Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh chỉ khoanh hai tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết anh có nhìn thấy tôi đang lén nhìn anh hay không.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sau cùng cũng vì đứa con trong bụng mà lấy bánh mì ra, ăn từng miếng từng miếng.
Mùi vị của bánh khá ngon, tôi không kiềm được lại ăn thêm miếng nữa, mãi cho đến khi no bụng rồi, tôi mới nghiêm túc gói bao bì lại.
Nhưng nào ngờ, tôi vừa mới đặt bịch bánh mì sang một bên, bỗng nhiên xe rung lắc dữ dội.
Lúc thân xe bắt đầu nghiêng ngã, cả người tôi đổ nhào về phía Trần Thanh Vũ.
Không biết Trần Thanh Vũ đã mở mắt từ lúc nào, anh ôm trọn tôi vào lòng, cánh tay đặt trên vòng eo tôi, còn mặt tôi thì hôn lên vòm ngực của anh.
“Xin..
xin lỗi.” Tôi giật hết cả mình, gương mặt đỏ ửng đang định bò ra từ trên người của Trần Thanh Vũ, nhưng người tính không bằng trời tính, tài xế bỗng nhiên quay xe gấp.
Đúng vào lúc này, cả người tôi lại đổ nhào lên người Trần Thanh Vũ một lần nữa.
Điều đáng xấu hổ nhất là không ngờ tay của tôi… lại nắm lấy anh theo phản xạ… “Hự…Huỳnh Bảo Nhi… cho dù em muốn quyến rũ tôi… cũng không nhất thiết phải táo bạo đến thế chứ.” Trần Thanh Vũ cũng bị động tác của tôi làm cho cả người run lên, hô hấp của anh trở nên gấp gáp.
Anh đè tay tôi lại, trầm giọng nói với tôi.
Đùng.
Tôi bị giọng nói quyến rũ của Trần Thanh Vũ khiến cho toàn thân nóng bừng đến mức không chịu nổi, tôi lắp ba lắp bắp nhìn bộ dạng khó chịu của Trần Thanh Vũ, định ngồi dậy nhưng tóc lại bị mắc vào cúc áo của anh.
Tôi suýt chút nữa thì khóc ra thành tiếng.
Hôm nay rốt cuộc là bị sao thế này? Ông trời cố ý đúng không? “Đừng động đậy.
Chết tiệt!” Trần Thanh Vũ thấy tôi cứ mãi ngọ nguậy muốn gỡ tóc ra, bàn tay nóng bừng của anh phủ lên mu bàn tay tôi, hơi thở nóng rực lướt qua cổ tôi, khiến tôi không kìm được co quắp lại.
“Trần… Trần Thanh Vũ… gỡ tóc ra giúp tôi… nhanh lên.” Tình huống này khiến tôi nhớ lại lần trước ở trong phòng bệnh, tóc của tôi cũng quấn vào áo của Trần Thanh Vũ như thế này.
Tôi vỗ về trái tim đang đập loạn xạ của mình, run rẩy cất tiếng nói với Trần Thanh Vũ.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn” Tôi đợi một hồi lâu cũng không thấy Trần Thanh Vũ lên tiếng.
Tôi đang nghĩ có phải là Trần Thanh Vũ ngủ luôn rồi không? Vào lúc tôi ngẩng đầu muốn nhìn Trần Thanh Vũ, đột nhiên anh nói như thế với tôi.
“Lưu manh… vô liêm sỉ… anh mau thả tôi ra.” Tôi không ngờ Trần Thanh Vũ có thể thẳng thừng nói ra những lời đó với tôi.
Trong phút chốc, tôi cũng chẳng nghĩ ra được lời lẽ nào để bực tức với Trần Thanh Vũ, chỉ có thể nói như thế với anh.
Muốn cái đầu của anh, cái đồ mặt người dạ thú nhà anh.
Tôi mắng mỏ Trần Thanh Vũ ở trong lòng nhưng lại không có sức để đẩy cái người đang càn rỡ tôi ra.
Tôi bị hành động của Trần Thanh Vũ làm cho sắp sụp đổ đến nơi.
Tôi lo rằng cứ mãi như thế này, tôi thật sự sẽ phá vỡ rào cản.
Hơn nữa, bây giờ tôi đang mang thai, tuyệt đối… không thể làm chuyện ấy.
Dưới tình trạng tôi đang nơm nớp lo sợ và vô cùng xấu hổ, cuối cùng xe cũng đã tới nông trường gần đây.
Tôi hoảng loạn bước từ trên xe xuống, hít thở không khí trong lành ở bên ngoài.
Mãi cho đến khi giọng nói của Trần Thanh Vũ vọng ra từ trong xe, hàng lông mày của tôi bất giác run lên.
“Huỳnh Bảo Nhi, qua đây.” Trần Thanh Vũ khàn giọng, vẫy tay với tôi và nói.
Tôi nhìn bộ dạng quyến rũ ma mị của Trần Thanh Vũ, có chút sợ sệt không dám đến gần.
Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng hiện tại của Trần Thanh Vũ, tôi xụ mặt xuống, chỉ đành bước đến.
Vừa mới tới gần đã bị Trần Thanh Vũ ôm vào trong ngực.
Trần Thanh Vũ cứ thế dựa sát vào cổ tôi, anh ôm tôi từ phía sau, bước xuống xe.
Tôi bị hành động thân mật của Trần Thanh Vũ làm cho toàn thân đều khó chịu.
Vừa định đẩy anh ra, tài xế cười hì hì nhìn tôi và Trần Thanh Vũ, nói: “Cô Huỳnh và tổng giám đốc Trần là người yêu à?”
Tôi vừa nghe xong, ngay lập tức muốn giải thích nhưng Trần Thanh Vũ lại cười nói: “Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi.” Đồ khốn, chúng ta rõ ràng đã ly hôn rồi.
Tôi vừa định phản kháng để giải thích với tài xế thì Trần Thanh Vũ đã cắn vào vành tai tôi, cất lời uy hiếp tôi: “Đúng không? Hả vợ?” Chết tiệt, dạo gần đây đầu óc Trần Thanh Vũ chắc chắn là có vấn đề, chắc chắn là thế…
Tôi cứ bị Trần Thanh Vũ đẩy đi trong tư thế đó, cuối cùng cũng đến được quán rượu của nông trường, nơi mà chúng tôi sắp tạm trú lại.
Phòng mà ban tổ chức đặt cho chúng tôi là phòng hai người, cũng có nghĩa là… tôi phải ở chung phòng với Trần Thanh Vũ? “Có phải là nhầm rồi không? Chẳng phải là mỗi người một phòng hay sao?” Lúc nghe thấy tôi phải ở chung trong một căn phòng với Trần Thanh Vũ, tôi cực kì nghi ngờ ban tổ chức đã nhầm lẫn.
Một công ty giàu có như thế này, sao có thể để cho nhà thiết kế và người cố vấn ở chung một phòng được chứ?
Hơn nữa, nơi đây có rất nhiều đàn ông và phụ nữ, ở chung một phòng thật sự vô cùng nguy hiểm.
“Thành thật xin lỗi, vốn dĩ là phòng đơn, nhưng số lượng phòng bên phía chúng tôi không đủ, chỉ có thể để hai vị chịu thiệt thòi thôi.” Cô nàng lễ tân giải thích rất lịch sự với chúng tôi.
Tôi nghe xong, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Sao tôi cứ cảm thấy, kể từ sau khi tôi đến Paris, ông trời cứ giống như là đang trêu đùa tôi vậy.
“Đi thôi.
Thoạt nhìn thì thấy tâm trạng của Trần Thanh Vũ khá tốt, anh níu lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía phòng ở.
Mãi đến khi bước vào trong phòng, tôi mới phản ứng lại được, hất tung tay của Trần Thanh Vũ ra theo phản xạ.
“Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bắt đầu đi tìm cảm hứng” Trần Thanh Vũ lại chẳng hề bị động tác của tôi làm cho tức giận, anh chỉ cởi áo khoác, tháo cà vạt ra.
Tôi nghĩ đến màn dây dưa nóng bỏng của tôi và Trần Thanh Vũ ở trên xe, mang tai bỗng nhiên nóng lên.
Tôi lắc đầu, giả vờ như chưa nhìn thấy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cơ thể của tôi bị ôm lấy từ phía sau, tôi cứng ngắc cả người, trầm giọng nói: “Trần Thanh Vũ, anh đừng có quá đáng nữa đấy.” “Huỳnh Bảo Nhi, ít nhất thì ở đây, chúng ta đang ở cùng nhau” Trần Thanh Vũ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt của tôi, sau đó đẩy tôi ngã xuống giường.
Tôi bị động tác của Trần Thanh Vũ làm cho hoảng hốt, giơ tay tát anh một cái.
Trên suốt chặng đường, tôi cứ luôn chịu đựng sự trêu chọc của Trần Thanh Vũ một cách bị động, tôi vô cùng bực bội vì cơ thể mình không thể chống cự.
Nhưng mà, tôi không thể tiếp tục lún sâu thêm nữa, không muốn tiếp tục chịu tổn thương nữa.
“Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh cảm thấy chúng ta cứ thể này sẽ vui lắm chứ sao? Đùa bỡn tôi vui lắm à?
Nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của tôi ở trước mặt anh, có phải anh cảm thấy vô cùng thành công không?”
Tôi tức giận đùng đùng gằn giọng với Trần Thanh Vũ..