Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì đã đồng ý chị Thụy Thụy phải đi làm nữ phục vụ trong tiệm, cô không muốn làm tiểu nhân nuốt lời, nhưng lại không muốn chọc cho anh tức giận nữa, vì vậy cô chọn thời gian Kim Chính Dân ở phòng máy trường học vừa làm vừa học, cũng là thời gian bình thường cô đều ở xã làm luyện tập viết chữ để đến tiệm hỗ trợ.
Bởi vì là người mới, lúc bắt đầu đều học tập phương pháp ứng đối( ứng phó+đối đáp) với khách hàng, còn có chi tiết các quy tắc trong tiệm, Ô Tiêu Tình đặc biệt yêu cầu chị Thụy Thụy nếu như khách hàng nói muốn chụp hình, cô ấy có thể thay cô khéo léo từ chối, nếu không sau này lại bị Chính Dân phát hiện, cô không thể tới tiệm làm việc.
Truy tới cùng nguyên nhân phía sau, chị Thụy Thụy rộng lượng đáp ứng yêu cầu của cô.
Vốn lúc đầu quy định chụp hình trong tiệm chỉ cần các cô bằng lòng, khách thích chụp thế nào thì chụp, nhưng gần đây có rất nhiều khách cố ý yêu cầu nhân viên trong tiệm của bọn họ bày ra tư thế mê người, thậm chí có muốn họ cởi tạp dề, hoặc là nhấc váy lên ... Yêu cầu vô lý, những hình kia phát tán khắp nơi trên internet quả thật mang tới không ít vấn đề. Cho nên gần đây trong tiệm dự định lập một quy tắc mới, chụp hình phải thu phí, và không được đòi hỏi nữ phục vụ bày ra tư thế bất nhã, cũng không được đưa hình phát lên bất cứ web sex nào.
Bắt đầu gạt Chính Dân đến tiệm đi làm, dần dần hòa đồng với người trong tiệm cũng quen biết hơn chút, mặc dù một tuần chỉ có 3 ngày, mỗi ban chỉ có bốn giờ, nhưng đồng nghiệp trong tiệm đều là người trẻ tuổi, dễ dàng làm quen với nhau, ở chung với nhau vô cùng thân thiết, kinh nghiệm thú vị khi đi làm khiến cho cô lên *Đại Tứ cuộc sống yên tĩnh cũng thêm vào không ít sắc thái mới mẻ.
"Tại sao muốn học thư pháp?" Đang nói đến cuộc sống trong trường học của cô thì chị Thụy Thụy thuận miệng hỏi như vậy.
Vấn đề này khiến Ô Tiêu Tình khẽ ngây ngẩn cả người.
"Có thể là bởi vì. . . . . . Luyện tập viết sách thư pháp có thể giúp ta tĩnh tâm lai ngay lập tức thôi." Ô Tiêu Tình cười cười tiến một bước giải thích với cô: lúc nhỏ, cô là một người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, tâm tư bất định mặc kệ làm gì đều rất khó khăn để chuyên tâm, Lão sư đề nghị gia đình của cô để cho cô học tập thư pháp, luyện tập tâm định (tĩnh tâm) công phu thật tốt, cho nên từ năm thứ hai tiểu học cô đã bắt đầu luyện tập viết sách thư pháp, lên đến cấp hai trung học vào hội đoàn hoạt động cũng luôn là hội thư pháp, tiến vào đại học dĩ nhiên cũng liền trực tiếp đến hội thư pháp báo danh.
Cũng ở chỗ đó, cô biết anh, cũng cùng anh hiểu nhau yêu nhau, cô cho rằng đây chính là duyên phận trời sinh, nếu như khi còn bé cô không tiến vào giới thư pháp, khoảng cách kia dài như vậy căn bản cũng không có cơ hội biết đến anh.
"Hoá ra là như vậy, em cùng bạn trai thật sự có duyên số!" Triệu Như Nguyệt sau khi nghe xong tràn đầy ánh mắt hâm mộ.
Cô thích nghe nhất loại chuyện xưa như này, giống như trong phim thời điểm kết thúc phát ra mấy đoạn ngắn nhớ lại, thì ra là nam nữ chính lúc còn rất nhỏ đã gặp mặt, nhưng sau khi lớn lên lại không có thể nhớ lại, nhưng có lẽ tróng duyên phận đã đưa bọn họ cùng nhau nắm tạy, biến thành kết cục hoàn mỹ người có tình sẽ thành thân thuộc .
"Thối Như Nguyệt, em thay xong quần áo thì đi ra ngoài nhanh chút đừng đứng đây quầy rầy!" Trần Thụy thụy vừa bấm máy tính kiểm tra lại biên lai, vừa quay đầu dạy dỗ nhân viên lười biếng.
"Hứ, hiện tại bên ngoài cũng không sao khách mà!" Cũng không phải là thời điểm dùng cơm, quầy rảnh rỗi đến phát điên, thay vì đứng ở bên ngoài ngẩn người, chẳng thà đi vào cùng người mới bồi dưỡng tình cảm."Chị Thụy Thụy, chị mỗi lần có người mới liền quên người cũ, người ta không thuận theo í!"
"Này! Em đừng nói giống như chị là người xấu vậy." Trần Thụy thụy vung tay lên, chỉ vào cửa phòng nghỉ ngơi nói: "Lười biếng nữa là chị trừ tiền lương đó!"
Triệu Như Nguyệt hướng về phía bóng lưng chị Thụy Thụy làm mặt quỷ, sau đó đưa tay lôi kéo Ô Tiêu Tình vẫn chưa hoàn toàn mặc đồng phục chỉnh tề kéo ra ngoài."Tiêu Tình, đi thôi! Hôm nay tớ mang cậu đi làm quen quầy nghiệp vụ." Triệu Như Nguyệt nghĩ rằng chị Thụy Thụy nhất định là muốn một mình chiếm đoạt người mới.
Hừ! Cô cố tình không để như ý nguyện của chị ấy.
"Thối Như Nguyệt, em gấp cái gì? Quần áo Tiêu Tình còn chưa mặc xong." Trần Thụy thụy đi về phía Tiêu Tình ở sau lưng cài nơ con bướm vào cho cô, cũng thân thiết vỗ vỗ đầu vai của cô."Tiêu Tình, cám ơn em đi làm ở tiệm chúng ta, em đi theo Như Nguyệt, *$$*diendanlequydon*chanchan**’;\’cô ấy sẽ chỉ điểm các công việc trong tiệm cho em thật tốt, nhưng công phu lười biếng thì ngàn vạn lần đừng học đó!"
"Chị Thụy Thụy!" Lúc thì bảo cô nhanh lên một chút, lúc lại mắng cô quá nhanh, rốt cuộc là muốn cô như thế nào nha? Triệu Như Nguyệt bực tức dậm chân."Em nào có lười biếng? Sao chị mỗi lần đều nói em lười biếng.nha . . . . ." Nói cô như vậy làm cô rất mất mặt trước người mới đó!
"Nhanh đi làm việc đi! Hiện tại em không phải là đang lười biếng sao?"
"A a a!" Lần này, Triệu Như Nguyệt chẳng kiêng nể ở trước mặt chị Thụy Thụy làm mặt quỷ còn xấu xí hơn, sau đó thở phì phò kéo người mới ra phòng nghỉ. Ô Tiêu Tình đã quen với phương thức cãi vã của hai người này cũng không nhịn được cười khe khẽ ra ngoài.
"Cậu đang cười cái gì nha?"
"Tình cảm của cậu và chị Thụy Thụy thật tốt."
"Đó là đương nhiên!" Triệu Như Nguyệt làm một bộ dáng đương nhiên."Tớ với chị Thụy Thụy là loại hình càng cãi vã tình cảm thì tình cảm càng thân thiết”
"Nếu không quen cách nói của hai người, nhất định sẽ thật sự cho là hai người mới vừa gây gổ ."
"Chúng tớ ngày nào cũng đều như vậy, đã thành thói quen." Một ngày không cãi nhau mấy câu, cô lại sẽ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái!"Đúng rồi, Tiêu Tình, bạn trai cậu gần đây như thế nào? Có ngoan hơn một chút hay không?"
"Cái gì?"
"Anh ta có còn cùng tiểu học muội đó tiếp tục dây dưa hay không?" Triệu Như Nguyệt chậc một tiếng: "Tớ ghét nhất cái loại đó, có bạn gái còn ở bên ngoài lưu tình khắp nơi, mặc kệ người này ưu tú dường nào, chỉ cần mang cái nhãn hiệu phong lưu này, tốt hơn nữa tớ cũng không dùng!"
"Không có, không có, Chính Dân đồng ý tớ về sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến ta khổ sở, huống chi, đó là tiểu học muội tự thích Chính Dân, chủ động theo đuổi nhưng Chính Dân đối với cô ấy một chút ý tứ cũng không có, Chính Dân không phải loại người không trung thủy đó."
"Thật sao? Cậu thật dự tin tưởng anh ta?"
"Ừ." Ô Tiêu Tình nặng nề dùng lực gật đầu."Tớ tin anh ấy."
"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Triệu Như Nguyệt cầm một phần menu lên, mở quầy ra chuẩn bị dạy Tiêu Tình biết toàn bộ món ăn trong tiệm."Bộ dạng cậu khóc lên điềm đạm đáng yêu quá mức, nhưng khóc nhiều lần bị khách hàng nhìn thấy sẽ bị phong làm tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ."
Mặc dù Triệu Như Nguyệt có cảm giác mình thay Tiêu Tình lấy danh hiệu" Tiểu Mị Mị đôi mắt đẫm lệ " có vẻ tương đối đáng yêu dí dỏm, nhưng lần trước có một khách nói với cô muốn chỉ đích danh tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ phục vụ, cô mới biết thì ra đã có khách chú ý tới sự tồn tại của Tiêu Tình.
Điều này chứng minh chị Thụy Thụy quả nhiên là có con mắt nhìn người, mỗi lần chị ấy chọn nhân viên, thì luôn rất nhanh sẽ trở thành nữ vương của tiệm.
Ô Tiêu Tình biết lời Như Nguyệt vừa nói không có ác ý, cười nhạt. Cô bây giờ đang rất hạnh phúc, làm sao có thể khóc được đây? Huống hồ, hiện tại cô tiệm là vì công việc, không thể giống như trước đây luôn đỏ mắt khóc đến ồn ào, thái độ phục vụ và dáng vẻ như vậy nhất định sẽ bị khách tố cáo?
"A, tới rồi tới rồi, người đó tới thật rồi." Triệu Như Nguyệt khẽ chỉ chỉ qua đầu vai Tiêu Tình.
"Tiêu Tình, đó chính là người gọi cậu là tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ, ngày hôm qua, cả hôm trước anh ta đều có tới tiệm, đòi muốn tìm cậu, nhưng cậu cũng không phải là ngày nào cũng có lớp học, tớ thấy anh ta hôm nay nhất định là tới chắn cậu ."
"Ah?" Ô Tiêu Tình ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn học trưởng, từ cửa sau đi thẳng tới trước quầy, dừng lại trước mặt cô."Ách, học trưởng chào anh. . . . . ."
"Cái gì mà chào học trưởng? Tiêu Tình, cậu quên phương thức chào hỏi lần trước tớ dạy cậu sao? Đi vào trong tiệm, anh ta là chủ nhân, cậu là nhỏ nữ hầu, cậu chào hỏi lại chủ nhân lần nữa."
Triệu Như Nguyệt ở quầy phía dưới len lén nhéo Tiêu Tình một cái, thầm nghĩ thì ra bọn họ biết nhau! Ánh mắt chị Thụy Thụy tuy tốt, nhưng những người gần đây tuyển vào đều là hoa đã có chủ , họ thật sự có thể giữ khách hàng lại lâu dài sao?
"A, chuyện đó. . . . . ." Ô Tiêu Tình không biết làm thến nào luống cuống đến hai gò má ửng đỏ, cô cúi thấp mặt xuống, hắng giọng ho hai tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. Xin hỏi, chủ nhân cần gì ạ?" Giang Bích Ba, người quen biết đều biết anh ta là người ồn ào, sở thích là cosplay, trừ đi học ở ngoài thì bình thường không ra đến cửa, thỉnh thoảng vào chủ nhật hội đoàn có thông báo tập chung hoặc là lúc hoạt động mới ăn mặc quần áo thường ngày ra ngoài.
Nhưng thời gian gần đây anh ta lại si mê nữ hầu gái ở quán cà phê này, sau khi khóa trình ở trường luyện thi chấm dứt, ngay lấp tức kích động chạy đến đây, chờ đợi để có thể nhìn thấy nữ thần trong lòng mình.
"Em. . . . . ." Rốt cuộc nhìn thấy cô, Giang Bích Ba bởi vì quá mức hào hứng, có chút lắp ba lắp bắp: "Em nói chuyện với anh một chút có được không?"
"Cái gì?" Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn Như Nguyệt, cô nên làm gì bây giờ cho phải đây?
"Đi đi!" Triệu Như Nguyệt gật đầu một cái, ý bảo cô trước tiên dẫn khách vào chỗ."Tớ ở đây, chậm một chút cũng không dạy thiếu đi được, đi phục vụ chủ nhân đi!"
"Ừ."
Ô Tiêu Tình đi ra quầy, lấy menu rồi mang đến nơi học trưởng ồn ào kia ngồi.
"Chủ nhân, xin hỏi ngài muốn dùng món ăn nào?" Cô chưa có học đến các món ăn, nhưng trên menu trên hình minh họa và giới thiệu vắn tắt, nên cứ mở ra đưa cho khách lựa chọn là được. Giang Bích Ba vừa ngồi vào chỗ, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ thần mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ của cô, anh mới dám tin tưởng nữ thần trước mắt thực sự *$$*diendanlequydon*chanchan**’;\’tồn tại ở trên cái thế giới này .
"Em. . . . . . Em làm bạn gái tôi được không?"
"Hả" " Ô Tiêu Tình nhanh rút tay trở về, vì quá mức kinh ngạc nên cách dùng từ của người hầu nữ hoàn toàn bị cô ném ra ngoài chín tầng mây." Học trưởng, em đã có bạn trai!" Hơn nữa, Chính Dân vẫn là học đệ của anh nha! Tại sao học trưởng có thể đối với cô như vậy?
"Không sao, tôi không quan tâm."
Hình như nữ thần có cảm giác bị mạo phạm rồi, Giang Bích Ba không thể làm gì khác là cố nén vào xúc đông muốn chạm vào cô, nghe thấy cô nhắc tới bạn trai, trong đầu Giang Bích Ba liền hiện lên khuân mặt của học đệ Kim Chính Dân, có cần phải giống như học đệ vừa cao lớn vừa đẹp trai, mới có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy không?
A, cái thế giới này thật quá không công bằng.
Anh không quan tâm, nhưng mà tôi có để ý ! Ô Tiêu Tình không sao hiểu được nhìn chằm chằm anh ta: "Học trưởng, em đã người yêu, cám ơn anh đã thích, nhưng rất xin lỗi em không thể tiếp nhận tâm ý của anh." Nói tới đây, cô nhớ ra bây giờ mình đang trong công việc, vì vậy chuyển giọng nói: "Chủ nhân, nếu như ngài chỉ là cần người bồi ngài nói chuyện trời đất, vậy chỉ cần là giờ làm việc của tôi, tôi đều ở đây chờ ngài trở về, những câu như vừa nãy, kính xin ngài đừng tùy tiện nói lần nữa, sẽ làm cho tôi cảm thấy bị quấy rối.”
Chuyện này nếu truyền tới tai Chính Dân, nhất định lại xảy ra sóng to gió lớn .
Đến bây giờ cô cũng chưa thừa nhận với anh chuyện mình chạy đến làm nữ hầu trong tiệm mỗi lần anh làm việc xong cũng tới tấp chạy tới nơi làm, làm như mình vẫn đợi anh ở đấy , chẳng may bị anh phát hiện, Chính Dân nhất định sẽ rất tức giận, rất tức giận nha .