Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Dã kiên nhẫn nói: "Thực vật biến dị không giống với đám biến dị.
Bộ rễ của thực vật biến dị c ắm vào đất, có khả năng tái sinh cực mạnh.
Ngay cả khi chết đi thì do đặc tính biến dị khác nhau nên trong thời gian ngắn chúng vẫn còn khả năng phản công nào đó.
Còn đám biến dị chết là chết thật, chúng không có hoạt tính còn sót lại sau khi chết nhưng sau khi chết, chúng sẽ tỏa ra nguyên tố hạt nhân nồng độ cao."
Lại là một thuật ngữ mới.
Phong Kỳ Kỳ rất ham hiểu biết chờ đợi phổ cập khoa học.
Lục Dã không làm cô thất vọng.
"Thời đại văn minh có một từ gọi là phóng xạ hạt nhân, nói một cách đơn giản là khi loài người tiếp xúc với phóng xạ hạt nhân nồng độ cao thì cơ thể sẽ bị thối rữa từ trong ra ngoài.
Thảm họa bùng nổ đầu tiên cũng bắt đầu từ phóng xạ hạt nhân.
Sau đó, nó biến đổi thành nguyên tố hạt nhân.
Gen của con người tiến hóa, cơ thể dần thích nghi với nguyên tố hạt nhân có ở khắp mọi nơi trong không khí nhưng nếu nguyên tố hạt nhân tích tụ quá nhiều trong cơ thể, họ sẽ bị nhiễm bệnh..."
Nói đến đây, người đàn ông dừng lại, không nói tiếp nữa, chỉ tóm tắt: "Tóm lại, đối với loài người thì nguyên tố hạt nhân giống như chất độc, không được nhiễm quá nhiều."
Phong Kỳ Kỳ nhảy dựng lên nhìn mười mấy cái xác của đám biến dị trên mặt đất.
Cô không cảm nhận được nguyên tố hạt nhân nào nhưng theo tác dụng tâm lý, cô luôn cảm thấy không khí có mùi lạ.
"Vậy anh còn đợi gì nữa, đổi chỗ khác nghỉ ngơi đi!"
Phong Kỳ Kỳ nhìn người đàn ông với vẻ hận sắt không thành thép.
Lúc đánh nhau thì thông minh lợi hại như vậy, sao giờ đầu óc lại đần độn thế này?
Cô đang quan tâm đ ến anh.
Người đàn ông nhận ra điều này thì khẽ mỉm cười, bình tĩnh giải thích: "Nồng độ nguyên tố hạt nhân bình thường không có tác dụng với tôi."
Được, anh lợi hại, anh giỏi.
Phong Kỳ Kỳ bình tĩnh lại, không nói gì nữa.
Dù sao thì tiên nữ nhỏ bé lương thiện đã nhắc nhở rồi.
Hai người nói chuyện xong, xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh trong nháy mắt.
Sau đó, một tiếng kêu ùng ục vang lên rõ ràng từ trong bụng phá vỡ sự im lặng giữa họ.
Phong Kỳ Kỳ vô thức nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy không ổn thì quay đầu sang nhìn chằm chằm vào bụng người đàn ông.
"Bụng anh kêu kìa!" Lạ quá nha.
Lục Dã:"..."
Lục Dã:"Ừ."
Lục Dã:"Gập cái bộ xương nhảy nhót của cô lại đi, lắc lư khiến tôi không nhịn được muốn gặm chúng."
???
Bộ xương trắng nhỏ vội vàng không nhảy nữa.
Lục Dã nhắm mắt lại khôi phục thể lực.
Tính cả hôm nay, đã ba ngày rồi anh không uống nước, không ăn uống.
Thêm vào đó là ban ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, năng lượng trong cơ thể tiêu hao nhanh hơn khiến cơn đói ban đầu có thể chịu được bị vật biến dị nhỏ bé phát hiện.
Phong Kỳ Kỳ quyết định nể tình người đàn ông môi khô nứt nẻ, sắc mặt hơi tái nhợt mà tạm thời tha thứ cho hành động vô lễ vừa rồi của anh.
Hơn nữa nếu anh chết đói hoặc chết khát thì chẳng những không có ai đưa cô đến căn cứ loài người mà còn phải tự mình trở về nhà, trên đường đi không biết sẽ bị bao nhiêu loài biến dị nuốt mất.
Cô phải tìm cho anh thứ gì đó để ăn và uống.
Chỉ là Lục Dã đã nói, không thể ăn thịt loài biến dị, cũng không thể ăn thực vật biến dị, cô có lòng nhưng không có khả năng.