Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Phụ hoàng ơi phụ hoàng, nhi thần hối hận rồi, hối hận không nên sinh vào gia tộc đế vương!"
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, tiếng cười điên loạn vang lên, khác nào tiếng chim đỗ quyên than khóc.
"Gia tộc đế vương không có ôn nhu, chỉ có âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt. Vì cái ngai vàng chí tôn vô thượng này, cha không ra cha, con không ra con, ngươi tranh ta đoạt, lẫn nhau tính toán. Người đời đều ghen tị ta là phượng tử long tôn, từ nhỏ đã chí tôn quý giá, nô bộc vô số, hưởng hết vinh hoa phú quý! Buồn cười làm sao, nếu có thể, ta tình nguyện đổi chỗ với bọn họ, để bọn họ nếm trải sự vô tình của gia tộc đế vương này!"
Thánh thượng thở dài: "Từ xưa đế vương vốn bạc tình, ngươi xưa nay xử sự theo cảm tính, làm sao có thể ngồi vững ngai vàng? Trẫm, đều muốn tốt cho ngươi."
"Vì muốn tốt cho ta?" Ninh Vương cười lớn không kiềm chế được, "Vì muốn tốt cho ta, giết mẫu phi của ta, tàn sát cả nhà ngoại tổ ta, để ta cô khổ không nơi nương tựa! Vì muốn tốt cho ta, vô tình vứt bỏ ta trong cung điện hoang vu, bị người chà đạp, tranh ăn với chó hoang, suốt bảy năm trời, sống không bằng chết! Càng là vì tốt cho ta, khi ta vất vả tìm được chút ôn nhu, được cứu rỗi, ngài liền vội vàng cắt đứt, cho nàng uống rượi độc, để ta đau đến không muốn sống! Thử hỏi trời xanh, đâu có cha nào đối xử với con như vậy? Đâu có phụ thân nào đối với nhi tử mình như thế? Nhi thần gọi ngài là phụ thân suốt hơn hai mươi năm, ngài nỡ lòng nào!"
"Gia đình thiên tử, chung quy không giống người thường."
Ninh Vương chỉ vào ngự tọa, cười lớn hồi lâu.
"Được lắm, gia đình thiên tử! Nhưng cũng phải, gia đình bình thường, tất nhiên ít đi hai chữ quân thần." Hắn nhìn quanh cung điện lạnh lẽo này, mặt mày đầy căm hận khó tả, "Thật hận làm sao, vì sao phải sinh vào gia tộc đế vương lạnh lẽo vô tình này. Ngoài tràn ngập quỷ kế, âm mưu, sát cơ, cũng chẳng còn gì khác. Nếu có kiếp sau, mong Bồ Tát mở mắt đừng để ta đầu thai vào đây nữa, hãy để ta làm con trong một gia đình bình thường, cha hiền con thảo, anh em hòa thuận, lại chọn một người yêu, sống bình yên ổn định qua hết quãng đời còn lại."
Buồn cười thay, người đời còn ghen tị hắn là con vua cháu chúa, cao quý vô cùng, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nhưng thực tế, đôi tay này nắm giữ được gì đâu? Vất vả lắm mới có được nàng, giờ cũng mất rồi.
Hắn vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của người trong lòng bằng lòng bàn tay cũng lạnh giá, mất hết niềm tin.
"Nói cho cùng, phượng tử long tôn cũng bất quá là quân cờ đáng thương bị thao túng trên bàn cờ mà thôi. Chỉ tiếc phụ hoàng đi sai nước cờ cuối cùng, nhi thần cuối cùng không thể trở thành hình dạng ngài muốn. Cũng như ngài từng nói, nhi thần hành động theo cảm tình, không làm được máu lạnh vô tình, không thể thành xương cốt đế vương."
"Nguyên Dực, ngươi đừng lầm lẫn, nhảy vào cái bẫy này, ngươi đủ sức đảm đương ngai vàng chí tôn này."
Ninh Vương cười cực kỳ mỉa mai: "Không, nhi thần cắt không đứt tình cảm, không làm được máu lạnh vô tình. Vị trí chí cao của ngài thích hợp với kẻ cô đơn, không thích hợp với nhi thần."
Thánh thượng bình tĩnh nhìn đứa con trai đang tuyệt vọng trong điện, không khỏi đưa mắt quanh cung điện trống trải tịch mịch này, hồi lâu cũng không nói thêm gì nữa.
Ninh Vương cũng không để ý đến người khác nữa, hắn ôm người trong lòng, thất thần quỳ giữa đại điện. Hồi lâu sau, hắn chầm chậm giơ tay vuốt mái tóc rối của nàng, cẩn thận buộc lại từng lọn một.
"Lan Lan, tại sao nàng không nghe lời?"
Tại sao phải quay về, tại sao có thể nhẫn tâm để hắn trải qua nỗi đau này.
Nỗi đau này thực sự tận cùng, như ngàn dao cắt vạn kiếm đâm.
Ôm thân thể còn ấm của nàng, hắn cắn mạnh vào má nàng, "Nàng có biết ta hận nàng không? Nàng biết rõ, ta quan tâm nàng như vậy."
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã xem nàng quan trọng hơn cả mạng sống, hơn nửa hồn phách đều gửi gắm trên người nàng. Chỉ có nàng ở bên, hắn mới thực sự sống.
"Sau này đừng thế nữa Lan Lan, ta chịu không nổi đâu, thật không lừa nàng."
Hắn áp mặt vào mặt nàng, thì thầm như tình nhân, rồi bắt đầu chỉnh trang y phục cho nàng. Hắn dịu dàng cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục nàng, chú ý đến từng chi tiết nhỏ, làm cho nàng có thể chỉnh tề.
"Đời này, là ta không bảo vệ nàng chu toàn, đều là lỗi của ta. Đợi kiếp sau thôi, kiếp sau ta sẽ che chở nàng thật tốt, ai muốn làm tổn thương nàng dù chỉ một chút, trước hết phải bước qua xác ta."
Chuyện cũ hiện rõ trước mắt, đời này hắn quá tiếc nuối, từ lúc mới gặp đã bị ma xui quỷ khiến, tạo nên nỗi hối hận lớn nhất đời hắn. Sai lầm đã tạo, hắn làm sao cũng không bù đắp được, vì hiểu lầm mà hại nàng, khiến nàng chịu đau khổ, cũng khiến hắn đến chết vẫn không được nghe nàng gọi một tiếng, không nghe được nàng nói một câu quan tâm hắn.
Tiếc nuối kiếp này đã không thể bù đắp, chỉ còn chờ kiếp sau họ gặp lại.
Ninh Vương đột nhiên đưa tay tháo ngọc quan trên đầu, để tóc xõa xuống.
Hắn vuốt một lọn tóc đen của nàng, kết hợp với một lọn của mình, vụng về tết thành một bím.
"Kiếp sau, chúng ta làm phu thê bình thường. Không cầu gì đại phú đại quý, chỉ nguyện an yên, bạc đầu giai lão."
Thị vệ bên cạnh thấy hắn rút trâm cài tóc trên đầu nàng, liền tiến lên nửa bước.
"Cút đi!" Hắn điên cuồng vung vẩy cây trâm, đuổi lùi đám thị vệ xung quanh.
"Lan Lan, ngày đó ta đã nói, trước khi chết nhất định trả nợ cho nàng. Yên tâm, ta không lừa nàng đâu, Triệu Nguyên Dực đã nói với nàng, sẽ tính sổ."
Vừa dứt lời, cây trâm sắc nhọn liền đâm vào móng tay hắn.
Lão thái giám đứng bên cạnh như vô hình liếc nhìn, rồi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ngự tọa. Thánh thượng nhắm mắt thờ ơ lạnh nhạt, không có biểu hiện gì.
Mười ngón tay người trong điện rất nhanh đẫm máu.
"Thương lượng với nàng nhé, thuốc câm thì không uống được." Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạ lùng, bỗng cong môi cười nói, "Kiếp sau vẫn phải gọi tên nàng, nếu không ta sợ nàng giả vờ không thấy ta. Lấy một tai thôi, để lại một tai trả nàng, còn một tai để kiếp sau nghe nàng gọi ta."
Dứt lời, hắn đột ngột giơ tay đâm vào tai trái mình.
Nhưng bị người nhanh chóng đá văng ra, lại bị gối đánh vào gáy ngất đi.
Lão thái giám thu tay, lại lặng lẽ lùi sang một bên.
Thánh thượng vẫy tay, sai người bưng thuốc đến, đợi đến khi thuốc được uống xong, mới từ từ đặt chén không xuống.
"Thật vô dụng!" Ông ho khan vài tiếng, thở dốc, "Tất cả đem đi cho trẫm."
Người ở góc tây đại điện, cả người như hồn lìa khỏi xác. Trước mắt lặp đi lặp lại cảnh tượng nàng ngã xuống, khóe môi vẽ nên đường cong thê diễm màu máu.
Trước khi nhắm mắt, nàng dường như vô thức liếc nhìn về phía hắn, đôi môi nhuốm máu hơi nhếch lên, nụ cười yếu ớt an nhiên chợt trùng khớp với đêm đó, khi nàng quay đầu lại mỉm cười xinh đẹp với hắn trước khi rời đi.
Chết rồi, nàng đã chết rồi.
Nàng đã chết trước mắt hắn, uống chén rượu độc, đứt hơi mà chết.
Cảnh nàng ngã xuống với khóe môi rỉ máu, như sét đánh vào tâm hồn hắn, đánh cho hắn nát vụn.
Đầu hắn đau như búa bổ, muốn liều mạng giơ tay che lại, nhưng tứ chi dường như đông cứng lại rồi, một tấc một hào đều không thể động đậy.
"Lão Thất, Lão Thất!"
Người trên ngự tọa gọi mấy tiếng, hắn mới chậm chạp có phản ứng.
"Kết quả này ngươi còn thỏa mãn?"
Thỏa mãn, hắn thỏa mãn cái gì? Di chuyển hai chân, hắn như xác chết di động hướng về phía cửa điện.
Thế gian này không còn nàng nữa.
Hắn không cần tiếp tục không cam lòng, cũng không cần tiếp tục căm ghét.
Đối với nàng, những yêu hận si mê đó, cũng đều không còn chỗ để đi.
Nhìn như là trút bỏ gánh nặng, nhưng trong lòng cũng trống rỗng, như bị người dùng sức mạnh đào hết, không phải đau, mà là trống không.
Đi qua vết máu kia, hắn bước chân nặng nề dừng lại, đứng một lát, rồi chậm rãi cúi người dùng lòng bàn tay xóa đi vết máu nhỏ ấy.
"Đối với nàng, chấp niệm đã tan chưa?"
Từ ngự tọa truyền đến câu hỏi già nua, hắn không đáp, chỉ chậm rãi hướng về cửa điện bước đi.
Khi bước ra cửa điện, còn nghe được câu hỏi mơ hồ truyền vào tai:
"Nàng chết, và nàng sống nhưng thuộc về người khác, ngươi muốn chấp nhận cái nào hơn?"
Thánh thượng nhìn bóng lưng cô đơn trầm lặng của hắn biến mất khỏi tầm mắt, mới ho khan không ngừng. Lão thái giám tiến lên đỡ lưng, dâng trà cho người súc miệng.
"Thật là oan nghiệt." Thánh thượng ném khăn ho ra máu vào khay, thở dài, "Không biết có phải phúc của Đại Ngụy đã hết, lại sinh ra chuyện yêu nghiệt này."
Lão thái giám nói: "Thánh thượng chớ lo, Vũ Vương gia sẽ nghĩ thông suốt."
"Ai biết được." Thánh thượng than thở, "Chỉ mong ngày sau mỗi khi nổi lên ý nghĩ, sẽ nhớ tới cảnh đau lòng hôm nay, mong có thể ngăn cản hắn. Trẫm đã cố hết sức, nếu tương lai Lão Cửu vẫn gặp họa vì vậy, thì chỉ có thể nói hắn tự chọn đường đi, tự nuốt lấy quả đắng thôi."
Nói rồi, người quét mắt nhìn nội điện, hạ mi mắt: "Nhắc mới nhớ, cũng coi như nàng mạng lớn, nếu nàng có ý định vứt bỏ Lão Cửu sống một mình, trẫm sẽ đoạn không giữ nàng."
"Là Thánh thượng ân từ."
"Không phải trẫm ân từ, là nàng mệnh tốt, nhờ ân đức của bà mẫu nàng."
Nói đến đây, điện nội im lặng, chỉ còn tiếng thở dài vô cớ của Thánh thượng.
"Xem như trẫm, cuối cùng vì mẹ con họ làm việc này thôi." Thánh thượng bảo lão thái giám soạn thánh chỉ, "Lão Cửu tính tình không thích hợp đăng vị, trẫm tuy bội ước với nàng ngày xưa, nhưng dù gì cũng nể mặt mặt nàng cho Lão Cửu một kết cục viên mãn. Chỉ mong trẫm băng hà, nàng có thể oán trách trẫm ít đi."
Thánh chỉ viết xong, phong đất cho Ninh Vương, lệnh khởi hành ngay hôm đó. Lại ban đan thư thiết khoán một bộ.
"Lại soạn thánh chỉ, trẫm muốn hạ mật lệnh."
Ngoài đan thư thiết khoán, mật lệnh này cũng là bùa hộ mệnh cho Ninh Vương.
Tương lai nếu Vũ Vương muốn hạ thủ với Ninh Vương, Ninh Vương có thể dùng mật lệnh đăng cơ làm đế, ra lệnh cùng thiên hạ thảo phạt.
Bên ngoài cửa cung, Tào Hưng Triêu vẫn quỳ đợi. Nhưng hắn không đợi được Ninh Vương ra cung, mà đợi được Vũ Vương với vẻ mặt cứng ngắc chết lặng.
Chuyện gì xảy ra? Tào Hưng Triêu hoảng hốt, không nhịn được hỏi nhà hắn cửu gia thế nào. Nhưng đối phương dường như không nghe thấy, lặng lẽ đi qua bên cạnh hắn.
Tào Hưng Triêu định đứng dậy tiến lên, Trương tổng quản ngoài cung liền dẫn người ngăn cản.
Trương tổng quản thấy gia triều phục nhăn nheo chật vật, trong lòng cũng bất an, vừa tiến lên giúp chỉnh trang triều phục, lại bị gia đẩy ra.
Vũ Vương không lên xe ngựa, cứ thế đi bộ về phủ.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, cả thiên địa dần dần bị bao phủ trong bóng tối ảm đạm.
Trên đường về phủ, hắn ngơ ngác như người gỗ, trong đầu ngoài nàng ra không còn chứa được gì khác.
Hắn nghĩ về nàng rất nhiều, nhớ nàng vừa đến phủ hắn lúc hoạt bát xinh đẹp, nhớ nàng cười yên nhiên với hắn, đơn thuần đẹp đẽ.
Khi nào thì hắn bắt đầu chú ý đến nàng? Hắn cũng không nhớ rõ, trước kia trong cung hắn cũng thỉnh thoảng thấy nàng, chỉ là ấn tượng nông cạn, đại khái chỉ thấy nàng có cái xác mỹ nhân mà thôi.
Bắt đầu để ý nàng có lẽ từ khi nàng vào phủ hắn.
Không còn là ký ức xa xưa, nàng tươi tắn linh động, đột nhiên xông vào cuộc đời tĩnh lặng như nước đọng của hắn, làm sao có thể không thu hút sự chú ý của hắn.
Khi hắn chưa nhận ra, ánh mắt hắn đã theo nàng mà động, tâm thần hắn đã bị nàng lôi kéo. Đến khi hắn cuối cùng nhận ra mình quan tâm đến nàng, sai lầm lớn đã được đúc thành.
Hắn cúi mắt nhìn hai tay mình, máu trên tay vẫn còn, khiến hắn nhớ lại cảnh trong địa lao ngày đó, nàng dùng những ngón tay đẫm máu, dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy viết chữ.
Nàng viết đi viết lại, sợ hắn không hiểu, gấp đến nỗi hai mắt như muốn rơi lệ. Khoảnh khắc đó hắn biết mình đã xong, e rằng đời này khó lòng thoát khỏi ma chướng của nàng.
Hắn biết mình sai rồi, hắn cũng rất muốn bồi thường cho nàng.
Nhưng, nàng chưa từng tha thứ cho hắn. Nhìn bề ngoài yếu đuối mềm mại, nhưng xương cốt nàng cứng cỏi kinh người, một khi quyết định rồi thì không bao giờ quay đầu.
Nàng, chưa từng tha thứ cho hắn.
Hắn buồn bực, oán hận, căm ghét, nhưng càng sợ hơn là nàng quên hắn.
Hắn thậm chí muốn làm mọi việc đáng ghét, để nàng dù chết cũng khó quên hắn. Có lẽ hắn đã làm được, trước khi chết nàng nhìn hắn, trong đáy mắt cũng không thấy sự thanh thản.
Mục đích như đã đạt được, vậy hắn có thỏa mãn không?
Hắn dừng bước, nhìn quanh bầu trời đêm mênh mông, chỉ thấy vô cùng khủng khiếp.
Thì ra thế gian không còn nàng, không khiến người ta lo lắng bất an nữa.
Thì ra hắn chỉ mong nàng còn sống là tốt rồi, để hắn yêu cũng được, hận cũng được, oán cũng được, đều có chỗ để gửi gắm.
Không còn nàng, vạn dặm núi sông này, đúng như Triệu Nguyên Dực từng nói, chỉ là tòa thành cô độc.
Về đến phủ, có người đến bẩm báo người trong cung đã đến bế tiểu chủ nhân đi.
Vũ Vương nghe xong chỉ khẽ phẩy tay, nặng nề bước vào điện, ngồi cô đơn trên ghế.
Không quan trọng. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");