Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khoảng một tiếng ngồi xe thì bọn họ tiến ra một sa mạc
Lúc Carol cùng Tiểu Thiên đến đây xui xẻo thế nào lại có bão cát… Tiểu Thiên kéo khăn che mặt kín cả đầu không lộ ra bất kì khe hở nào, cơ thể càng ngồi co ro lại nép sát góc xe, lâu lâu cố gắng hé ra xem Carol bên kia thế nào. Carol lúc đầu nhất quyết sống chết không sử dụng đồ của bọn trộm lăng mộ nhưng sau khi nuốt gần cả kí cát vào miệng, mắt mở hết lên mới ngoan ngoãn lấy khăn trùm lại.
Do Carol là người khá quan trọng nên sự chú ý đều tập trung lên nàng, còn Tiểu Thiên, chỉ cần không bỏ trốn thì muốn làm gì cũng được…
Tiểu Thiên đang dựa đầu vào thùng xe ngủ gà ngủ gật, bất ngờ xe thắng gấp một cái khiến nàng té chúi nhũi xuống. Ngồi dậy xuýt xoa cái mũi, nàng định đứng dậy mắng cho đám người đó một trận thì trước mặt nàng hiện ra những hình ảnh sống động đến kì lạ…
…Giữa trận bão cát rát bỏng da mặt kia, Carol đang bị hai tên hộ pháp to như khủng long con kè kè sát bên, tên cầm đầu thì gào thét gì đó bắt Carol phải dẫn chúng đến hầm mộ, bọn xung quanh rút sung ra hăm dọa…
Tiểu Thiên không màng đến những thứ đó, ánh mắt chăm chăm nhìn vào đoàn người kia…
Những hình ảnh chập chờn mờ ảo… Ở đó có rất nhiều, rất nhiều người, hình như là thần dân Ai Cập cổ đại, lại có hoa sen.
Đi đầu là dàn quân mặc áo giáp vàng, tay cầm giáo mác sắc bén
Phía sau là cung nữ mang mặt nạ của các vị thần, tay bê vô số vàng bạc châu báu, hộp hộp rương rương được đính nạm ngọc trai, đá quý…
Ở giữa… hình như là quan tài? Là hai cái quan tài được tám binh lính khỏe mạnh mặc trang phục tơ vàng khiêng đi
Xa quá, không nhìn rõ…
Tiểu Thiên nheo mắt nhìn, miệng run rẩy muốn thốt lên điều gì đó nhưng không được, quay sang nhìn Carol bằng ánh mắt kinh hoàng
Người đàn ông dũng mãnh, trên đầu đội vương miện, áo choàng có hình thần mặt trời tinh xảo; khuôn mặt tinh xảo sắc lạnh, tay cầm quyền trượng tượng trưng cho quyền lực tối cao; bên cạnh chính là một cô gái bé nhỏ, mái tóc vàng rực xoăn lọn, ánh mắt xanh đượm buồn…
Không sai, cô gái đó chính là Carol…
Ai Cập… Hoàng đế Ai Cập Menfuisư? Hoàng phi Carol?
Vậy còn hai người nằm bên trong quan tài là ai?
Trái tim Tiểu Thiên bị lỗi mấy nhịp đập, chẳng lẽ đây chính là thứ mà nàng đang tìm kiếm sao?
Người dân xung quanh ai cũng than khóc, vẻ mặt tiếc nuối đau khổ, hai người đó ắt hẳn là nhân vật quan trọng đi, đích thân hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập đưa tiễn cơ mà
Trước mắt thấy đoàn người đông đúc đưa đám tang đó sắp đi mất, Tiểu Thiên không kịp nghĩ nhiều vội vàng đuổi theo, tên đầu đảng nhanh mắt nhìn thấy, vội hô hào bảo bắt nó lại, không cho nó chạy trốn… Tiểu Thiên tuyệt nhiên không để tâm, hiện tại ngay cả bản thân nàng cũng không biết cái gì thôi thúc mình, chỉ muốn đến đó xem hai người đó là ai.
Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng nàng vẫn không thể đuổi theo kịp, lúc tưởng mình đã đuổi kịp, chưa kịp vui mừng thì đã thấy mình bị bỏ một khúc xa; thế là phải cố gắng chạy theo tiếp. Đám người đang dí theo để bắt nàng lại do bị ảnh hưởng của bão cát nên không thể đuổi theo kịp nàng, chỉ thấy Tiểu Thiên lướt nhẹ nhàng trên cát, vẻ mặt thất thần như đang cố gắng đi theo cái gì đó vô cùng mờ ảo…
Cuối cùng đám đông kì lạ cũng dừng lại, Tiểu Thiên vui mừng chạy đến thì thấy toàn bộ hình ảnh nàng thấy nãy giờ có chút mờ ảo, sau đó vỡ vụn ra hòa lẫn vào từng hạt cát li ti của sa mạc rộng lớn, biến mất như chưa hề tồn tại
Một cơn gió thổi mạnh vào người khiến nàng phải quay lưng lại, lấy áo choàng che kín mặt, đến khi cơn gió kì lạ đó biến mất thì trước mặt nàng hiện ra một lăng mộ cổ…
- Ha, thì ra con nhỏ châu Á này biết chỗ lăng mộ
- Hahahaaa, anh em ơi, đã tìm ra ngôi mộ rồi
- Nhanh trói cô ta lại
- Dạ, đại ca
Carol nghiêm mặt nhìn Tiểu Thiên đang đơ kia, xong lại nhìn sang bọn đào trộm mộ: “Các ngươi đã có thứ mình muốn, mau thả chúng ta ra”
- Ha, làm sao thả được, cô là giáo sư khảo cổ nổi tiếng, chúng tôi cần những hiểu biết của cô để an toàn ra khỏi nơi đây nữa chứ
- Ngươi… lừa chúng ta?
Mặc kệ Carol căm phẫn, nàng phải đi trước mở đường, Tiểu Thiên bị ép đi sát phía sau. Tuy chân bước theo bọn chúng nhưng tâm trí thì lơ lửng nơi nào… Tại sao nơi này lại có thể quen thuộc thế này?
Bên trong kim tự tháp hoang vắng, không một con rắn nào chui ra từ một cái lỗ hay khe đá, cũng không có một kẻ sát nhân nào ẩn núp trong đó từ lúc tối trời. Thật ra những sinh vật duy nhất mà bọn họ nhìn thấy chính là một con chuột sợ hãi chạy loạn cả lên để đi tìm lối thoát khi gặp ánh sáng kì lạ của đèn pin; kế đó lại phát hiện ra vài con tắc kè bò trên nóc trần, màu da vàng đục cho thấy chúng sống rất lâu đời, cuối cùng là con dơi sống ở dưới hầm đá. Carol chột dạ, nàng cứ có cảm giác dường như có những cặp mắt vô hình đang rình rập bọn họ ở đâu đây…
Sau khi đã đi qua những dãy hành lang và đường hầm đen tối quanh co tối đen như mê cung, bọn họ lọt vào gian phòng chính của kim tự tháp. Vốn bên ngoài vẫn là ban ngày nhưng bên trong lại tối đen như mực, không khí ẩm mốc, rong rêu bám đầy lối vào, vừa chạm tay lên đã giật mình rụt về, chỉ thấy lạnh buốt xương, mềm mềm nhơn nhớt; Tiểu Thiên thật muốn chết giấc đi. Carol là dân khảo cổ, chuyện này có là sá chi, bọn kia là dân đào trộm mộ chuyên nghiệp nên cũng ăn nhằm gì, còn Tiểu Thiên nàng trước tới giờ chỉ biết nuốt vào ói ra mấy quyển sách giáo khoa dày cộm… Đi thực tế thế này thì chưa bao giờ. Trong chốc lát, nàng cảm thấy hối hận, chính vì nàng nên Carol mới bị bắt…
Mấy tên tiểu tốt phía sau phấn khích vì sắp có tiền nên vô cùng hăng say áp giải nàng đi theo. Trong ánh sáng mù mờ của đèn pin, nàng vẫn có thể thấy rõ được sự tinh vi và hoàn hảo bởi sự nối ráp những viên đá to lớn rắn chắc đã được mài dũa cẩn thận, Ai Cập quả nhiên là cái nôi của văn hóa thế giới…
Đường đi càng lúc càng thấp càng nhỏ, mùi đất ẩm xộc thẳng vào mũi khiến vài người khó chịu lấy áo che mặt lại. Phía trước đang di chuyển bỗng bất ngờ dừng lại. Tiểu Thiên không kìm được tò mò vội đi nhanh về hướng Carol: “ Carol, sao vậy?”
Carol khẽ nhún vai lắc đầu, còn tên thủ lĩnh có vẻ hoang mang, tay chân liên tục sờ soạng lên mấy vách tường, miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Không thể nào, không thể nào…”
Đúng vậy, phía trước là một căn phòng rộng lớn, những cột đá vững chắc bị dây leo bu đầy, phía trên được thông với bầu trời. Không ai rảnh rỗi để ý hai người nữa mà lo chạy đến, người gõ kẽ đào, cố gắng phát hiện ra điều gì đó đặc biệt, hoặc một lối đi dẫn đến kho báu.
- Tiểu Thiên, cô…
Carol vội chụp lấy Tiểu Thiên đang thơ thẩn đi về phía trước, tuy nhiên nàng không đủ sức lực để làm việc đó…
Trước mắt Tiểu Thiên bây giờ chính là hình ảnh của một cô gái mặc trang phục Ai Cập cổ đại, tay cầm ngọn nến mù mờ, chỉ cần một cơn gió nhỏ sẽ khiến nó phụt tắt. Cô ta đang đi đến một góc tường, sau đó nhấn nhẹ vào một viên gạch nhỏ trên đó, hiển nhiên một cánh cửa vuông vức từ từ mở ra.
Tiểu Thiên dừng lại tước vách tường đó, khẽ ngập ngừng đắn đo không biết mình có nên mở nó ra hay không. Quả nhiên sau khi phủi lớp bụi dày đặc trên đó sẽ hiện ra viên đá mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Carol cùng Tiểu Thiên đang đứng gần nhau đều bị hút vào bên trong…
Sau khi cánh cửa đóng lại, bọn đào trộm mộ tuyệt nhiên không ai có khả năng mở nó lại lần thứ hai…
……………………
Carol khẽ xuýt xoa cái mông, sau đó lần mò tìm Tiểu Thiên. Tối đen như mực, một tí ánh sáng cũng không có nên việc tìm nhau là vô cùng khó khăn, không dám tiến nhanh về phía trước, sợ có vực sâu hay bẫy của người cổ đại. Giờ phút trôi qua lặng lẽ, cái lạnh càng lúc càng tăng, cơn run rẩy càng lúc càng rõ rệt. Tiểu Thiên nắm chặt tay Carol lại, cố gắng tìm ra chút tia sáng nào đó làm hi vọng cho hai người…
Cả hai co ro sát lại nhau vào một góc trong cái im lặng chết người và trong đêm tối rung rợn. Dường như có một giọng nói từ u minh sắp sửa vang lên bất cứ lúc nào để phá tan cái im lặng bao la này. Vẫn ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích,bị giam trong ngọn tháp lạ lùng này mà cửa ngoài đã khóa chặt, ở trong bãi sa mạc rộng lớn đến hàng mấy trăm dặm…
“ Mỗi tấc đất trong đó đều có ma! Vùng này có tất cả một đạo inh yêu ma và thần linh”
Carol cười tự giễu, nàng là người vô cùng rõ điều đó những vẫn chưa thử bao giờ. Những hồn ma bóng quế đã xâm nhập vào nơi đây và quay cuồng khắp chốn, cái cảm giác khó chịu và khó tả của Carol lúc vừa bước vào đây đã được sáng tỏ. Dưới một sự căng thẳng như thế, ở chính giữa cái thể xác bất động của các nàng, quả tim đang đập mạnh như búa bổ. Hai bàn tay bất giác nắm chặt lại cứng như gọng kiềm…
Đang lúc căng thẳng thì chợt nhiên, một làn gió nhè nhè dìu dịu thổi tới, mang theo hơi ấm. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tuy không sáng nhưng vẫn có thể nhìn rõ khiến hai cô gái trẻ sợ sững cả người. Trước mặt bọn họ là những cái bóng màu trắng xám đang cung kính quỳ xuống…
“ Nữ hoàng vạn tuế, Hoàng phi vạn tuế”
Một lực đạo mạnh vô cùng đẩy Carol đi với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ nghe gió gào thét bên tai, văng vẳng tiếng nói âm u của những người đã sống cách đây 3000 năm: “ Hoàng phi, bệ hạ nhớ người lắm rồi, người mau trở về…”
Về phần Tiểu Thiên, chưa kịp phản ứng khi thấy Carol bị bắt đi, đơn giản, cơ thể nàng lạnh ngắt cứng đờ ra không thể làm gì, bỗng nhiên bốn ngọn đuốc nằm trong bốn góc vách tường sáng rực lên, toàn bộ không kí âm u đang sợ đều bị xua đuổi đi hết. Ánh sáng vàng rực, tăng thêm độ vàng của vách. Hóa ra các nàng té vào một ngôi mộ cổ, chính giữa chứa hai cái quan tài bằng vàng được đặt cạnh nhau…