Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay giây tiếp theo, những tua dài của cây cỏ xanh thẫm đang đung đưa nhàn nhã bất ngờ vươn dài ra rồi lao về phía "con sứa" phát sáng.
Chúng kéo mạnh đến mức nhổ cả gốc lên, cơ thể con sứa phát sáng xẹp ngay xuống rồi biến thành chất lỏng bị cây cỏ xanh thẫm hút hết.
Phong Kỳ Kỳ: "..."
Thôi, thôi vậy.
Lục Dã bước vào làm cho những cây nhỏ huyền ảo này náo động, chúng không còn "giết lẫn nhau" nữa.
Tất cả các sợi tua của cây cỏ xanh thẫm vươn về phía chân anh, những cái cây giống như con sứa bật ra khỏi mặt đất, trôi nổi giữa không trung.
Chúng co cơ thể lại rồi cả đám lúc nhúc di chuyển về phía Lục Dã.
Gần như trong nháy mắt, Lục Dã đã bị những sinh vật nhỏ bé vô hại này bao vây.
Những cái tua của cây cỏ xanh thẫm lao tới che kín đôi giày của anh và tiếp tục trườn lên.
Dường như Lục Dã không có phản ứng gì, anh dừng bước, mặc cho những cái tua dài trườn lên.
Đồng thời anh từ từ nhắm mắt lại, những cơ bắp căng chặt thả lỏng ra trong chớp mắt, thậm chí cả con dao găm trong tay cũng lung lay sắp rơi.
Nhắm, nhắm mắt rồi?
???
Không thể nào, lúc này mà anh còn ngủ được à?
Có một con sứa bay rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mắt Phong Kỳ Kỳ.
Phong Kỳ Kỳ nhìn kỹ vào thì thấy mỗi khi nó mở "vòng hoa” mỏng manh ra sẽ để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn ẩn bên dưới cơ thể, còn phun ra những hạt phấn nhỏ li ti.
Nó đã phá hỏng luôn hình tượng đẹp đẽ đáng yêu của nó trong lòng bộ xương trắng nhỏ.
"Cút ra!"
Phong Kỳ Kỳ nổi hết cả da gà nhưng không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô tát một cái vào con sứa đó theo bản năng.
Cái tát này như bật một cái công tắc nào đó, những con sứa phát sáng bao quanh Lục Dã bỗng ngừng trôi.
Chúng co mình lại rồi rơi bịch xuống đất, hoảng hốt chui tọt vào trong đất và mất hút.
Những cái tua quấn quanh chân Lục Dã cũng như bị bỏng, chúng rút về hết và cẩn thận khép lại những cánh lá mỏng manh, im như thóc.
Phong Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn đôi tay nhỏ nhắn của mình.
Một cái tát của tôi mà lợi hại vậy sao?
Cô chưa kịp vui mừng thì mặt đất trước mặt đã rung chuyển.
Ngay sau đó một con vật biến dị khổng lồ hất tung đám cỏ rậm rạp và xuất hiện trong tầm mắt Phong Kỳ Kỳ.
Cái bóng do cơ thể to lớn của nó tạo ra bao trùm cả cơ thể của cô và Lục Dã.
"!!!"
Chẳng trách đám cỏ và lũ sứa chạy nhanh như vậy, không phải vì cái tát của cô lợi hại mà rõ ràng là bị con vật biến dị này hù dọa!
Những khúc xương bắt đầu không chịu nổi mà run lên.
Cô vừa sợ hãi vừa phấn khích.
Cô sợ hãi là vì đây là loài biến dị to lớn nhất mà cô từng thấy, to bằng hai con biến dị lớn nhất mà Lục Dã giết trước đó.
Cô phấn khích là vì nó cũng giống như cô, là một bộ xương khổng lồ ghép lại từ những khúc xương trắng.
Phong Kỳ Kỳ tỉnh dậy lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy một bộ xương sống ngoài mình.
Điều đó chứng tỏ suy đoán trước đây của cô không sai, có lẽ đám đồng bọn dưới đáy hồ sẽ tỉnh lại là rất to lớn, bởi vì ngay cả xương động vật cũng có thể tỉnh lại!
Bộ xương thú khổng lồ này không phải màu trắng mà là màu xám đen bẩn thỉu.
Không biết là màu bẩm sinh hay bị bẩn, Phong Kỳ Kỳ thấy nó dừng lại, cái đầu xương hình thú cúi xuống từ trên cao rồi dừng lại cách cô một mét.