Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Yue
Kết thúc lần thứ nhất bàn luận, Tê Diệu cùng Trình Lịch chính thức kết thành liên minh, từ Trình Lịch chủ ngoại, phụ trách canh chừng truyền lại tin tức, Tê Diệu chủ nội, phụ trách chỉ huy hành động cùng quyết định bước kế tiếp. Vì tính chất giữ bí mật, bọn họ quyết định đem cái tên của cô nàng kia đổi thành danh hiệu “Anh anh anh”.
Ở trong mắt người khác, sự tình liền không đúng như vậy.
Từ một lần sau khi trơ mắt nhìn tên nhóc Trình gia đi tìm Tê Diệu, Tê Diệu vừa nghe điện thoại rung lên tiếng tin nhắn là con mắt lóe sáng cấp tốc cầm điện thoại di động lên, ngẫu nhiên không cẩn thận nhìn đến màn hình điện thoại di động, phía trên sáng loáng đều là tên Trình Lịch, Tê Diệu có khi cũng sẽ tránh bọn họ đi vụng trộm gọi điện thoại, hành vi tác phong cực kỳ giống thiếu nữ yêu sớm.
Hành vi này đem cha Tê mẹ Tê lo lắng sắp hỏng rồi.
Tê Diệu cùng con cái của người khác không giống, con bé còn đơn thuần, tuổi tác quá nhỏ, lại thiếu hụt rất nhiều thường thức sinh hoạt. Trình Lịch bản tính không xấu, nhưng cũng không thích hợp với kiểu bé ngoan như Tê Diệu.
Ban đêm, bầu không khí một nhà ba người đang hài hòa ăn cơm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng điện thoại ong ong chấn động. Mẹ Tê cách gần đó, ánh mắt liếc qua liếc nhìn màn hình điện thoại sáng lên, liền nhìn thấy là tin nhắn đến từ Trình Lịch.
Trình Lịch: “Anh anh anh dự định bỏ nhà ra đi.”
Mẹ Tê: “?”
Tê Diệu giật mình, cũng không lo tiếp tục ăn cơm, quẳng đũa xuống nói một câu “Con ăn no rồi”, liền cực nhanh chạy đến phòng ngủ gọi điện thoại cho Trình Lịch, lưu lại hai mặt già nhìn nhau.
Mẹ Tê: “Thằng nhóc này bỏ nhà ra đi, nói cho Diệu Diệu nhà chúng ta làm cái gì?”
Cha Tê bổ não khá gắt: “Thằng nhóc đó chẳng lẽ muốn lừa gạt Diệu Diệu [đưa nhau đi trốn] cùng nó hay sao?”
Mẹ Tê: “… Phải gọi điện thoại cho Tê Vọng.”
Vài ngày gần đây Tê Vọng bề bộn nhiều công việc, thời gian trở về nhà đều không có, chỉ có thể ngẫu nhiên lợi dụng thời gian rảnh rỗi mà gọi điện thoại, hỏi thăm tình huống gần đây nhất.
Sự tình Tê Diệu cùng Trình Lịch có qua lại anh biết rõ ràng, nhưng cũng không biết quan hệ của hai người ngày càng thêm chặt chẽ, cha Tê mẹ Tê cũng là sợ lấy tính cách nghiêm khắc của Tê Vọng tất nhiên sẽ gậy đánh uyên ương, cũng không có nói chuyện gì nhiều, bọn họ chỉ muốn để Tê Diệu giao lưu nhiều thêm mấy người bạn, cho dù là dạng bạn bè không đứng đắn giống như Trình Lịch này.
Hiện tại ngược lại thì hay rồi, hai đứa thế mà lập mưu cùng nhau bỏ trốn luôn?
Điện thoại vừa tiếp thông, mẹ Tê như đem ngọn nguồn sự tình từ hạt cát cũng nói hết rành mạch, vẫn không quên giải thích khả năng mình phỏng đoán chuyện bỏ trốn. Đầu điện thoại bên kia Tê Vọng trầm mặc một lát, nói: “Con đã biết.”
Văn phòng to như vậy chỉ có hai người là Tê Vọng cùng thư ký, ban đầu đang sắp xếp bàn giao xuống lịch trình kế tiếp trong ngày, giữa đường nhận điện thoại, thư ký cũng không biết có nên tiếp tục hay không.
Tê Vọng ra hiệu để hắn đợi một chút, tiếp tục gọi cho một cái tên khác trong danh bạ.
“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận xin vui lòng…”
Tê Vọng trầm mặc.
Anh cúp điện thoại, cầm di động nhìn về phía cửa sổ sát đất. Toà nhà văn phòng to lớn tầm nhìn vô cùng tốt, từ góc độ này quan sát, có thể nhìn thấy hơn phân nửa cảnh đêm phồn hoa cùng mặt sông của thành phố Đồng.
Tê Vọng chờ đợi, thư ký cũng ở một bên ngây ngốc chờ.
Hai phút đồng hồ sau, anh gọi lại một lần nữa.
“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận xin vui lòng…”
“…”
Sau mười phút.
Trong văn phòng lần nữa vang lên thanh âm nhắc nhở. Thư ký chân đứng muốn tê, run lẩy bẩy như chim sợ cành cong nhìn chằm chằm Tê Vọng. Không phải bởi vì thời gian đứng thẳng quá lâu, mà là do tập trung nhìn Tê Vọng mỗi một lần gọi điện thoại là hắn lại phóng đại cảm xúc có chuyện chẳng lành làm hắn không tự chủ được mà thần kinh căng thẳng, toàn thân cứng đờ.
Đây là năm thứ năm hắn đi theo Tê Vọng, thật lâu cũng chưa từng gặp qua sắc mặt Tê Vọng có thể thối như thế.
Thư ký nghĩ, bất luận bên kia đầu điện thoại là ai, khẳng định đều phải xong đời.
Tê Vọng trầm tư thật lâu.
Anh đặt di động lên bàn, quay mặt chỗ khác nhìn về phía thư ký, thư ký run lên, cẩn thận từng li từng tí cẩn trọng đặt câu hỏi: “Ngài muốn tôi làm cái gì?”
“Giúp tôi liên hệ ——
Dư tiên sinh.”
*
Một cú điện thoại Tê Diệu liền gọi gần nửa tiếng. Cô cùng Trình Lịch hình thức ở chung chính là như thế, hai người đều không phải người nói nhiều, nhưng luôn có thể cậu một câu tôi một câu dông dài một lần mấy tiếng đồng hồ, còn thay nhau ghét bỏ đối phương lãng phí thời gian của mình.
Nói thời gian dài như vậy, tập trung ý chính cũng chỉ có một việc:
Đó chính là, bất kể như thế nào đều phải ngăn cản Sở Du Du rời khỏi Sở gia.
Nếu đối phương muốn tiền tài tiêu sái đồng thời còn muốn tự do, thì chỉ có thể dùng hiện thực tàn khốc nói cho nàng ta biết chỉ có thể chọn một kiểu. Trình Lịch nghĩ nửa ngày, quyết định lôi kéo đối phương hảo hảo tâm sự, đem sự tình phân tích rõ ràng, miễn cho đối phương ở bên ngoài chịu đau khổ, hại đến bọn họ cũng lo lắng.
Tê Diệu biểu thị, nhiệm vụ quan trọng như thế chỉ có thể xin nhờ Trình Lịch mà thôi!
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài cửa vang lên thanh âm ôn nhu của mẹ Tê: “Diệu Diệu, mẹ có thể đi vào được không?”
“A, Được.” Tê Diệu trong nháy mắt từ tư thế đại tỷ bắt chéo hai chân thay đổi cực nhanh thành khoanh chân ngồi ở trên giường, vẫn không quên thuận tay mò lên trên giường ôm thú bông bự màu trắng vào trong ngực.
Mẹ Tê mở cửa, liền nhìn thấy Tê Diệu nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ ngồi ở trên giường, bàn chân nhỏ trắng noãn lắc qua lắc lại, để cho người ta hận không thể ôm vào trong ngực dùng sức bóp hai lần.
Bà bưng một đĩa dâu tây mới đặt ở đầu giường, ngồi ở bên cạnh Tê Diệu, ý cười từ tốn nói: “Mẹ có thể nói chuyện phiếm tâm sự với con được không?”
“Được ạ.” Chỉ là, trò chuyện cái gì vậy nhỉ?