Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Trùy Nhi từ nhỏ tới lớn chưa từng bị con gái chạm vào, cái nhéo này làm cho cậu khó chịu, cậu rụt cổ, mặt dường như muốn dán lên cánh tay cậu Cả.
“Ôi nha đầu này.” Hai người vui vẻ cười, “Có chút làm cho người ta thương yêu.”
Mấy nha hoàn tranh nhau thể hiện trước mặt chủ nhân, chỉ cô gái mặc váy đỏ đứng bên trái nói: “Đây là mợ Hai nhà chúng ta”, sau đó chỉ sang cô gái mặc váy xanh, “Còn đây là mợ Ba.”
Nghe các cô nói xong Hứa Trùy Nhi đã hiểu ra, hai người này là chị em dâu của cậu, nếu đã là thân thích cậu đương nhiên sẽ không xấu hổ, cậu rụt rè ngẩng đầu nói một câu: “Tôi, tôi cõng lão đại về giường trước đã.”
Cậu đi qua bọn họ, nghe thấy bọn họ ở phía sau che miệng cười cợt: “Nghe thấy gì không, cô ta gọi cậu Cả là lão đại…” “…quê mùa quá, ngay cả giọng cũng quê mùa…”
Bọn họ chê cậu quê mùa, Hứa Trùy Nhi cũng không ngạc nhiên, các cô gái ở trên trấn cũng chê cậu quê mùa, lúc đó cậu tưởng rằng do bản thân nghèo, nhưng giờ đây khi mặc lên quần áo đẹp đẽ, bọn họ vẫn xem thường cậu như vậy.
“Nằm một lát đi.” Cậu sắp xếp chỗ cho cậu Cả, để cho anh nằm một tư thế thoải mái, lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt anh, “Đợi bọn họ đi rồi, em tắm cho Cậu.”
Những lời này bọn họ đứng bên kia đều nghe thấy cả, mợ Hai nhìn từ đầu tới chân cậu đánh giá một lần, cất giọng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín.” Hứa Trùy Nhi mím miệng nói đúng sự thật, mấy nha hoàn khẽ nói: “…Lớn như vậy mới gả…”
“Cũng không bó chân.” Mợ Ba nháy mắt với mợ Hai.
Hứa Trùy Nhi lúc này mới dám nhìn váy các nàng, chân của phụ nữ không thể nhìn, nhìn là không đứng đắn. Dưới làn váy rộng lộ ra đôi giày đầu nhọn là giày gót sen ba tấc như người kể chuyện từng kể.
Hứa Trùy Nhi tự biết xấu hổ, che váy lên đôi chân đàn ông của mình, quấn thành một hình chữ bát buồn cười.
“Này nha đầu.” Mợ Hai dùng ngón tay ngoắc ngoắc cậu, Hứa Trùy Nhi bước đến, cô ta bèn nắm lấy cánh tay nha hoàn đi về đó, bất ngờ đưa tay bóp mạnh vào mông cậu.
Hứa Trùy Nhi như bị sét đánh, đỏ mặt đẩy cô ta ra, cô dường như không coi việc này có gì to tát: “Hình như cô còn chưa tới kỳ nhỉ”, mợ Hai quay đầu nói với mợ Ba, “Mông lép giống như thằng nhóc con mười bốn, mười lăm tuổi vậy!”
Nhóm nha hoàn cười vang.
Hứa Trùy nhi không biết bọn họ nói “tới kỳ” là gì, chỉ quan tâm việc mình bị con gái sờ mông cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng oan ức: “Các …Các cô sao lại bắt nạt tôi!” Cậu nhìn những cô gái xinh đẹp nhưng xấu xa này, giọng run run chỉ ra cửa, “Các cô đi ra ngoài cho tôi!”
Người ta cũng không muốn ở lâu trong phòng của một người bại liệt, các cô vuốt tóc, lắc hông đi ra ngoài, vừa đi vừa nói mát mẻ ám chỉ: “Về sau những ngày khổ cực của cô còn dài nha!”
Mũi Hứa Trùy Nhi chua xót, cậu cảm thấy làm con gái sao mà khó, dứt khoát muốn đi. Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy cậu Cả nằm trên giường cậu lại không nỡ nhẫn tâm, cậu đi rồi, người bại liệt này phải làm sao, không có cậu anh không thể sống những ngày tháng giống như con người.
Buông lỏng bàn tay nắm chặt, cậu bưng chậu nước tới, rót thêm nước nóng vào: “Này, để em lau người cho cậu nhé.” Vừa nói, cậu vừa để chậu nước ấm lên giường. Trong phòng như tối lại, bầu không khí xung quanh không được tự nhiên. Cậu túm thắt lưng, không mấy thuần thục cởi chiếc váy ra, cong mông bò lên giường.
Cậu Cả dùng một biểu tình phức tạp mà nhìn theo cậu.
Bàn tay nhỏ bé tiến tới, cởi bỏ từng nút áo, sau đó là quần áo lót, cậu nhẹ nhàng lau từ trên xuống, “Có dễ chịu không?” Cậu liên tục hỏi.
Cánh tay bị nâng lên, toàn thân anh ngứa ngáy, hai đùi anh bị tác ra thành một tư thế khó chịu, nhưng anh đã không còn tri giác nên cũng không cảm có gì bất tiện, đúng, anh là một kẻ bại liệt, một phế vật không có giá trị sử dụng.
“Đừng động vào tôi”, bỗng nhiên một giọng nặng nề vang lên, “Cô không lo nổi đâu.”
Hứa Trùy Nhi dừng tay, có chút ngốc ra, một lúc sau mới thốt ra một câu:” …Hả?”
“Tôi bỏ cô.” Người đàn ông tuyệt tình nói, nhưng lại mang theo một phần cảm tình bí ẩn, “Cho cô một món tiền để cô tìm nhà tốt hơn.”
Lúc này Hứa Trùy Nhi không lên tiếng, thư bỏ vợ, có muốn cũng không dám nghĩ tới, chỉ cần tờ giấy đó, cậu có thể rời khỏi nhà họ Ngụy, tiền quan tài của cha, sự lừa gạt của cậu, đều có thể xóa bỏ hết.