang Vân không có gì. Nhưng lúc Hứa Dao cần cháu nhất, lần nào cháu cũng bỏ rơi con bé để ở bên cạnh Giang Vân. Hứa Dao coi cháu là chồng, thế cháu đã coi con bé là vợ chưa?"
"Thím còn nhớ, mỗi lần cháu đi tham gia tiệc rượu thì bạn nữ đồng hành luôn luôn là Giang Vân chứ không phải là Hứa Dao vợ cháu."
"Người ngoài không biết chuyện còn thật sự coi Giang Vân là vợ của cháu đấy."
Diệp Thời An cau mày: "Đó là do Hứa Dao không muốn đi."
"Hứa Dao thật sự không muốn đi sao? Còn không phải lúc Hứa Dao đi, đám anh em tốt của cháu nhân lúc cháu vắng mặt thì chế giễu con bé, chọc tức con bé à, lâu dần thì con bé cũng không muốn đi nữa."
"Họ không có ý gì xấu với cô ấy cả, chỉ thích trêu chọc cô ấy thôi."
"Trêu chọc? Thế còn phải xem người bị trêu có vui không. Hứa Dao không thích cái gọi là trêu chọc của đám anh em của cháu, nếu cháu thật sự trân trọng con bé thì nên nghiêm khắc chấm dứt hành vi của bọn họ."
Diệp Thời An mím chặt môi: "Thím không hiểu."
"Người được nuông chiều thì không lo ngại gì, cháu ỷ vào việc Hứa Dao thích cháu mà suốt ngày chơi đùa tình cảm của con bé nhỉ. Cháu không ngờ có một ngày Hứa Dao sẽ không cần cháu nữa nhỉ."
"Đủ rồi!" Diệp Thời An gay gắt ngắt lời thím Lý: "Tình cảm của cháu và Hứa Dao không đến lượt một người ngoài đến đánh giá. Trong lòng Hứa Dao vẫn có cháu, nếu không hôm nay cô ấy cũng sẽ không phá hỏng đám cưới của cháu."
Anh ta nhấc điện thoại, kiên quyết nói: "Thím có tin cháu gọi điện thoại đề nghị quay lại với cô ấy, chưa đến ba giây cô ấy sẽ đồng ý không?"
Nhìn dáng vẻ tự tin của Diệp Thời An, tôi cười khẩy.
Diệp Thời An thật sự rất tự luyến, thật sự nghĩ rằng mình là một loại báu vật nào đó.
Anh ta ngoắc tay một cái là tôi sẽ vẫy đuôi đi qua sao?
Tôi không rẻ rách như vậy đâu!
Khi tôi yêu anh ta, tình yêu nhỏ bé của anh ta dành cho tôi cũng thật đáng quý.
Khi không yêu nữa thì cả con người anh ta trở nên vô giá trị với tôi.
Đáng tiếc tôi đã chế.t từ lâu rồi, nếu không anh ta gọi đến thì tôi nhất định sẽ cười vào bản mặt anh ta một trận.
Diệp Thời An vội vàng muốn chứng minh tôi vẫn còn yêu anh ta, anh ta nhanh chóng gọi đến số điện thoại của tôi nhưng không liên lạc được.
Lúc này anh ta mới nhớ ra Tạ Liễm đã thay tôi chặn số điện thoại của anh ta rồi.
Anh ta gọi vào WeChat của tôi nhưng cũng bị chặn nốt.
Diệp Thời An sững sờ.
Dường như anh ta chưa từng nghĩ rằng tôi thật sự sẽ có một ngày tôi không cần anh ta nữa.
Thím Lý ở một bên vẫn đang dội nước lạnh vào người anh ta: "Thời An, trước đây Hứa Dao quá yêu cháu, quá bao dung với cháu, cháu đương nhiên sẽ cho rằng mọi chuyện đều thuận theo ý cháu. Cháu có bao giờ nghĩ tới việc không phải trong tim Hứa Dao có cháu mà là con bé hận cháu vì hôm đám cưới đã bỏ đi để đến chỗ Giang Vân, làm cho con bé trở thành trò cười, cho nên hôm nay con bé cũng phá hỏng đám cưới của cháu, cho cháu và Giang Vân được nếm thử cảm giác bị mọi người chế giễu là như thế nào chưa?"
Sắc mặt Diệp Thời An nghiêm nghị, trầm giọng ngắt lời thím Lý: "Được rồi, thím im miệng cho tôi. Thím đừng tưởng thím làm việc ở nhà tôi lâu năm, tôi gọi thím một tiếng thím, thì thím thật sự là thím của tôi. Nếu thím còn dám nói thêm lời nào nữa thì thu dọn đồ đạc cút đi."
Diệp Thời An lúc này đang nắm chặt điện thoại, khắp người toát ra sự thù địch.
Với bộ dạng đó, trông anh ta còn tức giận và đáng sợ hơn cả khi vừa phát hiện ra Giang Vân đã cắm sừng mình.
Thím Lý thở dài, lắc lắc đầu rồi bỏ đi.