Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Chủ Cầu Buông Tha
  3. Chương 36
Trước /101 Sau

Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 36: Chiến đấu trong rừng

Sau khi chia nhóm xong, Ngôn Âm cùng Y Mặc đi ngược lại hướng với ba người Chung Ly Ngạo.

Cánh rừng này từ cây cối cho đến cỏ mọc đều một màu xanh biếc, nhưng cũng vì vậy mọi cái xung quanh cũng trở thành một màu xanh u ám, nếu không nhìn kỹ thì cữ ngớ đây là một mảng màu ám mông lung, toàn bộ Huyễn Lâm bí cảnh này đều là một màu mờ tối, khiến người có cảm giác kiềm nén cũng âm trầm.

"Cảnh vật Huyễn Lâm bí cảnh này cũng thật quá u uất, người bình thường mà ở nơi này cả tháng chắc là phát điên lên mất." Ngôn Âm cảm thán nói.

"Huyễn Lâm bí cảnh bản thân xđã là một không gian độc lập rồi, nó chính là một tiểu thế giới song song." Y Mặc phổ cập vấn đề không gian học cho Ngôn Âm, "nói như vậy, một cái không gian độc lập như cách nói này thì chắc sẽ không giống như thế giới chún ta sinh hoạt có đủ mọi thứ câu toàn, nói chỉ là một phần nhỏ trong thế giới sinh hoạt của chúng ta, thí dụ như một cái không gian, sở hữu mặt đất bao la cùng nước sông đổ xuống không ngừng, nhưng chỉ có ban ngày không có đêm tối, không mưa, không có tuyết rơi, cũng không có sự sống tồn tại, cho nên nơi độc lập đó được gọi là không gian."

"Thì ra không gian và thế giới có sự phân chia như vậy a, trước đến giờ ta chưa từng nghe nói qua a." Ngôn Âm kinh ngạc với không gian cùng thế giới này.

"Những thứ này đều ghi lại trong sạch Tàng Thư của phái Thiếu Dương, chỉ là số lần ngươi đến Tàng Thư xem sách quá ít mà thôi a." Y Mặc cười nói, Ngôn Âm không thích xem mấy cuốn sách kia, chỉ là xem thêm vài quyển cũng chán, nếu Chung Ly Quyền không ép thì cũng không muốn xem đến.

Nghe Y Mặc nói Ngôn Âm bĩu môi, trong Tàng Thư những cuốn sách đó đều là cổ văn, không có giản văn, ta xem sao mà hiểu a, nhìn thấy cổ văn là ta bó tay toàn tập rồi, còn xem cái gì a, nếu không phải sư tôn ép ta phải xem hết mấy quyển này, thì ta đến cả Tàng Thư cũng không muốn đi vào.

Ngôn Âm cùng Y Mặc đi đến gần đó nửa ngày cũng không thấy gì, nhìn ra xa cũng chỉ là một cánh rừng.

"Kỳ thực muốn tìm chỗ giấu người, nơi tốt nhất không phải giấu người trên những cây đại thụ này sao?" Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn đại thụ che trời, "có lá cây che, muốn phát hiện ra cũng khó."

"Cách này cũng được, chỉ là đụng phải yêu vật thì sẽ rất nguy hiểm, chúng ta cứ xem trước rồi nói a." Y Mặc nắm tay Ngôn Âm đi về phía trước.

Ngôn Âm không nói gì, nàng đi theo Y Mặc quan sát xung quanh.

"Y Mặc." sau một hồi lâu, Ngôn Âm đột nhiên lên tiếng gọi Y Mặc, nàng thấy cách đó bên trái không xa có một gò núi nhỏ, trên đồi còn mọc nhiều hoa dại màu vàng, so với cảnh sắc xung quanh không chút hài hòa.

"Ngươi xem cái núi nhỏ kia, sao cảm thấy thật lạ a." Ngôn Âm chỉ cái núi nhỏ kia nói.

"Qủa thực có chút quái, chúng ta qua xem thử." Y Mặc đi theo hướng ngón tay Ngôn Âm chỉ, nhìn sang nhìn thấy cái núi nhỏ kia liền nhíu mày một cái.

Hai người cận thận đi đến cái núi nhỏ kia, Y Mặc tiến lên một bước xem xét trước, tự tay hái một đóa hoa dại, để vào mũi ngửi.

"Hoa này có mùi thật lạ." Y Mặc nhíu mày một cái, nói như vậy hoa dại bình thường sẽ có chút hương nhàn nhạt tươi mát, nhưng hoa này ngửi thoáng qua có mùi gay mũi.

"Cái này lẽ nào không phải hoa dại bình thường?" Ngôn Âm nghe xong liền có chút nghi hoặc, cầm hoa dại trong tay Y Mặc đến ngửi một cái.

Vèo vèo ~

Chợt, có hai âm thanh bén nhọn chói tai vang lên phía sau Ngôn Âm và Y Mặc.

Động tác trên tay Ngôn Âm dừng lại, Y Mặc cũng sững sờ, hai người cùng xoay lại nhòn, chỉ thấy một con bướm lớn bằng nửa người, bay giữa không trung, nó dùng đôi mắt kép lớn bằng quả đấm kinh ngươi nhìn chằm chằm cả hai.

Con bướm này không chỉ nhìn kinh khủng, mà hai cánh nó cũng rất kinh người, cánh nó ba màu đen vàng nâu, trên đó có vô số văn hoa như là con mắt đáng sợ đang nhìn người ta, khiến người nhìn xương tóc muốn nhũn cả ra.

"Là Huyễn điệp ngàn mắt, đi mau!" Y Mặc phản ứng dẫn đầu, ném hoa trong tay xuống, kéo Ngôn Âm bỏ chạy, nàng nên sớm nghĩ đến, đây không phải hoa dại, chỗ này sao lại có hoa dại được, đây chính là đồ ăn của bướm ngàn mắt.

Ngôn Âm nhìn thấy Huyễn điệp ngàn mắt cả người liền run lên, hoàn toàn vô ý thức chạy theo Y Mặc trốn, đây là lần đầu nàng nhìn thấy Huyễn điệp khổng lồ có hình dạng kinh khủng như vậy, suýt chút dọa đến run cả chân.

"Chi chi!" Huyễn điệp ngàn mắt, kêu hai tiếng vung cánh đuổi theo, nó sẽ không qua cho người động đến thức ăn của nó.

"Y Mặc, nói đuổi theo!" Ngôn Âm quay đầu nhìn thoáng qua.

"Huyễn điệp ngàn mắt này tính khí rất kém, hơn nữa luôn đuổi theo con mồi không bỏ, đoán chừng là sẽ không bỏ qua chúng ta!" Y Mặc có chút nhức đầu, sao lại chọc đến yêu vật Huyễn điệp ngàn mắt phiền toái này, lại không thể ở trong Huyễn Lâm bí cảnh ngự kiếm phi hành, xem ra muốn thoát khỏi Huyễn điệp ngàn mắt cũng chỉ có thể giết chết nó, còn phải không được gây ra tiếng động lớn, để tránh khỏi gây động đến những yêu vật khác.

Nghĩ vậy Y Mặc liền hành động, xoay người bước đến kéo Ngôn Âm thủ sau lưng mình, phất tay đem lôi điện bổ về phía Huyễn điệp ngàn mắt.

"Chi ~" Huyễn điệp ngàn mắt thấy vậy, vội vàng dùng yêu lực của mình bao phủ toàn thân, chặn lại lôi điện của Y Mặc, tiếp đó liền nổi giận vung cánh xông đến chỗ Y Mặc, há to miệng, lộ ra hàm răng sắc bén.

"A Âm, để ta đối phó, ngươi mau lui lại một bên!" Y Mặc nhìn thấy Huyễn điệp ngàn mắt xông đến liền nhớ đến an nguy của Ngôn Âm, đưa tay kéo Ngôn Âm qua một bên, lúc này liền phóng lôi điện đánh Huyễn điệp ngàn mắt.

Huyễn điệp ngàn mắt một ngụm liền đớp phải lôi điện, đôi cánh vẫy một cái yêu lực liền đánh về phía Y Mặc, nhưng Y Mặc sao có thể để nó dễ dàng đánh như vậy được, nàng nâng tay trái lên ngưng tụ lôi cầu đối mặt với Huyễn điệp ngàn mắt đánh đến cánh nó.

Hai người va chạm khiến đột lực văng ra khiến Y Mặc lui về sau vài bước mới đứng vững được, nàng không ngờ Huyễn điệp ngàn mắt này tu vi đã đến khai quang hậu kỳ, tuy nói với tu vi của nàng đối phó cũng không khó, nhưng nếu toàn bộ Huyễn điệp ngàn mắt trong Huyễn Lâm bí cảnh này đều là tu vi khai quang hậu kỳ, vậy thì yêu thú này đối với Ngôn Âm sẽ giải quyết rồi, quả nhiên ta cẩn phải bên cạnh A Âm một bước cũng không thể rời a.

"Y Mặc, cẩn thận phía trước." lúc này Ngôn Âm lo lắng liền la lên, Y Mặc cả kinh liền ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Thì ra Huyễn điệp ngàn mắt bị trùng kích nhân lúc Y Mặc ổn định thân mình mở miệng phun ra chất lỏng màu tím về phía nàng.

Trong lòng Y Mặc căng thẳng, nàng biết Huyễn điệp ngàn mắt phóng ra chất lỏng màu tím, đó là chất ăn mòn cực nhanh, chỉ cần trúng một giọt cũng liền trúng kịch độc, nhưng nàng không thể tránh khỏi được.

"Y Mặc cúi người xuống." đúng lúc này Ngôn Âm bên cạnh liền hô lên, sau khi Y Mặc nghe thấy liền theo bản năng cúi xuống.

Trong lúc nàng cúi xuống, nói là chậm mà xảy ra thì nhanh Ngôn Âm liền đưa tay bấm quyết, linh lực cuồn cuộn trực tiếp phóng ra băng hàn đem toàn bộ chất độc đóng thành khối băng, chất bẩn liền rơi xuống đất.

"Chi." Huyễn điệp ngàn mắt nhìn thấy độc của mình bị phá giải, kêu một tiếng giận dữ, liền xông về phía Y Mặc, định cắn bị thương Y Mặc, làm cho Y Mặc trúng độc.

Y Mặc chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại của Ngôn Âm đang dán chặt với mình, tuy còn cách một lớp y phục nhưng do ma sát liên tục khi dừng lại cũng cảm nhận được cả người Ngôn Âm đang nằm trên người mình, mà hai tay Ngôn Âm đang ôm hông mình, đầu chôn trong ngực mình.

Ái muội giữa hai người, tư thế này nếu không vì hiện tại nguy cấp sợ là mặt Ngôn Âm sẽ xấu hổ đến đỏ bừng a.

"Y Mặc ngươi không sao chứ? có bị thương không?" Ngôn Âm vốn là gia hỏa có dây thần kinh thô, không ý thức được tư thế của mình và Y Mặc có bao nhiêu ái muội, liền ngẩng đầu lo lắng hỏi.

"Ta không sao." Y Mặc lắc đầu, âm thầm đè ép một chút suy nghĩ không thể miêu tả trong lòng mình đối với Ngôn Âm.

"Không sao là được rồi, Huyễn điệp ngàn mắt này rất giảo hoạt, chúng ta cần cẩn thận đối phó." Ngôn Âm thấy Y Mặc không có chuyện gì, liền thả Y Mặc ra đứng dậy, xoay người cảnh giác nhìn Huyễn điệp ngàn mắt.

"Băng hệ linh lực của ngươi có thể khắc chế độc của nó, ngươi đến yểm hộ ta, chúng ta nhanh giải quyết nó." Y Mặc đối với Ngôn Âm buông mình ra có chút tiếc nuối, bất quá nét mặt không có biểu hiện ra ngoài.

"Được." Ngôn Âm gật đầu đáp.

"Chi chi ~" Huyễn điệp ngàn mắt rung đầu, đôi mắt kép nhìn chằm chằm Ngôn Âm cùng Y Mặc, không tấn công mà đứng tại chỗ, dường như nó biết Ngôn Âm cùng Y Mặc liên thut sẽ rất khó đối phó.

Vốn Y Mặc có tu vi cao hơn Huyễn điệp ngàn mắt rất nhiều, Huyễn điệp ngàn mắt bất quá là dùng sức mạnh nọc độc của chính mình mới dám đánh nhau với Y Mặc, nhưng lúc này Ngôn Âm lại khắc chế được độc của nó, nó cũng biết lo sợ.

Bất quá, Huyễn điệp ngàn mắt không chủ động công kích không có nghĩ là nó cam tâm tình nguyên tốn thời gian với Ngôn Âm và Y Mặc, các nàng chỉ có thời gian là một tiếng, không thể bỏ lỡ được.

Chỉ thấy Y Mặc nhanh chóng lấy lai kiếm dưới hoa, chân hơi hơi phát lực, phi thân đâm về phía Huyễn điệp ngàn mắt, tốc độ so với trước đó quả thực nhanh gấp đôi.

Phập!

Huyễn điệp ngàn mắt tránh không kịp, liền bị một kiếm của Y Mặc chém rách cánh phải, chỉ còn lại một cánh Huyễn điệp ngàn mắt không thể bay được, rơi xuống đất không ngừng đập cánh kêu chi chi trên mặt đất, căm tức muốn giết chết Y Mặc.

Y Mặc cũng không thủ hạ lưu tình, đối với yêu vật làm hại mình nàng cũng không thể tha cho nó có ý làm hại mình, sau khi trọng sinh nàng cũng không còn quá mức thiện lương như đời trước nữa.

"Chỉ do ngươi vận khí kém, đúng lúc này gặp phải chúng ta... ah ~" Y Mặc giơ lôi điện muốn giết chết Huyễn điệp ngàn mắt, nhưng lại không ngờ cảm giác mê man lúc này kéo đến, khiến nàng lảo đảo, suýt chút đến cả Lôi Kiếm cũng không cầm được, ta không có trúng độc của Huyễn điệp ngàn mắt a, rốt cuộc là sao đây... chết tiệt, chính là cái hoa dại đó... đáng ghét...

Lúc này độc tính phát tác Y Mặc mới rõ là, hoa dại này thức ăn của Huyễn điệp thì đương nhiên nó sẽ không phải loại hoa bình thường, hương vị của nó có độc, khiến người mơ màng vô lực.

"Chi!" Huyễn điệp ngàn mắt thấy Y Mặc đột nhiên toàn thân vô lực, liền biết nàng không thể giết chết mình, nhân lúc này nó liền tiếp cận Y Mặc, mở miệng muốn cắn chết nàng, để Y Mặc cùng chết chung với nó.

Ed: ed ở Vũng Tàu tính hôm nay off đi chơi biển, nghe đồn hôm nay có bạn ca sĩ Sơn Tùng về hát... nhưng bể kèo, ba ba lật kèo ván cuối, ed đành ở nhà, sáng mai đi chơi với mẹ, chỉ mới làm được có một chương này thôi.... haiz ~ tính đi ra xem coi cái bạn Sơn Tùng đó hát hay như trên mấy mv ko thôi, chứ ed cũng ko phải Sky đâu, đừng hiểu lầm nhé... kkk

Quảng cáo
Trước /101 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net