Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bỗng có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào
-Nhị Đệ,
Ta chưa kịp phản ứng lại thì bị hắn phát gục ở nhuyễn tháp gần đó, hắn dùng yêu Pháp định thân ta lại, làm Thiên Băng vô Pháp nhúc nhích, chỉ biết tức giận nhìn chằm chằm hắn, hắn nhìn chằm chằm ta, hành động này ở trong mắt người sao lưng muốn ái mụi có bao nhiu ái mụi, người sao lưng tức giận quát,
-Hoang Đường, người của phụ quân mà ngươi cũg dám động vào,hắn cười diễu cợt nói
-có j k dám,ly kính ngả ngớn trả lời
-cho dù có ngày ngươi chết ở đâu đó,ta cũng mặc kệ, nhưng người này k được người kia ánh mắt lé lên tia độc ác, hắn nhìn nàg, trong ảnh mắt chứa đựng một tia ôn nhu nói
-cũng chỉ là một tiểu tiên sứ, làm mòi câu mà thôi, hắn way sang nhìn người sau lưng bằng tư thế ngã ngoớn
-chỉ cần có hắn ở đây, Mặc Uyên sợ k tới sao,cứ để đây cho ta chăm sok giùm cũng k thiệt,người kia nhìn hắn bằng ánh mắt miệt thị, nói bằng giọng mỉa mai
-new như phụ quân k thấy mẹ con ngươi tội nghiệp,đã sớm đuổi tên phế vật nhà ngươi ra khỏi cung rồi, hay bây giờ thì hay rồi còn ở đây sống vất vưởng,
chặt.....hắn ta mỉm cười như có như không nói
-ha ha sống vất vưởng, ta thấy kia rõ ràng là nữ đệ tử giả trai, mà mặc Uyên dấu ở Côn Luân Sơn, đại ca k cần lo lắng quá như vậy,ta càg sống vất vưởng, huynh càg vui mà k phải sao,
Ml cảngười kia nhếch lên nụ cười miệt thị
-Được, được,đợi khi chúng ta trở mặt với Thiên Tộc,ta xem ngươi làm thế nào,nói xong người kia một tia nhẫn nại cũng k có, phất tay aó bỏ đi,
Hắn ta lần nữa quay đầu lại nhìn chằm chằm nàg,nói bằng giọng nhỏ nhẹ
-mỹ nhân, nàg là nữ phải k, thật ra ta đã nhìn thấu, nàg là nữ cải nam trang,đột nhiên hắn áp sát người vào nàg, nói nhỏ làm nàg giật hết cả mình,
-nói cho ta biết nàg thật ra có phải nữ nhân k,
nàg nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn phát hiện mình là nữ rồi sao, hắn phất tay thu hồi yêu Pháp, Thiên băng lập tuk bật người ngồi dậy, tránh xa hắn, hô to
-Đừng nói bậy,
hắn nhìn nàg cười nhẹ,
-nói thật đi,....
Trời AK, chẳng lẽ bị phát hiện thật rồi, dù sao, biết thì biết cũng chẳng sao
-ngươi nhìn ra rồi sao, người ở Côn Luân Sơn còn k nhận ra đâu,
hắn cười to
- đ-ược rồi vậy là thừa nhận rồi nhé, ngươi thật sự là nữ nhân, chưa j đã bị ta cậy miệng,
nàg tuk giận muốn nổ đom đóm, giỏi lắm Lý Kính thối tha, nàg mắng luôn 18đời tổ tông nhà hắn, thấy nàg chu môi ủy khuất vì bị trêu chok, hắn ta thu liễm nụ cười, nhìn nàg nghiêm tuk nói
-Được rồi k chok ngươi nửa, mùng 3này ta sẽ nghĩ cách thả ngươi đi,
nàg nghi hoặc nhìn hắn
-ngươi chịu thả ta sao,
hắn gật đầu
-ngươi k tin ta sao, phụ Quân ta muốn chiến tranh nhưng ta thì k muốn, được rồi ta hỏi ngươi
-mụi mụi ta thik ngươi, hay là ta giao mụi mụi ta cho ngươi chăm sok thế nào, nàg trừng mắt nhìn hắn, giỡn sao, tuy công chúa rất đẹp nhưng là ta k phải XX nhak
-đúng là ta có điểm k phải ta sẽ giải thik vs Công chúa, thấy nàg đô đô cái môi ủy khuất hắn k khỏi muốn cắn một phát, làm hắn như muốn trầm luân k thoát ra được,
Buổi chiều
Sư phụ Ba ba nương, ca ca, các người đừng lo nhak, con khỏe lắm, nàg liền lẩm bẩm trong miệng,.....
-nek làm j đó, trả ngươi,
thì ra là cong chúa, nàg gật đầu cười cảm ơn, nàg đeo lên mặt nạ,
-nak ta và ca ca đã bàn rồi, chút nữa sẽ đưa ngươi ra ngoài, ngươi hứa sẽ bảo trọng nhak,,,,,,, ta ta, ây da..... Ngươi tự hiểu đi,
chưa kịp để Thiên băng phản bát nàg ta đã đi sâu vào Phiến rừng bên cạnh rồi
Thiên băng k khỏi lắc đầu ngao ngán, ta muốn nói vs cô thật chất ta là nữ, k muốn cô phụ tắm lòng của cô cũng k được
, đang suy nghĩ vẫn vơ thì, phập, một ngọn gió wét ngang trc mặt nàg làm nàg có chút k mở mắt dc
, đến khi mắt mở to thì cảnh tượg tr"c mắt làm nàg kích động k thui,
Nàg chạy nhah tới ôm người nam nhân Tuấn dật tuyệt mỹ tr"c mặt, ho to
-sư phụ, con biết người sẽ tới cứu con mà, hic, nàg chu môi phấn nộn lên chọc người thương tiếc, su phụ rờ đầu nàg sủng nik nói
- Được rồi ngoan, sư phụ đưa con ra ngoài, nổi nhục hôm nay, sư phụ sẽ giúp con trả lại, ngoan, đi thôi
, nàg cười tươi, trong lòng hạh phúc vô bờ, sư phụ nàg nhak, yêu thương nàg nhất, cảnh này đã đc Ly Kinh trốn sau núi thu hết vào trong mắt, k biết suy nghĩ j, hắn ta chạy đi mất dạg k thấy người
Một đường chạy ra ngoài sư phụ đi tới đâu càg quét binh lính tới đó, bỗng một đoàn binh lính của Kình Thương b"c tới, ôg ta cười to
-haha, k ngờ ngươi vì tiểu Đồ đệ mà tự mình tới đây, thật khâm phục, hắn ta nhếch môi chế giễu, sư phụ vẫn mặt kệ k xem sự chế diu kia vào mắt từ tốn nói
-có giỏi thì đánh một trận vs ta, bắt Đồ đệ ta để uy hiếp, làm rùa rút cổ sao,
thành côg khích tướng, hắn ta trong mắt hiện lên phẫn nộ, wát
-ta cũng đang có ý này,
nói xong chưa kịp chuẩn bị j hắn ta vận dụng yêu Pháp, yêu Pháp hắc ám cuồn cuộn thẳng tắp bay đến sư phụ,
này sư phụ xuất kiếm ngưng tụ tiên Pháp vào kiếm một đường bay thẳng về yêu Pháp của Kình Thương
,hai cổ lựk lượng đụng nhau, tạo nên tiếng nổ lớn, đất đá khối Bụi mù Mịch
, làm mọi người xung quanh k khỏi chấn kinh một trận,
hai người vẫn đứng sừng sững, k một chút nhượng bộ, bỗng Kình thương, đổi hướng vung quyền trượng tập trung, yêu Khí, thẳng hướng Thiên băng chưởng tới, trong luk Thiên băng k biết làm sao,
thì một hắc bào đỏ ở đâu bay ra, Đỡ giùm nàg cổ lựk lượng vừa rồi, nàg hốt hoảng kêu to
-ly kính
-Phốc,
hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Thiên băng quát to,
-Thiên Băng Đi mau,
sư phụ ôm eo nàg bay lên, hướng Côn Luân Sơn, k wên suất một chưởng, ngăn chặn sự truy đuổi của Kình Thương, làm hắn bật ngược về sau, hắn ta, nổi giận nhìn chằm chằm người đang bay xa, ánh mắt phát hỏa rống to nhìn Ly Kính
-ngịch tử, ngươi dám giúp bọn họ, hắn vung quyền lên đánh hắn một chưởng ngay ngực làm hắn bay ra xa, rớt xuống đất, ngực cuồng cuộn hắn ta lại học ra thêm một búng máu nữa,hắn ta nhìn Kình thương, hô to
-giết đi,giết ta đi,
-ngịch tử, người đau, mau giải hắn nhốt vào ngục tối, k có lệnh của ta k dc phép thả ra, ly kính bị lôi đi,
Côn Luân Sơn
Sư phụ, sư đệ, k sao chứ, nàg gật đầu cảm kích nhìn bọn họ, vào tới bên trong, nàg cùng Sư phụ và bọn họ tưởng hàng quyên, sau một luk thì sư phụ yêu cầu ta ở thêm mấy canh giờ vui chơi cùng các sư huynh, rồi mới về, ta gật đầu đồng ý,
Tử Minh Cung
-NHỊ ca ca, huynh trốn một time, đợi phụ Quân hết giận hãy về, hắn nhìn mụi mụi mình cảm kích
-được rồi, yên tam, ca tự biết bảo trọng, mụi nhớ là đừng nói là mụi thả ta, mụi mụi nhìn hắn cười tươi
-ca huynh yên tâm, cho dù phụ quân biết cũng k trách phạt ta đâu, nói xog liền li khai. Hắn nhìn mụi mụi mình đi xa cũng nhanh chóng li khai, đi ra khỏi khu vực của Dực Tộc, Hỏa Kì Lân đã đứng ở bìa rừng đợi Ly Kính, thấy chủ nhân mình tới, hắn ta đi tới chấp tay
-nhị điện hạ, chúng ta bây giờ đi đâu, ly Kính k nhìn hắn, tay chấp sau lưng, mắt nhìn xa xa k biết nghĩ j,hắn hít hơi thật sâu, như là thông suốt một đều j đó, way lại nhìn Hỏa Kì Lân, nói
-Kì Lân, chúng ta đi tìm nàg,