Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Canh tuất năm khắc…
Trong Thanh Công phủ, đèn đóm chỉ có lờ mờ vài chỗ, cả phủ chìm trong tĩnh lặng im lìm, thi thoảng lác đác vài bóng quan binh che lấp ánh đèn. Nếu so sánh Thanh Công phủ hiện nay với trước kia thì quả là một trời một vực.
Một quan binh đang đi tuần khẽ thở dài, nói nhỏ với người bên cạnh: “Huynh xem, vị quan này khi mới về cũng tỏ ra liêm khiết chính trực, từ ngày đầu đã giả trang thường dân để quan sát kinh thành, đêm đến lại kiểm tra sổ sách của phủ thay vì mở tiệc rượu cùng tham gia sòng bạc thâu đêm suốt sáng… So với vị tham quan lần trước rõ rành rành là một trời một vực… Phen này muốn kiếm ít bạc dư từ mấy lão đại gia có vẻ khó a…”
“Ngươi thì biết cái gì?” Người kia đưa tay đánh mạnh vào đầu hắn “Ta ở phủ này đã mười mấy năm, thấy được rằng gã quan phủ nào cũng giả vờ đạo mạo đức hạnh trong mấy ngày đầu, nhưng vẫn cứ là tham quan đội lốt lương quan… Chờ xem, cái tên tiểu bạch kiểm kia, thể nào cũng là hạng yêu tiền tài hơn mạng sống… Bảng Nhãn gì chứ? Ta nhổ vào!” Nói rồi phun ra một bãi nước miếng.
“Cốp cốp”, bỗng có vật gì cưng cứng va vào đầu hai tên quan binh. Bọn họ “ai da” một tiếng rồi dáo dác nhìn quanh, xem thử kẻ nào vừa ném đá giấu tay. Nhưng xung quanh vẫn tĩnh lặng như tờ với vài bóng đèn vàng đúa leo lét cháy trong đêm tối âm u.
“Là… là chuyện gì vậy…” Quan binh khơi chuyện đã bắt đầu run lẩy bẩy “Không… không phải là… là có… có ma… chứ!?”
“Ngươi… Ngươi nói bậy… Nơi… Nơi này… làm sao… làm sao có ma được…” Kẻ kia đáp, giọng nói cũng mơ hồ dần.
“A… Các vị huynh đài… cho ta xin ít… máu…” Từ đằng sau hai tên quan binh bỗng có thanh âm ngắt quãng trầm thấp như tiếng quỷ gọi hồn.
Bọn họ đồng loạt quay đầu lại, khi nhìn thấy cái đầu lơ lửng đội mặt nạ bạc liền kinh hồn khiếp đảm, vội kêu cha gọi mẹ mà chạy đi, đến cả lồng đèn trên tay cũng rớt tại đó.
Chờ bọn họ biến mất rồi, đầu ma kia bật cười khanh khách, tiếng cười trong veo như chuông bạc, khác hẳn với thanh âm khiến người ta rùng rợn khi nãy.
“Hắc hắc, chơi đùa thật là vui a~ Bảng Nhãn đại nhân, ta giúp ngài báo thù, xem như ngài nợ ta một ân huệ nữa nga~”, đầu ma nhỏ giọng nói.
Mây đen dần tan. Dưới ánh trăng bạc, bộ dạng của cái đầu ma đáng sợ kia hiện ra rõ ràng. Mà không phải, người này, đâu phải là ma. Chẳng qua chỉ là một cô nương mang cái mặt nạ bằng bạc được chạm khắc tinh mỹ có thân hình yểu điệu bị che giấu sau hắc phục rộng thùng thình. Là bởi vì khi nãy, hai tên quan binh kia thần hồn nát thần tính, nhầm tưởng bộ hắc phục của nàng thành màng đêm thăm thẳm, nên chỉ thấy được độc một bộ đầu tóc xõa dài của nàng.
Dương Tiếu Tâm xoay người, chỉ nhẹ nhàng nhún mũi bàn chân liền tựa như yến bay vút lên khoảng không, chuẩn xác đáp xuống nóc nhà.
Phư phư phư, Bảng Nhãn mỹ nam, nữ hái hoa tặc tới rồi đây!!!
=====___Ta là đường phân cách nữ hái hoa tặc ngang nhiên tiến vào quan phủ mà không che mặt, chỉ đeo cái mặt nạ để bảo đảm độ mỹ___=====
Dương Tiếu Tâm tốn không đến một nửa nén nhang thời gian để tìm ra phòng của Cổ Vô Dật. Đơn giản là bởi trong cả phủ chỉ có phòng này còn thắp đèn, lại nằm ở trung tâm nên thu hút sự chú ý hơn. Mà vừa nhìn vào đã thấy bóng hình thanh công tử ngồi bên văn án chất chồng. Không phải là mọt sách Bảng Nhãn thì còn ai vào đây… Chậc chậc… xem ra thực sự là thanh quan a~
Nàng phút chốc nổi lên cảm giác tội lỗi. Cướp sắc của lương quan, liệu sau này có bị dân chúng ném đá không đây… Ách, nhưng là chuyến cướp sắc này khiến nàng càng lúc càng có hứng thú nha… Không cướp thì thật uổng… Để xem trên giường Bảng Nhãn sẽ ra sao… Hắc hắc hắc…
Nghĩ vậy, Dương Tiếu Tâm xoa xoa tay, cúi thấp người, rón rén lại gần cửa phòng.
Đưa ngón tay đục lỗ trên khe cửa bằng giấy mỏng, nàng ghé mắt nhìn vào, nước dãi cơ hồ sắp trào ra khỏi miệng.
Trong căn phòng kia chỉ thắp duy một ngọn đèn dầu. Ánh sáng từ tim đèn phát ra mờ ảo yếu ớt, khiến gương mặt hoàn mỹ của nam nhân ngồi đó phảng phất như trong họa mà hiện ra. Nét mặt của Cổ Vô Dật nghiêm túc chú mục, mỗi nét nhăn mày nhíu mi đều có phong tình riêng, tuy mị hoặc nhưng không hề có chút lả lướt nào của nữ nhân, trái lại vô cùng nam tính. Nam nhân như vậy, thực khiến cả cánh liễu yếu đào tơ cùng phe hảo hán trượng phu đều phải xấu hổ che mặt… cũng may nhan sắc của nàng không tệ a… Bằng không thì chả khác gì cường đạo hãm hiếp dân lành… Ách ách…
“Xin hỏi các hạ là ai, đến tìm ta có việc gì?” Đang lúc Dương Tiếu Tâm suy nghĩ tìm cách xông vào cho thật khả ái, giọng nam nhân như tiếng chuông chùa đều đều vang lên.
Dù có nghi hoặc cách thức để một kẻ không có võ công như hắn nhận ra nàng, nhưng là chuyện đã bị bại lộ, đường đường chính chính đi vào vẫn hơn là đạp cửa xông đến. Nàng là hái hoa tặc, không phải cướp a~ Vẫn là nên duy trì phong độ đi thôi…
“Ngươi làm sao biết được bên ngoài có người?”, nàng thẳng thắn đem câu hỏi của mình nêu ra. Hắn cũng đâu phải là ôm cây đợi thỏ, bằng không đã không hỏi danh tính của nàng.
“Tiếng hét cùng cảm giác.” Hắn cụt lủn đáp lời. Bình sinh hắn ghét bị nhòm ngó nhất… có lão thiên mới biết trong vòng bao năm qua có bao nhiêu cặp mắt của sài lang dã thú rình trộm hắn, khiến hắn luôn nảy sinh cảm giác không an toàn cùng thích yên tĩnh một mình, cảnh giác của hắn cũng theo đó mà rất cao.
Dương Tiếu Tâm nghe vậy, vừa có cảm giác thất bại, vừa thấy bội phục. Hắn tuy thích nói đạo lí, sáng nay trông ra còn có vẻ đặc biệt ngu ngốc, nhưng giờ phút này lại vô cùng tinh tế đánh giá sự việc. Chỉ nhận một chức quan nhỏ như thế khiến nàng có chút tiếc hận. Nàng tự nhiên kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt hắn, nửa thật nửa đùa nói: “Ngươi tài giỏi như vậy, chỉ đỗ danh hiệu Bảng Nhãn quả thực rất đáng tiếc a~”
Hắn nghe vậy, dừng tay, buông bút bên nghiên. Dương Tiếu Tâm có cảm giác như hắn đang âm thầm tức giận, lập tức mao cốt tủng nhiên*. Nhưng trái lại với suy nghĩ của nàng, hắn vẫn điềm đạm đáp trả: “Không đáng tiếc.”
“Tại sao?” Tên Bảng Nhãn này, thực sự kiệm lời quá sức. Hắn rõ ràng biết nàng tò mò, nhưng luôn đợi nàng hỏi mới trả lời, làm như thể nàng đang bức cung hắn vậy… Đây là nàng cùng hắn sẻ chia nỗi niềm a~
“Có nhiều lý do. Tỉ như, ta vốn là một thư sinh nghèo; tỉ như, có kẻ được nâng đỡ; tỉ như…” Hắn bất tri bất giác nở nụ cười “Ta không muốn làm phò mã.” Hắn là vừa muốn làm lương quan giúp đỡ dân chúng, vừa không muốn cùng một nữ nhân không chút thương mến kết nghĩa phu thê. Một lời hai nghĩa, người đối diện kia sẽ nghĩ thế nào?
Dương Tiếu Tâm ồ lên một tiếng, hứng thú với vị Bảng Nhãn này lại càng tăng lên. Nam nhân ai cũng mong một bước lên tiên, cưới mỹ nhân về hát khúc phượng cầu hoàng. Riêng hắn, không tham tiền tài lại cũng chẳng để tâm về nữ sắc. Nam nhân như hắn quả thực khó cầu. Nếu… nếu nàng còn bị nhốt trong lồng son kia, có phải hay không sẽ có cơ hội cùng hắn kết bái phu thê?
Dương Tiếu Tâm cười mỉa. Cuộc đời không bao giờ xảy ra chữ nếu kia, dù chỉ là một nửa. Kết bái phu thê, chẳng qua cũng chỉ là khiến nàng thành một kẻ giám sát phụ trợ hoàng đế. Mà giờ này, giữa biển người, bọn họ vẫn tương ngộ, và nàng còn sắp cùng hắn làm chuyện kinh thiên địa nghĩa của phu thê, dưới tư cách của một hái hoa tặc. Sự đời không phải vẫn luôn thất thường như vậy sao?
“Không hỏi nữa. Vị huynh đài này, khi sáng chúng ta đã ân đi ơn lại, xem như hòa. Tại sao bây giờ huynh… à không, cô nương lại đến đây?” Cổ Vô Dật không để nàng có cơ hội đôi co, lập tức chuyển thẳng đến chủ đề chính, tiện lời lật tẩy thân phận của nàng. Để xem nàng sẽ có dáng vẻ ra sao khi biết chuyện giả trang bị lật tẩy?
“Aiz… Lúc thì quá sức ngốc nghếch, lúc lại thông minh đến không lường được~ Thôi thôi, cũng là do thuật dịch dung của ta còn tệ… sẽ bồi dưỡng sau vậy~” Dương Tiếu Tâm khẽ tắc lưỡi. Lời nói nhẹ nhàng như có như không “Thần Đồng đều là những kẻ biến thái như vậy sao?”
“Đây là khen hay chê?” Hắn không mặn không nhạt hỏi lại, trong tâm vừa có chút thất vọng lại có thêm chút hứng thú. Nàng thế nhưng không ngạc nhiên khi bị hắn lật tẩy…
Dương Tiếu Tâm trên mặt đã sớm xuất hiện gân xanh. Tên này, ngoài tài học vấn còn có khả năng giết người bằng lời. Nàng tự nhận da mặt mình không đủ dày như của hắn, cảm xúc sớm đã khó kiềm chế, chẳng như ai đó từ nãy đến giờ vẫn là một bộ dạng vô tâm để ý.
“Ta không tranh với ngươi nữa, xú nam nhân!” Nàng xua xua tay, thở dài thườn thượt.
“Vậy…”
Nàng đột nhiên cười vang, đôi tay trắng ngần nhẹ nhàng vỗ vào nhau: “Phải phải, ta suýt nữa thì quên mất mục đích tới đây. Ta á? Ân… gọi ta là hái hoa tặc đi~”
“Hái hoa tặc?” Cổ Vô Dật ngạc nhiên cùng bán tín bán nghi mà nhắc lại. Chỉ cần nhìn dáng vẻ của nàng, liền biết nàng không chỉ giản đơn là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành bình thường. Người như nàng, kẻ tự nguyện quỳ dưới váy đương nhiên vô số, cần gì phải hạ người làm một đăng đồ nữ tử? Huống hồ, tuy rằng nàng đã cố gắng không để hiển lộ, nhưng mỗi cái nhấc chân giơ tay đều toát ra quý phái cùng phong tình, mê hoặc đến mức khiến người ta chỉ muốn chìm đắm mà ngắm nhìn, đương nhiên nàng không chỉ là một tiểu thư bình thường, càng không có khả năng là một cô nương vô gia giáo.
“Sẽ không phải là vì ta quá mức tuấn lãng đi?” Hắn thốt nhiên châm chọc nàng.
Đứng hình.
Nàng không tin nổi một Bảng Nhãn, một quan gia liêm chính thanh nhã có thể thốt ra được lời như vậy. Hắn càng không thể tin được. Ngả ngớn bông đùa như thế, vốn không phải là hắn, bản chất của hắn vốn trầm ổn thận trọng, có bao giờ lỗ mãng nhất thời như vậy? Chưa từng!
Nhưng là, hắn dường như kiềm lòng không đậu, muốn trêu chọc nàng. Bộ dạng của nàng thực sự rất khả ái, khi tức giận càng thêm đáng yêu… Chết tiệt, hắn là bị sắc ma nhập vào rồi sao? Với nữ tử như vậy, chỉ gặp 2 lần liền động tâm…
Dương Tiếu Tâm khụ khụ ho vài tiếng, da mặt dưới lớp mặt nạ đã có phản ứng, nhăn nhúm thành một đoàn. Người này rốt cuộc tính cách ra sao, nàng nhìn không thấu a~ Thực uổng hao công sức chau dồi học tập thuật thấu nhân tâm trong vòng mười mấy năm qua…
Nhăn nhúm thì nhăn nhúm, bất kể thế nào, đã tới canh hợi. Hãm Tình độc đã đến lúc phát tác. Nàn bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cỗ nhiệt khí đang lan tràn. Đau đớn, nàng sớm quen rồi, nhưng nóng thế này, thực khó chịu a~
“Cũng có thể xem là vậy đi~” Nàng kéo môi cười “Vậy ngươi đã chuẩn bị để bổn cô nương thượng chưa?”
Mặt của Cổ Vô Dật bắt đầu có chút đỏ, vừa thẹn vừa giận. Nàng là nói thật ư?
“Bổn cô nương không trách… Ngươi như vậy, sợ không biết hai chữ thượng giường?” Dương Tiếu Tâm đứng dậy, ngang tàng đến bên cạnh Cổ Vô Dật, tiện nay cầm một quyển sách nâng cằm ngọc của hắn “Mỹ nhân, để gia hầu chàng~”
“Ngươi…” Cổ Vô Dật lúc này có chút hoảng, định đẩy nàng ra, nhưng phát hiện cơ thể cứng như đá, một tấc cũng không động đậy được.
“Rồi rồi, ta vô sỉ, được chưa? Cảm phiền đại nhân im hơi lặng tiếng, ta không nỡ để đại nhân nhịn ngâm nga, nhưng mà… ừm… nếu thực là đại nhân muốn kêu thét, ta cũng chỉ đành…” Nàng cười nham hiểm “Để ngoại nhân nhìn cảnh trăng hoa của đại nhân thôi a~” Nàng không buông đâu, hàng đã đặt trước cửa, nàng thực nóng lòng khó nhịn a~
Nàng đưa tay lần đến mép áo của hắn, tắc lưỡi: “Có trách, thì trách đại nhân quá anh tuấn, quá tiêu sái, khiến ta động lòng~”
Chú thích:
*Mao cốt tủng nhiên: Nói đơn giản là da gà da vịt đua nhau nổi lên.