Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Rừng rậm Mordo.
Đây là nơi này mà danh tiếng cùng tử vong tồn tại, cũng là nơi duy nhất không có gì ngoài sinh vật hắc ám, là nơi tất cả các chủng tộc chung sống hòa bình với nhau.
Vô luận là tinh linh, người lùn, người khổng lồ, vong linh, thú nhân tộc hoặc là nhân loại, hoặc là kiếm sĩ, pháp sư, mục sư, kỵ sĩ, xạ thủ hay thợ săn, bọn họ ở chỗ này lấy thân phận lính đánh thuê mà sống, săn bắt hoặc bị bắt được, chôn các sinh vật hắc ám hoặc bị chúng nó chôn.
Nơi này là đại bản doanh các sinh vật hắc ám sinh sống, những cuộc giết chóc và trốn chạy đều in dấu lên khối đại địa máu me này, công hội lính đánh thuê tọa lạc tại trấn nhỏ Nils gần rừng Mordo.
Nơi này là thế giới của cả lính đánh thuê ____
Không có pháp luật, không có ràng buộc, không có quản chế, cường giả đương nhiên là vương.
Thiếu niên khoác áo choàng màu đen bước vào hiệp hội lính đánh thuê to lớn, bên trong cực kỳ rộng, ma pháp trận to lớn huyền diệu treo trên nóc nhà, mâm tròn không nhanh không chậm xoay trong, mặt trên ghi ngay ngắn rõ ràng liệt kê tất cả nội dung: bảng xếp hạng nhiệm vụ, bảng xếp hạng nhiệm vụ khó khăn, bảng xếp hạng đoàn lính đánh thuê mạnh nhất hoặc tên lính đánh thuê cá nhân mạnh nhất.
Phía dưới là đá ma pháp màu đen xếp thành cái tủ dài, phẩm chất cực kỳ cứng rắn, nhân viên công hội các chủng tộc khác nhau sẽ ở đó xử lý nhanh chóng các loại nhiệm vụ.
Lại nhìn qua hướng bên cạnh, chính là rừng rậm chằng chịt. Chờ đợi nhận nhiệm vụ mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảng nhiệm vụ các lính đánh thuê.
Thiếu niên đầu đội nón, nón cực lớn, hắn chỉ lộ ra cái cằm tái nhợt cùng môi mỏng nhạt nhẽo, chen lấn đi qua đám người, hắn đi thẳng đến quầy tuyên bố nhiệm vụ, sau đó đem bốn năm kim tệ để lên bàn, đè lên trên một tờ giấy.
Nhân viên công hội quầy này là một cô gái người lùn, giữ lại mái tóc uốn màu vàng, cô ta có đặc điểm đặc thù của người lùn là chiều cao thấp bé cùng làn da nhẵn nhụi, nét mặt già dặn bình tĩnh, nhìn về phía thiếu niên mặc quần áo kín không kẽ hở, cô cũng không có lộ ra biểu tình kỳ quái nào, lại rất bình tĩnh lấy kim tệ từ trên tờ giấy xuống.
"Thu thập xương cốt mới?" Cô gái người lùn nhìn điều kiện trong nội dung có chút sửng sốt, khó có khi tò mò lắm miệng nói một câu, "Vật này cũng không đáng bao nhiêu tiền."
Sau đó nhìn xuống ghi rõ số lượng.
Đối phương không lên tiếng, cô gái người lùn không thể làm gì khác hơn là giải quyết công việc rồi nói tiếp, "Tổng cộng năm kim tệ, tương đương 2000 kỷ nguyên, lấy 5% phí thủ tục, số tiền thưởng còn lại là 1900 kỷ nguyên, nội dung nhiệm vụ là thu thập số lượng lớn xương cốt mới, làm sao để liên lạc cậu?"
Thiếu niên đưa một tờ giấy.
Phố 7, số 10.
Cô gái người lùn nhanh chóng xử lý xong nhiệm vụ tuyên bố, đem một cái huy chương khắc số 72364 đưa cho hắn, "Lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ, đồ vật sẽ trực tiếp đưa đến địa chỉ cậu lưu lại, đến lúc đó cậu đưa huy chương giao cho đối phương, chúng ta xác nhận không có vấn đề sẽ đưa thù lao cho lính đánh thuê đó."
Một nhiệm vụ cấp E năm kim tệ, nhiệm vụ vừa đưa ra, trong nháy mắt đã được người nhận.
"Xem ra nhiệm vụ cậu ban bố sẽ hoàn thành rất nhanh", cô gái người lùn mỉm cười, "Chúc cậu may mắn."
Thiếu niên thụt tay lại vào trong áo choàng, ngẩng đầu nhìn trận bàn treo trên đỉnh đầu, hắn nhìn thấy nhiệm vụ của mình vừa mới hiện lên bảng, phía sau nhiệm vụ có tên tiếp nhận nhiệm vụ là "Đoàn lính đánh thuê ánh bình minh."
Cũng không có xuất hiện nhiệm vụ đuổi giết hắn cùng giáo mẫu.
Thiếu niên hơi yên tâm một chút, xoay người chen chút rời khỏi công hội lính đánh thuê.
Trên phố 7 vô cùng rách nát, ở trấn Nils trên ý nghĩa nào được coi là một khu ổ chuột, cả con đường hoàn toàn đối lập với phố số 1 hào nhoáng, ở đây rách nát, dơ bẩn, trong không khí khô nóng còn có mùi tanh tưởi, còn có rất nhiều người ngủ ở trên đường cái, một nửa trong số đó đều đang bị thương, nằm ở đó mặc vết thương đang ở trong không khí hư thối.
Thiếu niên cúi đầu, bước đi không nhanh không chậm vòng qua những người đang nằm đầy đường, đi thẳng đến cuối đường, hắn mới cẩn thận từng tí đẩy ra cái cửa gỗ thật mỏng, nhẹ giọng kêu: "Giáo phụ."
Bên trong vô cùng chật hẹp, bày ra một cái giường thì cũng không còn chỗ để đặt chân, Tân Trà ngồi ở trên giường, nhìn mình tùy ý chuyển động, đầu khớp xương liền lộp bộp rơi xuống, cảnh tượng này phi thường u oán lại buồn chán.
Nghe thấy giọng Trường Hi, cô lập tức cúi người xuống cầm khớp xương trên sàng nhặt lên gắn trở lại vào người, nhưng mà động tác quá nhanh, cô vừa khom lưng suýt chút nữa rớt nữa khung xương.
Tân Trà:... thực là <ha ha>.
MT: chẳng thể làm gì ngoài cười :))) / Đào: chán chả thèm nói :))))
"Giáo phụ."
Trường Hi vừa bước vào cửa liền quỳ một gối xuống trước mặt Tân Trà, hắn cúi đầu, vươn tay đặc biệt kiên trì mà cẩn thận nhặt từng cái từng cái khớp xương rớt xuống đất nền, từng mảnh xương đen kẹp chặt trong lòng bàn tay thon dài trắng noãn, sau đó được xếp gọn vào trong lòng bàn tay hết sức thỏa đáng.
Khi đã nhặt đủ, Trường Hi lấy ra cái xương đầu tiên, muốn thay Tân Trà đặt lại vị trí chính xác trên cơ thể cô.
Tân Trà nhất thời nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Trường Hi giúp cô dựng lại khung xương, khi đó cô cùng hắn rơi xuống rừng rậm Mordo, từ giữ không trung nện xuống làm toàn bộ xương cốt của cô tan ra tứ mảnh, linh ta linh tinh xương cốt rơi vãi đầy đất, chưa kể đến Trường Hi không biết những mảnh xương này nên gắn vào đâu, ngay cả cô cũng rất bối rối.
Lúc đó Trường Hi mím chặt khóe môi, nhìn rất khổ đại cừu thâm*.
*Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng.
Thế nhưng trải qua mấy ngày, hắn đã có thể từ từ nhắm hai mắt giúp cô đem xương cốt tới, nhưng mà Tân Trà vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Chưa tính tới xương ngón tay thông thường, có đôi khi ngay chỗ xương sườn cũng là hắn gắn lại. Rồi từ từ vuốt ve xương của cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay hắn mang theo nhiệt độ, ấm áp dễ chịu.
Thiếu niên mười bốn tuổi làm loại chuyện khô khan quỷ dị, trên gương mặt lại luôn luôn kiên trì mềm mại, lúc đang vuốt ve xương của cô, vẻ mặt hắn quá mức lưu luyến yên bình, giống như cái hắn đang xoa không phải là bộ xương đen lạnh băng mà giống như chạm vào làn da ấm áp của người mình yêu.
"... Không cần, tự ta làm."
Tân Trà luôn cảm thấy không được tự nhiên, cô vươn tay, muốn lấy lại xương sườn trong lòng bàn tay Trường Hi, còn chưa kịp chạm tới, xương ngón tay đã "lạch cạch" rơi xuống.
Tân Trà:...
Mẹ kiếp, cái thân thể xương cốt không biết cố gắng này.....
Trường Hi cong lên khóe miệng, ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đều tràn đầy hình ảnh bộ xương đen thui của Tân Trà. Rất lâu trước đây, Trường Hi đã hiểu tính tình giáo mẫu có một chút mơ hồ kỳ quái, cô cứng cỏi lại chính trực, ít nói lại lạnh lùng, nhưng luôn luôn có những hành động làm cho người ta không nhịn được cảm thấy đáy lòng ấm áp vui sướng.
Thật thích.
Thích như thế thì phải làm sao bây giờ?
Tân Trà thì lại đang xấu hổ, ai oan cùng rối rắm thầm mắng: " Tử khí quá mức mỏng yếu, hoàn toàn không có biện pháp hợp lại khung xương của mình chứ đừng nói là động đậy!!!"
Cho tới bây giờ, cô vẫn còn kinh ngạc trước sức mạnh dịch chuyển siêu xa của mình ___ Bất Tử Điện ở cuối phía Bắc đại lục, rừng rậm Mordo này lại ở cuối phía Nam đại lục, khoảng cách giữa hai bên rất xa.
Xa đến mức phỏng chừng người chủ thành cũng nghĩ không ra bọn họ đã đến rừng rậm Mordo ở cuối phía nam.
Trường Hi vẫn cúi đầu cười, hắn nhặt xương ngón tay của Tân Trà lên, trước tiên thay cô đem xương ngón tay đặt lên trước, sau đó mới lấy xương sườn đưa vào áo choàng rộng thùng thình của Tân Trà, nhẹ nhàng gắn vào vị chính xác.
Đầu của hắn tới gần xương ngực của cô, hơi thở ấm áp xuyên qua xương, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng tột độ của cô, hơi ấm sẽ khiến Tân Trà không khống chế được mà tới gần.
Lúc hắn gắn xong cái xương cuối cùng, hắn cẩn thận từng chút lấy áo choàng đắp lên người cô, che đậy lại toàn bộ thân thể chỉ chừa lại cái đầu lâu, cô xoay người, toàn bộ cơ thể đều vang lên tiếng "răng rắc răng rắc."
Loại âm thanh này thận trọng đến hoảng sợ.
Trường Hi bò lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Tân Trà đặt lên giường, sau đó hắn nằm xuống, một tay nắm chặt góc áo cô, tay còn lại sờ ngang eo, mò lấy tay kia của cô. Tiếp theo đưa mặt nhẹ nhàng dán lên xương bả vai cô.
Tân Trà sửng sốt một hồi mới hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Trường Hi hơi động môi, giọng khàn khàn trả lời cô: "Ngủ trưa."
Vài ngày trước cô vẫn luôn hôn mê, tối hôm qua mới tỉnh lại, một đêm không ngủ.
"Ngươi đã lớn" Tân Trà ong ong nói, "Ngủ một mình đi."
Trường Hi: "Ta không muốn."
Tân Trà: ...
Nhưng thiếu niên à, cậu đang ôm một bộ xương khô đó, bộ không thấy cấn cấn hả?
Tân Trà hơi nghiêm túc nói: "Ngủ một mình đi, ngươi không nghe lời giáo phụ nói phải không?"
Kết quả Trường Hi vẫn sờ sờ cái đầu lâu lạnh lẽo của Tân Trà, thấp giọng lầm bầm: "Giáo phụ à, mấy ngày nay ta cũng chưa nghỉ ngơi, người rất mệt mỏi."
Tân Trà lập tức bị á khẩu không phản bác được, Trường Hi hài lòng cọ lên người Tân Trà mà ngủ.
Buổi chiều tỉnh lại, Trường Hi khom người móc dưới gầm giường ra một ấm nước, chuẩn bị ra ngoài tìm nước, Tân Trà đột nhiên hỏi: "An Tạp, ngươi sợ sao?"
Sợ sống trong thế giới tàn nhẫn máu tanh, lưu lạc đầu đường như vậy? Sợ cô là một bộ xương lạnh lẽo sao?
Trường Hi xoay người, đôi mắt đen thẫm chứa tran ý cười.
"Sẽ không." Giọng hắn càng lúc càng trầm, dần dần rút đi vẻ thiếu niên trong sáng, "Ta rất thích."
Cùng ở với cô thì có làm gì cũng rất thích.
Tân Trà nhìn vẻ mặt chân thành nhiệt liệt của thiếu niên, cô có chút bất đắc dĩ, trầm mặt trong chốc lát mới nhớ lại hỏi hắn: "Ngày đó là chuyện gì xảy ra?"
Trường Hi cụp mắt, lông mi rậm rạp hơi run một chút. Hắn mím môi, bộ dạng trầm mặc không muốn trả lời cô.
"Ngươi không muốn nói, ta cũng không cưỡng ép ngươi."
Giọng Tân Trà rất bình tĩnh, cô cũng không thể dựa vào dây thanh quản mà phát ra tiếng, truyền giọng từ hồn âm, luôn luôn mờ mờ ảo ảo bất định.
"Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi còn hướng về quang minh không?"
___ Xin ngươi đừng hắc hóa, xin đừng lên báo, cái chết của Ai Duy đã thọc ta cái hố rất lớn rồi.
Trường Hi cúi đầu, Tân Trà không nhìn rõ gương mặt hắn, im lặng trong chốc lát, cô mới nghe thấy hắn ủy khuất nói: "Lão ta muốn ăn ta."
Mười ngón tay Tân Trà vốn giao vào nhau, vừa nghe xong hắn nói cô xém chút nữa hủy luôn ngón tay mình.
Sau đó thanh âm thiếu niên trở nên bình tĩnh lại lạnh lùng:
"Ta là tế phẩm, tế phẩm của Bất Tử Điện."
Cảm giác đau đớn bị đốt cháy, vừa nghĩ đến đã khiến hắn kìm lòng không được mà co quắp, bị lấy máu, bị cắn xé, bị các loại sinh vật kỳ quái ký sinh, thử nghiệm đủ loại ma thuật hắc ám kỳ lạ, cái chết so với sống sót càng đáng sợ hơn.
Thế nhưng hắn không chết, hắn trở thành tế phẩm hoàn mỹ nhất trong mắt Lý Khắc ___ vì cầu bất tử mà hiến dâng tế phẩm cho "Lời nguyền mắt trái."
Cho nên Lý Khắc mới đặt tên hắn là: An Tạp.
Tân Trà nhớ tới thiết lập thế giới này, phản ứng nhanh nhạy ___
Mắt trái của Horus.
Dành cho thần minh che chở.
Dành cho quân quyền chí cao vô thượng.
Dành cho sự phục sinh và sự tái sinh bất tử.
Nó mang đến tham lam, cướp đoạt cùng tàn sát.
Như một lời nguyền sinh ra mà ràng buộc tháp cao.
Còn An Tạp lại có biểu tượng giống như phục sinh và sự bất tử vĩnh cửu, đặt cho hắn cái tên này cũng chỉ coi hắn như tế phẩm thuần khiết, khao khát chạm tới trường sinh bất tử.
Sự hiện hữu của hắn gắn liền với nỗi đau bi thương.
Tân Trà không cách nào tưởng tượng được nỗi đau đớn tột cùng mà hắn phải trải qua, cô nhìn tấm lưng thon gầy của thiếu niên, dường như nhớ tới Trường Hi khi còn là kẻ mù, cô đột nhiên cảm thấy Trường Hi đối với chính bản thân mình sao mà tàn nhẫn thế...
Hắn ở hiện thực đã phải trải qua những bất hạnh gì, mới có thể xây dựng thế giới như thế này mà đặt mình vào trong đó, cứ mãi canh cánh trong lòng rồi không ngừng làm đau bản thân.
"Ngươi..." Tân Trà không thể chịu nổi mà thở dài một hơi, "Có thể đổi một tên khác được không?"
Trường Hi lập tức nâng đầu, đôi mắt tỏa sáng.
"Được rồi, ngươi lấy tên Trường Hi đi." Bộ xương màu đen ngồi bên giường, viền mắt trống rỗng không cách nào nhìn ra bất kỳ biểu lộ và tâm tình gì, giọng của cô trầm tĩnh mang theo cảm giác bình an, "Trường là dài, Hi ngự hi."
Đó là mặt trời vĩnh cửu.
《《《《《《《《《》》》》》》》》
Một năm sau.
Mia vội vàng đẩy cánh cửa gỗ ngoài sân, gọi người phụ nữ bên trong.
"Chị Trà Tử ơi!" Mia là một tinh linh đáng yêu dáng dập thập phần tinh tế, lưng đeo một cây trường cung, phía sau là một đôi cánh mỏng như cánh ve, lúc này vì hoảng hốt mà nãy giờ có hơi run rẩy vỗ, "Trường Hi xảy ra chuyện rồi!"
Một năm qua Trường Hi thường mang về một ít tử cốt cho cô hấp thụ tử khí, cộng thêm cô tự mình tu luyện, lúc gặp phải dong đoàn lính đánh thuê nhỏ thì Tân Trà đã hóa hình, có điều gương mặt tái xanh chẳng khác gì cương thi.
Trường Hi lấy thân phận kỵ sĩ nhân loại, gia nhập vào một một hội lính đánh thuê nhỏ vừa mới thành lập. Trong đoàn không nhiều người lắm, đội trưởng Ngân Du là khiếm sĩ nhân loại, Mia là xạ thủ tinh linh, Huy Cách là thợ săn người lùn, còn có Tân Trà treo một cái chức tương đương với pháp sư "nhân loại".
Bọn họ ngày hôm qua nhận nhiệm vụ giết chết minh xà, độ khó thấp, Tân Trà nhìn chả khác gì trạng thái "bệnh nặng của nhân loại', nên bị đội trưởng giữ lại thủ sân.
"Làm sao vậy?" Tân Trà buông kim chỉ trong tay, đi đến vài bước, "Hắn ở đâu?'
"Bị Minh xà cắn."
Trả lời là đội trưởng Ngân Du, dáng người gã ta cao lớn, cơ bắp rắm chắc, sắc mặt tái nhợt ôm Trường Hi đang sắp hôn mê từ cửa vững bước tiến vào, quay qua giải thích với cô: "Ta đi giúp hắn giải độc, không sao đâu, đoán chừng ngủ một buổi sáng, cô chăm sóc hắn cho thật tốt."