Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14: Sao tiểu muội muội không khóc?
Vương lão thái từ trên núi trở về, cả buổi sáng tâm trí bà không yên, ngồi xuống làm kim chỉ thì đâm vào tay, quét dọn sân lại làm nát rau trong vườn.
Ba tức phụ cũng nhận ra lão thái thái đang lo lắng vì không có Noãn Noãn ở nhà.
Tiền Cẩm Bình bèn mang một chiếc ghế nhỏ đặt dưới bóng mát ngoài cửa, để ba cậu bé ngồi với Vương lão thái.
“Nãi nãi đừng lo lắng, gia gia sẽ sớm đưa tiểu muội muội về thôi.” Vương Thắng Mãn, đứa nhỏ nhất, nhẹ nhàng nói với giọng nũng nịu.
“Đúng rồi, đúng rồi, nãi nãi, đừng lo nữa. Cả buổi sáng nay nãi nãi đã đâm vào tay mấy lần rồi. Hay là nãi nãi chỉ nhớ tiểu muội muội chứ không thương tụi con nữa hả?” Vương Thắng Ý vừa làm mặt hề chọc cười Vương lão thái vừa nghịch ngợm nói.
Vương Thắng Lợi, lớn nhất trong ba huynh đệ, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nhị đệ Vương Thắng Ý một cái, hắn nắm lấy tay Vương lão thái: “Nãi nãi, Thắng Ý và Thắng Mãn nói đúng, người đừng lo nữa. Đã giữa trưa rồi, gia gia sắp đưa tiểu muội muội về rồi.”
Vương lão thái nhìn tôn tử đang an ủi mình, lòng tràn đầy yêu thương, đúng là bọn trẻ nhà mình đứa nào cũng ngoan.
“Nãi nãi, nãi nãi, phụ thân con về rồi!” Thắng Ý mắt tinh, nhìn thấy Vương Nhị Trụ đang vội bước về nhà.
Vương lão thái lập tức đứng bật dậy, nhìn kỹ thêm một chút, nhưng không thấy lão nhà mình và tiểu tôn nữ đâu. Bà vội vàng đi vài bước tới gần hơn: “Nhị Trụ, phụ thân và Noãn Noãn đâu rồi?”
Sắc mặt Vương Nhị Trụ không được tốt lắm, môi mấp máy nhưng không nói ra lời.
Vương lão thái lập tức cảm thấy bất an: “Nhị Trụ, nói đi! Phụ thân và Noãn Noãn đâu rồi?”
Vương Nhị Trụ giọng trầm thấp: “Nương, vào trong nhà rồi nói.” Vừa nói vừa đỡ lão thái thái vào trong, dẫn theo ba củ cải. Những người trong sân cũng nhìn về phía cửa.
Lão đại và Vương Thiết Trụ nhìn sắc mặt của Nhị Trụ đoán ra có chuyện chẳng lành, sắc mặt cũng trầm xuống.
Vào trong sân, Vương Nhị Trụ hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: “Noãn Noãn mất tích rồi.”
Câu nói ấy như tiếng sét giữa trời quang, nổ tung trong lòng mọi người Vương gia trong sân. Vương Nhị Trụ đỡ lấy Vương lão thái, hắn cảm nhận được bà đang run rẩy.
Tiền Cẩm Bình đứng chết trân tại chỗ, Vương Thiết Trụ phải gọi mấy lần cô mới hoàn hồn lại, mắt đỏ hoe, cố gắng không để nước mắt rơi.
Chương Tú Nhi thì đỏ bừng mặt vì giận dữ: “Tên buôn người chết tiệt nào dám bắt cóc Noãn Noãn nhà chúng ta, đi, chúng ta lên trấn tìm ngay! Nếu để lão nương gặp được, lão nương đánh chết chúng!”
Nước mắt Triệu Thụ Cầm rưng rưng: “Chàng nói coi, chàng theo phụ thân lên trấn sao lại để mất Noãn Noãn như vậy chứ? Hả?”
Vương Nhị Trụ thấy không khí trong nhà căng thẳng, hắn lặng im không nói gì, trong lòng cũng tự trách mình, vì sao không dẫn phụ thân và Noãn Noãn cùng đi.
Vương Thiết Trụ lúc này lại bình tĩnh hơn: “Nhị ca, huynh và phụ thân đã báo quan chưa?”
Vương Nhị Trụ đáp cộc lốc: “Báo rồi, ta về định gọi thêm người cùng lên trấn tìm, ta nghĩ người đông sức lớn.”
Vương Đại Trụ thở dài: “Nhị đệ nói đúng, người đông thì mới dễ tìm. Đi, ta với đệ cùng đi tìm trưởng thôn.”
Vương lão thái nén nỗi lo lắng, hít sâu một hơi: “Lát nữa ta với Nhị Trụ sẽ đi đến nhà trưởng thôn. Đại Trụ, Thiết Trụ, các con lên trấn tìm phụ thân và Noãn Noãn.”
Lão thái thái dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tú Nhi, Thụ Cầm, Cẩm Bình, các ngươi ở nhà trông hài tử.”
Tiền Cẩm Bình nghẹn ngào: “Nương, con cũng muốn đi tìm Noãn Noãn. Nương cho con đi với.” Triệu Thụ Cầm ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
Chương Tú Nhi nghĩ một lúc rồi nói: “Nương, để Cẩm Bình đi cùng. Con với Thụ Cầm ở nhà trông trẻ là được rồi, hơn nữa, nương cũng cần ở nhà để trông chừng tình hình.”
Lúc này, Vương Thắng Lợi ngẩng đầu nhìn Vương Thiết Trụ nói: “Tam thúc, con cũng muốn đi tìm tiểu muội muội. Để các đệ ở nhà, con đi với mọi người nhé?”
Vương Thiết Trụ nhìn đứa cháu nhỏ trước mặt, hắn xoa đầu Thắng lợi: “Các con ở nhà bảo vệ nương và nãi nãi, có được không?” Vương Thắng Lợi nghe vậy liền gật đầu.
Vương Đại Trụ và Vương Thiết Trụ đi thẳng về phía thị trấn, Vương Nhị Trụ đỡ Vương lão thái run rẩy, dẫn bà tới nhà trưởng thôn.
Khi họ vừa tới cửa nhà trưởng thôn, họ thấy trưởng thôn đang ngồi trên cục đá trước nhà. Vương lão thái run rẩy gọi lớn: “Trần lão ca, cứu lấy Noãn Noãn nhà chúng ta với!”
Trần Đại Thụ đang ngồi phơi nắng, nghe thấy tiếng gọi của Vương lão thái liền giật mình ngã khỏi cục đá: “Chuyện gì vậy? Noãn Noãn làm sao?”
Vương Nhị Trụ nhanh chóng kể lại mọi chuyện, Trần Đại Thụ nghe xong liền vuốt chòm râu, nghiến răng nói: “Tên buôn người khốn kiếp! Ta đi gọi mọi người ngay! Nhị Trụ, đưa nương ngươi về trước, chúng ta gặp ở đầu thôn.”
Trần Đại Thụ vội vã cầm theo cái chiêng, vừa gõ vừa hô, gọi các hương thân phụ lão trong thôn ra ngoài, trên đường đi ông kể lại sự việc.
Mặc dù trong thôn thường xảy ra những mâu thuẫn này nọ, nhưng khi gặp chuyện lớn thì họ vẫn đoàn kết với nhau, đặc biệt là chuyện trẻ con bị bắt cóc, điều này khiến ai cũng phẫn nộ.
Tuy nhiên, vẫn có những người như Trần góa phụ, khi nghe tin lại kéo Điền lão thái ra mà than thở: “Nó có mất thì cũng mất thôi, tìm làm gì.”
Điền lão thái cũng tỏ ra đồng tình: “Ai mà chẳng nói thế, nhiều nữ hài sinh ra còn bị giết, nhà đó lại còn đi tìm khi mất sao.”
-
Lúc này, Vương Noãn Noãn mơ màng tỉnh dậy. Mở mắt ra, trước mặt là một phụ nhân xinh đẹp. Đây là ai? Mình đang ở đâu?
Liễu Cẩm Nhu nhìn nữ hài trong lòng mình, thấy tiểu nha đầu tỉnh dậy mà không khóc cũng chẳng ồn ào, đôi mắt mở to như đang quan sát xung quanh.
“Nương, tiểu muội muội tỉnh rồi. Sao muội ấy không khóc vậy?” Lý Chính Phong, nhi tử mới năm tuổi của Liễu Cẩm Nhu chớp mắt hỏi.
Liễu Cẩm Nhu nhẹ nhàng vỗ về Vương Noãn Noãn: “Vì muội muội ngoan đó, con cũng phải ngoan nhé, đừng khóc nữa. Con thấy không, đại ca và đại tỷ của con không nói gì. Tiểu muội muội còn không khóc, vậy con cũng đừng khóc nữa nhé?”
Lý Chính Phong gật đầu lia lịa, đúng là như vậy. Hôm nay, nhóc cùng đại tỷ và nhị tỷ đi chơi với nương, không hiểu sao bỗng nhiên ngất đi. Đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn nhà tồi tàn.
Vương Noãn Noãn nhìn phụ nhân xinh đẹp trước mặt, nhẹ nhàng gọi: “Dì, dì, dì.”
Liễu Cẩm Nhu ngạc nhiên nhìn nữ hài trong lòng mình, đoán chừng nó chỉ khoảng bảy, tám tháng tuổi, nhưng đã nói chuyện rõ ràng như vậy.
"Hài tử, người nhà con cũng ở trấn Vĩnh An phải không? Sao con lại bị kẻ xấu bắt cóc vậy?"
Liễu Cẩm Nhu vừa như hỏi Vương Noãn Noãn, vừa như tự nói với chính mình, dù sao nữ hài còn quá nhỏ, sao có thể hiểu được những điều này.
Ai ngờ, Vương Noãn Noãn tròn mắt nhìn,cất giọng mềm mại: "Gia gia, mua, Noãn, lạc."
Liễu Cẩm Nhu kinh ngạc nhìn nữ hài trong lòng, nàng dò hỏi: "Hài tử, con nói là con đi mua đồ với gia gia rồi bị lạc sao? Vậy "Noãn" là gì?"
Vương Noãn Noãn gật đầu thật mạnh, tiếp tục cố gắng nói: "Noãn, con." Nói xong còn đập mạnh vào ngực mình.
"Con nói con tên là Noãn? Noãn Noãn?" Liễu Cẩm Nhu nhẹ nhàng nói, Vương Noãn Noãn gật đầu, cuối cùng cũng diễn đạt được, thật không dễ chút nào.
Thực ra trong lòng Vương Noãn Noãn cũng hiểu, có lẽ mình đã bị kẻ xấu bắt cóc. A di xinh đẹp trước mắt, nhìn khí chất đã biết không phải người bình thường, hơn nữa còn không hề hoảng loạn. Chỉ cần nói cho nàng ấy biết tên của mình, có lẽ sau khi được cứu ra sẽ giúp mình tìm lại gia đình.
Nhưng điều mà Vương Noãn Noãn không biết là Liễu Cẩm Nhu không phải không hoảng, mà là từ nhỏ đến lớn, những trải nghiệm đã khiến người ngoài không thể nhận ra cảm xúc của nàng.
Hôm nay, thực ra Liễu Cẩm Nhu định dẫn hai hài tử của đại ca và nhi tử nàng ra ngoài dạo chơi.
Nàng cũng mang theo không ít người đi cùng, nhưng không ngờ gặp phải một nhóm người mặc đồ đen, những người đi theo nàng đều bị bọn chúng quấy rối, còn nàng và ba hài tử bị bắt cóc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");