Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối khi cậu Cả đi vào, Hứa Trùy Nhi đã chuẩn bị ngủ rồi. Nghe thấy cửa phòng mở, cậu dụi mắt ngồi dậy, thấy một bóng người què đi tới, gằn giọng dạy dỗ hạ nhân bên ngoài: “…các người còn dám quản tôi ngủ ở đâu, cút!”
Nói xong anh nhẹ nhàng chốt cửa, rón rén đi vào phòng, anh cởi áo khoác vắt lên ghế, sau đó đến bên cạnh chậu rửa mặt, phủi đi hương phấn trên người.
Hứa Trùy Nhi vội vàng nằm xuống, giả vờ ngủ. Chỉ một lát sau, cậu Cả trèo lên giường, mỗi người đắp một cái chăn, trên người anh mang một mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Anh không nói gì, Hứa Trùy Nhi cũng không dám nói, mở mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường tối om, nhìn một lúc mắt cậu lại ướt rồi. Cậu len lén đưa tay lau đi, sau đó vùi mặt vào chăn.
Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu bên ngoài. Nước mặt theo cằm chảy xuống cổ áo, từng giọt từng giọt ngấm vào chăn nệm khô ráo. Cậu Cả đột ngột trở mình, một bàn tay vừa nóng vừa rộng mò vào trong tấm chăn của Hứa Trùy Nhi.
Hứa Trùy Nhi ngây người, không động đậy, bàn tay kia tìm kiếm, tìm được bàn tay nhỏ bé dính đầy nước mắt trước ngực cậu, anh nắm chặt lấy.
Trước đây, Hứa Trùy Nhi cũng nắm lấy tay anh như vậy, nhưng không dùng sức thế này, lúc đó bọn họ một người là nam, một người là nữ, bây giờ không thể, cậu không còn mặt mũi nào để anh cầm tay nữa. Hứa Trùy Nhi sợ sệt rút bàn tay ra, thu về.
Trong nháy mắt, ván giường rung lên, tiếp theo chăn bị lật ra, Hứa Trùy Nhi còn chưa kịp phản ứng, người đã bị đè lên. Người đàn ông của cậu khóa ngồi lên người cậu như cưỡi ngựa vậy, tấm lưng cao lớn đùn chăn ra thành một đống.
“Nha đầu!” Lão đại thì thầm gọi, rất khẽ, dường như sợ người ta nghe thấy. Hứa Trùy Nhi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, ngoan ngoãn đáp lời anh: “Dạ.”
Chuyện xảy ra sau đó có chút không thể nói, cậu Cả lột quần Hứa Trùy Nhi, hai bàn tay dán lên người cậu, vén cái áo đã bị nước mắt thấm ướt của cậu lên trên, còn chưa đợi cởi ra anh đã nhanh nhẹn xoa nắn hai điểm đỏ trên bộ ngực bằng phẳng.
Xoa nắn rất lâu, rất mạnh làm cho Hứa Trùy Nhi không thể không ngăn chặn bàn tay anh, cọ vào giường kêu: “Lão đại… đừng nắn em nữa,” cậu tưởng rằng anh coi cậu là cô gái mà xoa nắn, “Em không có, có xoa nữa cũng không mọc ra được…”
Cậu Cả thở hổn hển buông Hứa Trùy Nhi ra, hai tay đưa lên trước ngực, hình như đang cởi áo. Hứa Trùy Nhi không thể nói rõ hai người bọn họ đang làm gì, dù sao cũng là chuyện xấu hổ, nhưng mà cậu nguyện ý, tự mình cởi chiếc áo đã bị vò nhăn nheo ra vứt qua một bên, yếu đuối nằm xuống, đợi anh đến.
Anh không làm mà cúi người ôm lấy cậu, hai cặp đùi trơn nhẵn quấn lấy nhau, cánh tay ôm lấy cánh tay. Hứa Trùy Nhi cảm thấy bản thân như sắp tan ra rồi, nhắm mắt run rẩy. Cậu giả làm con gái gả cho anh, không ai biết hai người họ trốn trong chăn làm chuyện này, bọn họ là đang làm bậy.
“A!” Hứa Trùy Nhi nhỏ giọng kêu, là cậu Cả đưa bàn tay xuống dưới, dùng đầu ngón tay kẹp lấy vật nhỏ không hiểu chuyện, “Cậu nắm tiểu kê kê của em làm gì,” cậu bị dọa sợ, đạp chân lung tung, “cậu đừng nắm nó!”
“Em lừa tôi,” cậu Cả nói chuyện rồi, anh cúi đầu nói vào tai cậu, “Em mọc cái này còn dám ôm tôi, hôn tôi.”
Hứa Trùy Nhi muốn giải thích, nhưng cậu Cả không cho, biết thừa rằng cậu có vật này, còn giống chư chim ưng tha con thỏ, anh nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi cậu.
“Hai chúng ta…” cậu co chân lại, bàn tay trắng mịn bám lên cổ cậu Cả, “Hai chúng ta có phải…đang làm chuyện bẩn thỉu không?”
Cậu Cả không đáp lời, nâng cái mông Hứa Trùy Nhi lên, kéo hai chân cậu quấn lấy eo mình. Dường như ra quá nhiều mồ hôi làm cho chân cậu trơn trượt, anh liền cầm lấy cái mông cậu, đưa đầu ngón tay vào trong, đưa cùng lúc ba ngón tay, vừa chạm tới, cậu đã kêu lên: “Sao cậu cũng chọc mông em, làm em ngứa…”
Từ “cũng” này làm cậu Cả vô cùng để ý, càng để ý, càng nhẫn tâm xuống tay. Anh đưa tay lên đầu giường lấy ra một thứ gì đó trơn trơn bôi vào mông Hứa Trùy Nhi. Lúc này ngón tay lại chọc vào một lần nữa, không phải ngứa mà giống như côn trùng chui vào trong hoa vậy, nhớp nháp vào ra.
Hai thím hạ nhân đứng ngoài cửa theo dõi, đang trong lúc buồn ngủ ngã trái ngã phải, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu của mợ Cả. Hai bà vội vàng ngồi thẳng dây, nghe thấy tiếng thút tha thút thít cầu xin tha: “Lão Đại, không được, em đau quá,…mông em đau!”