Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương lão gia đảo mắt một vòng, ánh nhìn cuối cùng dừng trên người Vương lão thái, hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp:
“Người ta mà ta muốn cảm tạ nhất chính là bà. Lão bà tử à, cái nhà này, chính là nhờ có bà mà mọi người mới gắn kết như vậy. Bất kể ta ở ngoài có mệt mỏi ra sao, chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy bà, lòng ta liền thấy an yên.”
“Cái nhà này, là nhờ bà giữ vững mới có thể tồn tại. Một đời này của bà đã vì ta mà sinh nhi dục nữ, nuôi dưỡng tôn tử, bọn chúng từng đứa đều được bà dạy dỗ rất tốt, thực sự là khổ cực cho bà rồi!”
Lời Vương lão gia vừa dứt, lão thái thái lập tức rưng rưng nước mắt. Một đời người phụ nhân, mong muốn gì hơn ngoài sự thấu hiểu từ trượng phu và lòng hiếu thuận của hài tử? Mà tất cả những điều đó, bà đều có, đều có cả rồi!
Vương lão gia dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Cái nhà này, mỗi người chúng ta đều không thể thiếu! Nhà lão đại là nền tảng của việc làm ăn, nhà lão nhị là tiên phong buôn bán, còn nhà lão tam chính là kết giao, mở rộng quan hệ cho nhà chúng ta, đồng thời cũng là người dìu dắt thế hệ sau. Ta và nương các ngươi sẽ giữ vững đại bản doanh này, các ngươi cứ yên tâm mà xông pha! Năm sau, Vương gia chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng hưng thịnh!”
Cả nhà đồng loạt hưởng ứng!
Bữa cơm mới ăn được một nửa, Vương lão gia lại quay sang Mộ Tử Hạo, mở lời: “Mộc Bạch à, thật ra năm nay người ta muốn cảm tạ nhất chính là con. Nếu không có con, tiểu tôn nữ của ta không biết sẽ ra sao!”
Mộ Tử Hạo vừa định mở miệng, Vương lão gia đã giơ tay ngăn lại.
“Con chưa cần nói gì, nghe ta nói trước đã. Ta biết thân phận con không tầm thường, nhưng ta muốn nói với con rằng, bất kể bên ngoài con ra sao, chỉ cần con quay về, Vương gia này mãi mãi là nhà của con, mãi mãi sẽ bảo vệ con!”
Lời nói ấy khiến Mộ Tử Hạo cảm thấy chấn động. Từ nhỏ đến lớn, phần nhiều hắn đều là người bảo vệ, thậm chí là người ở trên cao, chưa từng có ai nói với hắn rằng: “Chúng ta sẽ bảo vệ con.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không. Phụ thân hắn chỉ luôn nói rằng, “Đó là điều con phải làm.”
Vì hưởng thụ đặc quyền từ thân phận, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm tương xứng. Những người phụ thân hắn cử đi bảo vệ chỉ xuất hiện trong lúc nguy nan, còn lại tuyệt nhiên không can dự vào.
Như lần này, dù hắn biết có người âm thầm theo sau, nhưng không một ai lộ diện.
Dù vậy, Mộ Tử Hạo đã đoán sai. Nếu không phải vì những người theo sau giúp hắn cản bớt người đuổi theo, hắn đã không thể nào có cơ hội thoát thân. Phải biết rằng, bọn đó là ám vệ tinh nhuệ nhất dưới tay Thái sư, dù hắn có luyện võ từ nhỏ, cũng không cách nào chống đỡ trước số lượng đông đảo ấy.
Những ám vệ đó chỉ vừa mới tìm được hắn, suýt chút nữa là bị Vương Gia chém đầu rồi!
Thấy Mộ Tử Hạo có chút không thoải mái, Vương Noãn Noãn liền cười hì hì: “Mộc Bạch ca ca, huynh cũng là người của nhà chúng ta, gia gia đã nói đây là nhà huynh, thì huynh sau này cũng có nghĩa vụ vun đắp cho gia đình này nha!”
Mộ Tử Hạo siết chặt bàn tay, một lúc lâu sau mới mở lời: “Ừm, chỉ cần là điều ta có thể làm, nhất định không chối từ. Việc ta chưa thể làm, ta cũng sẽ học cách để làm.”
Ám vệ:??? Những ngày không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiếu chủ lạnh lùng của bọn họ từ bao giờ lại trở nên dễ nói chuyện đến vậy?
Vương Noãn Noãn mỉm cười, nàng nói tiếp: “Được rồi, được rồi, năm mới, mong rằng nhà chúng ta bình an, mạnh khỏe, phát tài phát lộc! Chúc mừng năm mới!”
Cả nhà đồng thanh hưởng ứng: “Chúc mừng năm mới!”
Bữa cơm đó cả nhà ăn đến tận gần nửa đêm mới kết thúc. Những người trong nhà vốn ít khi uống rượu cũng đều uống vài chén. Đến cả mấy đứa trẻ như Vương Noãn Noãn cũng nhấp một ngụm, thử vị rượu.
Sáng hôm sau, Vương gia vừa ăn xong bữa sáng, dọn dẹp đâu vào đấy thì những người đến chúc Tết lần lượt kéo đến.
Mộ Tử Hạo cũng đã sớm bôi một ít phấn lên mặt, cùng Vương gia tiếp đón khách khứa đến chúc Tết. Còn Vương Noãn Noãn được sắp xếp đi đến Lý phủ, theo lý thì nàng là tiểu bối cần phải đến chúc Tết sớm.
Nhưng vì thời tiết lạnh lẽo, Liễu Cẩm Nhu lo Noãn Noãn khổ cực, nên bảo nàng đợi trời ấm hơn rồi hãy xuất hành.
Đợi đến khi Noãn Noãn và Tiền Cẩm Bình đến Lý phủ đã là giờ Tỵ, họ vừa bước xuống xe được mời ngay vào hậu viện.
Vương Noãn Noãn miệng không ngừng nói lời tốt đẹp, khiến Lý lão phu nhân mừng rỡ ôm nàng vào lòng, yêu thương gọi là “tâm can bảo bối”, làm cả Lý gia phải kinh ngạc.
Phải biết rằng, từ khi tuổi cao, Lý lão phu nhân ít thân cận hài tử vì không thích ồn ào, bọn nhỏ trong nhà cũng chỉ đến thỉnh an rồi thôi.
Nhưng mỗi lần Vương Noãn Noãn đến, luôn làm bà vui vẻ cười mãn nguyện.
Liễu Cẩm Nhu còn đùa rằng sao không để Tiền Cẩm Bình nhận lão phu nhân làm nghĩa mẫu, vậy là Noãn Noãn sẽ thành ngoại tôn nữ của bà.
Thực không ngờ, Lý lão phu nhân quả thật đã từng nghĩ đến điều đó, cuối cùng là nhờ lời khuyên của Lý lão gia mà bà mới dẹp ý định này.
Dẫu vậy, vẫn không hề làm giảm đi tình yêu quý bà dành cho nha đầu dễ thương này.
Vương Noãn Noãn cùng Tiền Cẩm Bình dùng xong bữa trưa ở Lý phủ rồi mới quay về.
Dù Vương gia vẫn ở trong làng, nhưng tại trấn cũng đã là gia đình khá giả có tiếng, nên Tiền Cẩm Bình phải trở về để chuẩn bị cho việc đi chúc Tết ở các nhà khác trong ngày hôm sau.
Nếu không vì Vương Noãn Noãn nằng nặc đòi về nhà, chắc chắn Lý lão phu nhân đã giữ hai mẫu tử lại vài ngày.
Dẫu vậy, khi hai người rời đi, đồ đạc mang theo còn nhiều hơn lúc đến!
Vương Noãn Noãn vừa xuống xe ngựa đã chạy ngay vào nhà, miệng không ngừng gọi: “Mộc Bạch ca ca, Mộc Bạch ca ca, muội đã về rồi đây!”
Mộ Tử Hạo vội vàng bước ra đón nàng vào lòng, còn xách hai món đồ vào nhà giúp họ.
Vừa vào đến nơi, Vương Noãn Noãn cởi áo ngoài rồi leo lên giường sưởi. Mùa đông phương Bắc thực sự rất lạnh, dù đi xe ngựa cả đi lẫn về nhưng vẫn rét thấu xương.
Nghĩ đến xe ngựa, nàng ngồi thẳng người, quay sang nói với tổ phụ: “Gia gia, nhà mình cũng nên mua một cỗ xe ngựa thôi. Cứ dùng xe của nhà nghĩa mẫu mãi cũng không tiện.”
Vương lão gia vuốt râu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Hiện giờ nhà lão không còn như trước, thường xuyên phải đi tới đi lui, đối với lão còn đỡ, nhưng với Noãn Noãn và tức phụ lão Tam, ngồi xe bò quả thực không tiện lắm. Hơn nữa, mùa đông mà ngồi xe bò thì lạnh quá, có xe ngựa trong nhà cũng tốt.
Khi cả nhà sắp xếp đồ đạc xong, vào trong liền được thông báo là sắp có xe ngựa.
Ba đứa nhỏ reo hò phấn khích, Vương Thắng Ý lớn tiếng nói: “Con muốn cưỡi ngựa, con muốn cưỡi ngựa!”
Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn dù không nói gì nhưng ánh mắt sáng rực cũng cho thấy bọn họ cũng muốn được thử.
Vương lão gia cười lớn, phất tay nói: “Được, chờ xe ngựa về, để các ngươi thử cưỡi ngựa trước!”
Ba hài tử đồng thanh reo lên: “Gia gia tốt nhất! Gia gia trường thọ trăm tuổi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");