Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hà Kiều Hạnh bị Trình Gia Hưng kéo lại ngủ tiếp, sau đó nàng mở mắt thức dậy lần nữa thì ngày mới đã sáng rồi.
Lúc này cả nhà đã ăn sáng xong, Gia Phú, Gia Quý được Hoàng thị phái đi trả đồ, bàn ghế mượn hôm qua vác trở về nhà cho người ta, bát đũa số lượng khá nhiều, trong khoảng một thời gian ngắn không thể rửa sạch hết được, sáng thức dậy bọn họ bận rận làm rất nhiều việc, làm sạch sẽ thùng gỗ rồi đi trả cho người thân.
Cha Trình đứng trên bờ ruộng nói chuyện với huynh đệ, còn có Trình Gia Vượng người đã xin sự phụ trở về trước đó, vừa lấy chổi lớn trong tay lão nương để quét sân.
Hoàng thị bảo con trai đi làm việc, còn mình thì bưng bát nước đứng dưới mái hiên, vừa uống vừa nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: “Cũng đến lúc lão tam rời giường rồi”.
Lưu thị vừa đi cho gà ăn, quay đầu lại nghe thấy lời này, lập tức đổi ý, bước vào phòng bếp đun nước hâm canh gà. Nàng mới nhóm lửa, chợt nghe thấy tiếng của Chu thị nói chuyện với bà bà, hỏi có phải hâm thức ăn hay không?, “Con nghĩ tối qua đệ muội ăn không ngon, lại ngủ một đêm, nên thức dậy hẳn là rất đói bụng”.
Hoàng thị gật đầu, bảo nàng chọn hai món ra hâm lại, thì con dâu cả Lưu thị liền nhoi đầu từ phòng bếp ra: “Đệ muội, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đang đun nước, canh gà cũng nóng lên rồi, lát nữa sẽ bưng cho vợ chồng lão tam hai bát lớn canh gà thơm ngào ngạt!”.
Nàng nói xong trở lại bên bếp lò, miệng còn ngân nga giai điệu, cả người tràn đầy tinh thần, mặt mày rạng rỡ, rất giống như chiến đấu thắng vì canh gà ấy!
Bà bà Hoàng thị ngại ngùng quay đầu lại nói với Chu thị: “Nếu xong việc rồi thì con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, ngày hôm qua tiếp đón nhiều khách khứa như vậy người cũng mệt rồi”. Sau khi bảo con dâu thứ hai rời đi, Hoàng thị tiếp tục suy nghĩ không biết là Lưu Tảo Hoa đang phát điên lên làm cái gì? Hơn một tháng này rất kỳ lạ, đặc biệt là hai ngày gần đây, thật sự khác thường.
Điều khác thường hơn vẫn còn ở phía sau.
Một lúc sau, trong phòng có tiếng cót két, Hoàng thị bước qua ngưỡng cửa xem xét: “Dậy rồi à? Vợ con đâu? Nàng còn đang nghỉ ngơi à? Tối hôm qua con làm người ta mệt quá có phải không?”.
Trình Gia Hưng ngáp một cái, bước ra ngoài nói: “Hạnh Nhi đang chải đầu, con đi lấy nước cho nàng rửa mặt, buổi sáng ăn gì vậy nương?”.
“Tẩu tử con hâm lại canh gà, nói để chờ hai con thức dậy rồi nấu mì ăn “.
Nghe đến “tẩu tử “, hắn nghĩ đến những lời nói Hạnh Nhi nói trước đó trong phòng tân hôn, nghĩ thầm có phải là đại tẩu hay không đây? Vừa đến cửa nhà bếp, thật đúng là đại tẩu rồi.
Lưu thị vừa thấy Trình Gia Hưng liền cười, mở miệng hỏi: “Đệ muội đây? Nàng dậy rồi thì ta sẽ nấu mì, nước sôi rồi chỉ chờ bỏ vào nồi “.
“Đại tẩu, tẩu này………..”.
“Này cái gì? Đây là nồi nước thứ hai, vừa rồi nồi nước kia đã múc hết ra ngoài rồi, ngươi có thể hoà thêm nước lạnh, nếu không thấy nóng thì đưa cho đệ muội rửa mặt đi, trung thu sắp tới rồi nên sáng sớm trời rất lạnh”.
Trình Gia Hưng liếc mắt nhìn đại tẩu thật sâu một cái, sau đó bưng nước rửa mặt rời đi.
Hắn bưng chậu nước đi ngang qua lão nương nhà mình, còn dừng lại hỏi một câu: “Có chuyện gì với nàng ấy vậy?”.
“Ta nào biết nàng bị gì đâu? Sáng sớm tinh mơ trời lạnh thế này……Chắc tám phần là điên rồi. Con quan tâm nàng nhiều như vậy làm gì, mau bưng chậu nước vào cho vợ con dọn dẹp sửa soạn rồi đi ra ngoài ăn sáng”.
Khi Trình Gia Hưng bưng chậu nước vào, thì Hà Kiều Hạnh cũng đã thắt bím tóc xong, nghĩ đã gả cho người ta rồi, không thể chải cột đầu kiểu con gái được nữa, nàng thắt bím tóc thành một búi ra sau đầu rồi cố định chúng lại, nhìn vào gương trên bàn trang điểm.
“Đừng soi nữa người đẹp, đến rửa mặt đi”.
Hà Kiều Hạnh kéo ghế ra đón, cầm lấy chậu nước Trình Gia Hưng bưng đến, đặt trên bàn trang điểm, lấy khăn mặt ở bên cạnh đặt vào chậu, xắn tay áo lên, bỏ tay bào thử: “Nước vẫn còn ấm này?”.
“Ừ, lúc ta đi ra ngoài đại tẩu đã nấu nước xong rồi, đang còn nấu mì cho hai chúng ta ở ngoài đó”.
Hà Kiều Hạnh vắt nước khô lau sạch mặt: “Ta quả nhiên là người dậy cuối cùng, chàng còn nói với ta là nhà chàng bình thường đều có thể ngủ muộn…….Thật là ngoài miệng không có câu nào nói thật!”.
Trình Gia Hưng trong lòng rầm rì, nhưng ngoài miệng thì nói: “Đó là bởi vì ta thấy nàng mệt mỏi vất vả, nên nghĩ muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút thật tốt mà?”.
Hà Kiều Hạnh tẩy rửa xong, giận liếc hắn một cái: ” Ta nghĩ chính chàng muốn nghỉ ngơi thêm thì có”.
Hà Kiều Hạnh còn đang băn khoăn không biết có nên đổi chậu nước khác cho hắn hay không, Trình Gia Hưng cũng không để ý, đến lau rửa một phen rồi mang chậu nước đổ ra mương dưới mái hiên, hắn vừa rửa chậu nước xong thì đại tẩu Lưu thị bưng hai chén mì từ trong nhà bếp đi ra, vừa đi vừa kêu: “Đệ muội, ngươi sửa soạn xong chưa? Đi ra ăn mì”.
Hà Kiều Hạnh mới vừa lau vết nước trên bàn trang điểm, dọn dẹp một chút giường đệm, mở cửa ra liền thấy khuôn mặt tươi cười của đại tẩu.
“Ta lấy canh gà hầm hôm qua nấu cho các ngươi bát mì, ngươi nếm thử xem hương vị như thế nào?”. Nàng một bên nói, một bên lôi kéo Hà Kiều Hạnh ngồi xuống chiếc bàn vuông. Vừa ngồi xuống liền thấy một tô mì gà to lớn, mì sợi tuy không trắng giống đời sau, nhưng nước dùng có màu vàng óng ánh của gà trông cũng rất hấp dẫn. Sáng sớm tinh mơ hôm nay, Lưu thị còn chạy đi đến mảnh đất trồng rau nhà mình hái hành lá đem về, rửa sạch, thái nhỏ, rồi rắc một nhúm lên trên mặt bát, nhìn rất là ngon miệng.
Hà Kiều Hạnh lấy đũa gắp mì sợi, nhưng chưa bỏ vào trong miệng, mà quay đầu tìm kiếm Trình Gia Hưng, để bảo hắn đến ăn.
Trình Gia Hưng sau khi rửa sạch chậu nước, rửa tay, lau khô nước rồi đi lại đây.
“Nàng còn chờ ta làm gì? Thừa dịp đang còn nóng ăn đi”. Hắn nói xong liền nhét một ngụm lớn mì sợi vào miệng, nhìn thấy hắn ăn, Hà Kiều Hạnh mới động đũa, nếm một ngụm, quay đầu cười với đại tẩu khen ngon.
Trình Gia Hưng gật đầu:” Thật là ngon, canh gà ăn rất ngon”.
Hà Kiều Hạnh giả vờ như không nghe thấy, hướng Lưu thị nói, “Hôm qua canh gà, hôm nay là nước ấm với mì sợi, thật sự phiền toái đại tẩu quá”.
Trình Gia Hưng nói chuyện không được chú ý đến, vì thế không cao hứng lắm, hắn chọc chọc bên trong chén mì sợi, nhìn Lưu thị nói: “Tẩu tử, ta cũng cảm ơn ngươi, người vừa nấu nước ấm, lại nấu canh gà cũng đặc biệt ăn ngon, nếu không ngươi sang bên cạnh nghỉ một lát đi? Ta có chuyện ăn xong lại nói sau.”
Vốn là hai bát mì đặt ở hai bên bàn vuông, hắn đem bát mì của chính mình đi gần về phía Hà Kiều Hạnh, nhích mông ngồi gần ở bên cạnh nàng, muốn cùng nàng chen chúc thân mật ăn một lúc.
Sau khi Lưu thị chào hỏi chuẩn bị xong liền lui xuống, Trình Gia Vượng cùng lão nương Hoàng thị thì đang vịn vào khung cửa ngó nhìn hai người ngồi cùng nhau ăn mì sợi.
Cảm tình thật là tốt a.
Dính nhau quá đi.
“Hôn sự đã làm xong rồi, lão tam, con phải đi đến nhà Phí bà tử để cảm ơn bà mối mới được. Sau khi cảm ơn bà mối xong thì đem con dây đi sang nhà đại bá dạo một chút, hôm qua ngăn nháo hỉ phòng, con dù sao cũng phải dẫn người đi làm quen, nhận biết người thân một chút “.
Trình Gia Hưng hỏi nàng muốn mang cái gì đến cảm ơn bà mối, ăn xong rồi chuẩn bị đi, Hà Kiều Hạnh tướng ăn thanh tú hơn, chờ nàng ăn xong ngụm canh cuối cùng, đang định thu dọn tẩy rửa hai cái bát chợt tẩu tử vội chạy tới trước, Lưu thị thấy nàng đặt bát đũa xuống thì cười tủm tỉm nói, “Đệ muội, ngươi ăn no rồi đi dạo trong sân một chút đi, ta đem bát đũa rửa sạch rồi bồi cùng ngươi nói chuyện. Cảm ơn bà mối thì một mình lão tam đi cũng được, nhà Phí bà tử cũng không gần, với lại tối hôm qua hai người vừa mới động phòng, đi xa như vậy khiến người mệt mỏi đấy”.
Trước kia trong nhà luôn nói Lưu thị người này nói chuyện thẳng thắn đến nghẹn người, thật là đừng nói, nàng bắt đầu lúc này thể hiện sự ân cần xum xoe còn chiếm ưu thế, Chu thị ở bên kia vẫn đang con trải chăn, vội vàng chạy vọt tới trước mặt………
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Chu thị luôn đến muộn một bước, thấy Lưu thị đi rửa bát đũa mới đến trước mặt Hà Kiều Hạnh.
“Đệ muội, ngươi mới gả tới đây, có cái gì không hiểu thì cứ đến hỏi ta, ta ở trong phòng với Gia Quý”.
Hà Kiều Hạnh cũng đáp lại với khuôn mặt tươi cười, rồi lên tiếng chào nhị tẩu..
Chu thị liền nói: “Lão tam nói thành thân xong sẽ mời người đến xây nhà mới, nhà ngói gạch xanh cho ngươi ở, mọi thứ hắn đều mua cả rồi, đang để ở bên cạnh một chút………”.
Nàng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lưu thị thò đầy ra khỏi bếp cắt lời: “Đó là lão tam mua mà, cái này phải để cho chính hắn đích thân dẫn đệ muội đi xem, chứ ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi nếu không có việc gì thì đi cắt cỏ heo, cho heo ăn rồi đi ra ngoài ruộng đất của mình đi “.
“Ta chỉ cùng đệ muội tuỳ tiện nói chuyện……..”.
“Thật đúng là rảnh rỗi mà”. Lưu thị lầu bầu trong miệng, động tác trên tay cũng nhanh hơn, vèo vèo hai ba cái liền đem bát bát đũa rửa sạch, lau khô, đặt đũa vài trong ống trúc. Lau xong trên bệ bếp rồi xoay người vò giặt giẻ lau là xong.
Sau khi vội vàng xong việc, nàng lay tay nước trên tạp giề trước mặt, rồi cười tủm tỉm đi ra ngoài tìm Hà Kiều Hạnh nói chuyện.
Đồ ăn hôm qua sau hai bữa ăn vẫn còn dư lại, cho nên hôm nay cơ bản không cần phải làm gì cả. Lưu thị đắn đo cả một mùa hè, chưa nghĩ ra việc gì để thể hiện sự ân cần quan tâm của mình? Chỉ nghe nàng nói: “Ngày thường, mấy ngày không đụng đến dầu nước món mặn thì thấy thèm, nay lại có cả một bàn thịt thì ăn không vô, ta thấy trên bếp còn thừa nhiều thịt nướng, chờ lát nữa xuống đất trồng rau hái một bó rau xanh trở về nấu bỏ vào thêm các ngươi ăn cũng không bị ngán”.
Hà Kiều Hạnh cảm giác được đại tẩu đối với mình thật sự quá tốt đi, so với cha nương ruột còn chu đáo hơn, này là có chuyện gì vậy?.
Trong lòng nàng đang nói thầm, ngoài miệng thì vội vàng đáp lại, cảm động nói: “Ta vừa mới gả lại đây có chút không yên tâm, còn sợ chính mình cùng người nhà chồng ở chung không hoà thuận, nhưng bây giờ lại thấy hai tẩu từ đều tốt như vậy, ta thật sự rất là mừng”. Tử lúc vào cửa đến giờ còn chưa đến một ngày, Hà Kiều Hạnh đã cảm nhận được hơi ấm của gió mùa xuân phả trên mặt, điều này cũng làm cho sự phiền muộn, lo lắng khi rời đi ra nhà mẹ đẻ đến một môi trường sinh hoạt mới sống đã được thổi tan bay đi.
Nàng cảm động nên cũng nói nhiều thêm mấy câu, Hoàng thị vừa rồi sắp xếp cho lão tam, đứng trông nhìn hắn đi đến nhà Phí bà tử, khi nàng quay lại thì thấy ba cô con dâu đang hoà thuận nói chuyện với nhau.
Hoàng thị:………..
Nàng dâu lão tam này quá tốt rồi phải không? Bằng không, làm sao có thể người gặp đều thích như vậy?.
Đặc biệt là Lưu thị và Chu thị, không biết là đã bao lâu rồi chưa hảo hảo nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ nhìn thấy vẫn đang còn ổn? Không giống như ngày thường, ngươi nghĩ rằng ta không tồn tại, ta lại xem ngươi không vừa mắt.
Trong lòng có hơi khó hiểu, nhưng cũng thật sự vui mừng, Hoàng thị đi đến gần, trước hỏi thăm Hà Kiều Hạnh đã thích ứng quen chưa, sau đó hỏi đã bàn bạc với lão tam lúc nào thì khởi công xây nhà, xây mấy gian, đã tìm kiếm được thợ mộc chưa, nếu tìm người làm thì có thể thuê người thân trong gia đình, dù sao cũng phải bỏ tiền ra thuê mời người ta làm, tiền này không bằng trả cho chính người nhà mình, thứ hai nữa là đàn ông Trình gia rất nhiều, mọi người đều rất siêng năng, chăm chỉ thành thật, nên mình thuê làm cũng yên tâm.
Hà Kiều Hạnh kiên nhẫn lắng nghe Hoàng thị nói, nghe xong rồi gật đầu trả lời: “Con quay lại sẽ thương lượng với Gia Hưng ca ạ, vừa rồi chàng ấy nói không phải là đang chuẩn bị lễ cho bà mối, giờ thì người đâu rồi?”
“Hắn lấy một chuỗi tiền bỏ vào trong vải đỏ rồi đi đến nhà bà mối rồi, người ta làm mai mối cũng không hiếm lạ gì gà vịt cá, còn không bằng đưa tiền cho người ta thực tế hơn. Nay thời vận của Phí bà tử đến rồi, nàng nói cửa hôn sự này của con và lão tam, trước kia thanh danh của hai đứa không tốt lắm, nay tình cảm, mọi thứ đều rất tốt. Nên từ đó mấy đại thím ở các thôn lân cận đều xem ở trong mắt, thấy Phí bà tử là người có nhãn lực tốt, vì thế hai tháng này, người đến tìm nàng ta nhờ mai mối càng ngày càng nhiều”.
“Nếu làm việc có lương tâm thì sẽ được phúc báo, còn mấy bà mối mà lòng dạ hiểm độc, hại người thì ai sẽ đến tìm?”.
Mấy người phụ nữ trong nhà đang nói lời này, thì Thiết Ngưu chơi ở bên ngoài chạy về, vòng qua đến ôm Hoàng thị, kêu hỏi nàng có thể cho hắn một nắm đậu phộng không?.
Vì làm hỉ sự nên trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, Hoàng thị cũng không keo kiệt, quay người đi vào nhà mở rương lấy đậu phộng cho cháu trai, Thiết Ngưu muốn chạy đi theo với bà nội, nhưng lại bị Lưu thị bắt lại, “Nhìn xem đây là ai? Con đã chào hỏi người chưa?”.
Thiết Ngưu quay đầu nhìn theo hướng ngón tay nương mình chỉ, xem một mắt, hai mắt chớp chớp nhưng vẫn không nhận ra.
“Con ngày hôm qua không thấy à?”.
“Nhìn thấy cái gì?”.
“Thời điểm thúc con thành thân con chưa thấy qua sao? Con nghĩ lại đi!”.
Đứa bé năm tuổi vẻ mặt ngơ ngác, không biết nên nghĩ gì.
” Sau ngày hôm qua không phải trong nhà có thêm một người vào à? Đó là ai?”.
Ồ!
Khuôn mặt cục thịt của đứa trẻ trước mắt nhất thời sáng ngời: “Là vợ của tam thúc a! Là thẩm thẩm!”.
Nói xong hắn chạy tới trước người Hà Kiều Hạnh, ôm lấy, ngẩng đầu lên cười nói: “Tam thẩm thẩm, cháu thật sự rất thích thẩm, còn thích các đồ mà tam thẩm làm, so với nương, tam thẩm làm ăn ngon hơn rất nhiều!”.