Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
NIỀM VUI
2 tháng sau khi kết hôn
- Bác Trương, giúp cháu mang rượu ra bàn với ạ_Nó vừa lay hoay chuẩn bị đồ ăn vừa quay nói với quản gia
- Vâng, thưa cô chủ_Bác quản gia cúi đầu rồi chạy đi. Gia nhân trong nhà cũng ra vào túi bụi, không biết nhà nó có việc gì đáng để ăn mừng mà mở tiệc lớn lắm
- Vợ à, sao em phải làm mấy việc này? Để cô giúp việc và người làm trong nhà làm là được rồi_Hắn từ trên lầu bước xuống vòng tay ôm lấy eo nó, tì cằm lên vai nó
- Hôm nay, pama về. Em phải tận tay chuẩn bị bữa cơm đầu tiên này chứ? Vả lại hôm nay cũng là tiệc họp mặt tất cả gia đình mà. Em phải trổ tài, phải cho mọi người thấy vợ anh giỏi như thế nào_Nó buông đôi đũa trên tay xuống rồi đưa tay nắm lấy bàn tay hắn. Hai vợ chồng hắn bây giờ trông rất hạnh phúc. Bỗng...
- Á...Xin lỗi, tôi không thấy gì hết_Cô giúp việc từ ngoài đi vào nhìn thấy cảnh hai vợ chồng đang ôm ấp vội xin lỗi rồi chạy ra ngoài. Hai vợ chồng nó đỏ mặt nhìn nhau
- Thôi, anh ra ngoài giúp mọi người đi. Đừng ở đây quấy rầy em_Nó đẩy hắn đi. Hắn đã làm cho nó xấu hổ không có chỗ giấu mặt trước cô giúp việc rồi. Nó không muốn bất cứ ai thấy cảnh tình tứ của hai vợ chồng nó nữa
- Được rồi, anh ra đây_Hắn đột nhiên cúi xuống hôn nó một cái rồi bỏ chạy với nụ cười rạng rỡ trên môi
- Zaa, cái anh này. Còn dám thế sao?_Nó hét toáng lên.
Sau một hồi chuẩn bị, cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy. Nó đi tìm khắp nơi nhưng không thấy hắn đâu. Nó đành tìm tới quản gia để hỏi
- Bác Trương, chồng cháu đâu ạ?
- Cậu chủ đi đón ông bà chủ rồi, thưa cô chủ_Quản gia kính cẩn nói với nó
- Cháu đã nói với bác nhiều lần rồi. Bác đừng dùng kính ngữ và cuối đầu trước cháu như vậy, cháu khó chịu lắm_Nó nhăn mặt nhìn bác quản gia. Không biết đây là lần bao nhiêu rồi, sao họ cứ để nó nói mãi thế. Gia nhân của nhà nó đã được nó rèn thành thép rồi. Không ai dám đối đãi với nó như một vị tiểu thư cả. Nó đúng là không giống những cô công chúa quý tộc khác mà.
- Nếu còn để cháu nhắc lần nữa, cháu sẽ áp dụng hình phạt của nhà cháu đấy_Nó cười tươi với bác quản gia rồi bước đi. Nó không muốn đối đãi như một cô công chúa. Nó không muốn bất cứ ai phục vụ mình. Nó muốn làm tất cả từ những việc nhỏ nhặt nhất. Nó bước thẳng lên lầu để tắm rửa. Sau một lúc ở trong bếp, người nó đã đổ quá nhiều mồ hôi rồi. Nó ngâm mình trong nước lạnh và bắt đầu hưởng thụ cảm giác nước thấm vào da thịt. Thật thoải mái. Nó cứ nằm như thế cho đến khi nghe thấy tiếng cô giúp việc gọi nó
- Cô chủ, ông bà chủ đã về rồi_Cô giúp việc đã không còn dùng kính ngữ với nó nữa. Nó rất hài lòng. Nó từ trong nói vọng ra ngoài
- Cháu sẽ xuống ngay ạ. Cảm ơn cô_Nó đứng lên, lấy khăn tắm quấn ngang người rồi bước ra khỏi phòng tắm. Đang lay hoay tìm kiếm một bộ đồ để diện thì có tiếng mở cửa. Không cần nhìn, nó cũng biết là ai
- Thật là, dù đã được ngắm nhìn tất cả mọi nơi trên thân thể em nhưng anh vẫn không kiềm chế được khi thấy em thế này đấy_Hắn dở bộ mặt gian tà nhìn nó
- Đừng giở trò nhé. Hôm qua em đã mệt lắm rồi_Nó lườm hắn một cái thật bén_Bây giờ, pama đang đợi em ở dưới
- Anh đùa thôi, đến tối rồi em cũng phải phục vụ anh thôi
- Anh thôi đi.
- Vợ yêu, anh giúp em sấy khô tóc nhé!
- Cảm ơn anh_Nó đi đến ngồi xuống giường. Hắn cầm máy sấy và bắt đầu sấy tóc cho nó. Từng lọn tóc của nó được hắn hong khô. Nó nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác hạnh phúc mà người chồng yêu quý mang đến cho nó. Ở nơi cánh cửa phòng chưa được đóng chặt đó, có cặp vợ chồng đang tủm tỉm nhìn nhau cười, cười cho hạnh phúc của vợ chồng nó. Sau khi sấy khô tóc cho nó, hắn đã chọn cho nó một bộ váy để diện. Một bộ váy dài chấm gối, màu hồng phấn với chiếc thắt lưng bản to màu trắng. Trên thắt lưng có đính một cái nơ to cũng màu trắng nhưngc có viền hồng. Nhìn toàn thể cái váy trông rất đẹp. Chiếc váy đó sẽ càng đẹp hơn khi nó mặc vào. Và nhìn nó lúc đó cứ như một nàng công chúa vậy. Chiếc váy rất hợp với độ tuổi 20 của nó. Người và váy như đi đôi với nhau. Người làm cho váy thêm đẹp và váy tô điểm thêm sự sắc sảo của người. Sau một hồi búi tóc và trang điểm, cuối cùng nó cũng đứng lên. Nó ngắm nhìn mình một lần nữa trong gương rồi tiến lại chỗ hắn. Lúc này, trông hắn rất bảnh trai và lịch lãm làm sao! Áo gilê đen với chiếc quân tây làm hắn toát lên một vẻ cao sang. Bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng không cà vạt, lại không cài hai nút đầu làm hắn toát lên một vẻ gì đó ngông cuồng nhưng không làm mất đi vẻ lịch sự của hắn. Mái tóc nâu hạt dẻ được hắn ép sát mặt làm tôn lên vẻ mặt đẹp trai không chút tì vết của hắn. Hắn đưa khủy tay ra chờ nó khoác vào
- Chồng em đẹp trai nhỉ?_Nó tiến tới khoác lấy tay hắn
- Tất nhiên. Vợ anh cũng vậy mà, đẹp không gì bằng luôn_Hắn nguýt dài
- Nịnh bợ vừa thôi_Nó đưa tay nhéo chóp mũi hắn. Cả hai sánh bước bên nhau xuống nhà. Vừa trông thấy nó, mama hắn đã chạy lại
- Con chào pama ạ_Nó lễ phép cúi chào
- Con dâu, con vẫn khỏe chứ?
- Vâng ạ. Pama đi du lịch vui chứ ạ?_Nó lễ phép hỏi
- Ừm. Bọn ta có mua quà cho các con đây, cho các cháu nữa_mama hắn hớn hở thốt lên
- Cháu?_nó trố mắt nhìn mama hắn
- Ta chuẩn bị trước đấy. Ken, Kelly à, ta muốn bế cháu lắm rồi. Mau sinh cháu cho ta đi_mama hắn nắm lấy tay nó thốt lên làm nó mặt đỏ như trái cà chua. Còn hắn thì chẳng có biểu hiện gì là ngượng ngùng cả
- Vâng, sẽ sớm có cháu cho mama bế mà_Hắn ôm lấy nó và cười nói với mama mình
- Các cặp kia cũng kết hôn cùng lúc với bọn con nhưng đều có tin vui rồi, chỉ còn bọn con thôi_Papa hắn cũng lên tiếng vì chuyện này. Ông cũng háo hức đòi bế cháu lắm rồi
- Vâng, bọn con biết rồi ạ. Bọn con đang thực hiện đây_Hắn tươi cười trả lời. Còn nó vẫn câm như hến. Nó không biết phải nói gì về vấn đề này cả.
- Ken ơi, Kelly ơi_Bỗng có ngoài có tiếng gọi nó làm nó vui mừng ra mặt. Cuối cùng nó cũng thoát khỏi câu chuyện của pama hắn. Từ cửa 7 cặp kia bước vào
- Bọn con/cháu chào Pama/hai bác ạ_14 người cúi chào
- Ừm. Các cháu vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe ạ.
- Các cháu ngồi chơi với Ken và Kelly đi. Bọn ta phải vào phòng nghỉ một tí trước khi pama các cháu đến_Pama hắn quay bước vào phòng
- Phù...Khổ thật_Nó thở phào nhẹ nhõm
- Hử? Có chuyện gì thế?_Anna nhìn vẻ mặt đau khổ của nó không khỏi thắc mắc
- Tao thấy có lỗi quá đi. Đến bây giờ vẫn chưa có tin vui cho pama mừng_Nó xịu mặt xuống
- Cái gì cũng phải từ từ. Bọn mình còn trẻ mà_Hắn an ủi nó
- Ken nói đúng đấy. Mà hai người cũng nên đến bệnh viện kiểm tra đi_Sandy góp lời
- Chị 2 mà cũng có lúc khổ tâm vậy sao?_Nina lém lỉnh lên tiếng. 20t rồi mà cái tính nhí nhảnh của nhỏ vẫn không thay đổi. Cả bọn 16 người tụ họp đông đủ, cười nói vui vẻ. Mọi người phải cảm ơn nó vì đã tổ chức ra bữa tiệc này để mọi người có cơ hội quây quần lại bên nhau như thế này. Và họ quyết định cứ hai tháng sẽ tổ chức một bữa tiệc sum họp, ấm cúng để mọi người cùng nhau ôn lại những kỉ niệm xưa cũ. Sáng hôm sau, hắn và nó quyết định đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe sinh sản. Nó là người kiểm tra đầu tiên. Nó và hắn rất lo không biết vợ chồng nó có bị bệnh gì không mà đến nay vẫn chưa mang thai. Sau một hồi kiểm tra cho nó, bác sĩ bước ra
- Vợ tôi có bị sao không bác sĩ?_Hắn sốt sắng hỏi
- Anh nên đưa vợ anh đến khoa phụ sản để kiểm tra kĩ hơn đi. Tôi nghĩ vợ anh đã mang thai rồi_Bác sĩ nhìn vào tờ giấy kiểm tra rồi nói với hắn
- Dạ? Bác sĩ vừa nói gì? Vợ tôi mang thai?_Hắn ngơ ngác như không tin
- Tôi không chắc. Ở đây là khám sức khỏe sinh sản nên không thể khẳng định chắc chắn được. Anh hãy đưa cô ấy sang khoa phụ sản để bác sĩ khám và hướng dẫn tận tình hơn.
- Vâng_Hắn vô thức gật đầu. Hắn sợ đây chỉ là sai sót. Hắn vội vào trong dìu nó qua khoa phụ sản. Hắn không dám cho nó biết dự đoán của bác sĩ vì nếu nó biết nó sẽ hi vọng đến khi kết quả ngược lại nó sẽ thất vọng lắm. Nó lại một lần nữa lên bàn khám. Hắn ở ngoài bồn chồn lo lắng không thôi. Một lúc sau bác sĩ quay ra gọi hắn vào. Hắn lê bước vào trong. Nó đã yên vị trên ghế chờ nghe kết quả từ bác sĩ. Nó nhìn hắn cười tươi rồi ngoắc hắn lại bên mình. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh nó.
- Bác sĩ, tôi có bị làm sao không?_Nó nhìn bác sĩ hỏi
- Chúc mừng anh chị, chị nhà đã mang thai được 2 tháng_Hắn nghe thế vui mừng ôm lấy nó. Còn nó thì đang cứng đơ người. Nó mang thai sao? Sao nó không hề biết
- Em ngốc lắm Tiểu Băng, bản thân mình mang thai cũng không biết_Hắn ôm nó trong lòng, cất giọng mắng yêu nó
- Tôi mang thai sao không cảm thấy ốm nghén hay khó chịu trong người. Vậy là sao thưa bác sĩ?_Nó đẩy hắn ra và nhìn bác sĩ
- Triệu chứng thai nghén có thể có hoặc không tùy theo thể trạng của từng người, cô đừng lo_Bác sĩ cười tươi với nó
- Vậy chúng tôi phải làm gì trong thời gian mang thai?_Hắn nắm lấy tay nó, vẻ mặt tràn ngập sự vui sướng
- Anh phải đảm bảo vợ mình không được làm việc nặng nhọc, phải để cô ấy hít thở không khí trong lành, tập một số bài thể dục dành cho thai phụ..._Nó và hắn chăm chú lắng nghe. Sau khi nắm rõ mọi thứ cần biết, vợ chồng nó tạm biệt bác sĩ ra về. Hắn chậm rãi dìu nó về nhà. Trên mặt hắn lúc này luôn có một nụ cười chiếm giữ. Nó nhìn thấy hắn như vậy không khỏi hạnh phúc. Nó đưa tay đặt lên trên bụng mình. Nơi đó có một sinh linh đang hình thành. Là người sẽ mang đến niềm vui cho hắn, cho nó và cho tất cả mọi người.
Nó và hắn vừa về đến nhà đã bị pama hắn tra khảo
- Sao rồi? Sinh sản không có vấn đề gì chứ?_mama hắn sốt sắng hỏi
- Mama, thật ra..._Hắn làm bộ mặt hết sức đau khổ_Thật ra Tiểu Băng...
- Kelly làm sao? Con mau nói đi_Pama hắn không đủ bình tĩnh hét lên. Nó vội bịt miệng nén cười. Nó phải công nhận chồng nó đóng kịch tài tình thật
- Tiểu Băng...Tiểu Băng....mang thai rồi_Hắn ngập ngừng hồi lâu cuối cùng cũng nói ra. Pama hắn sung sướng ôm lấy vợ chồng nó
- Kelly, cảm ơn con_Mama hắn sụt sùi lên tiếng_Thai nhi được mấy tháng rồi?
- Dạ, được 2 tháng rồi ạ. Đều do con không phát hiện ra_Nó cười tươi nhìn mama chồng. Tay xoa xoa bụng
- Papa sắp có cháu bồng bế rồi_Papa hắn không nén nổi niềm vui thốt lên_Con mau báo cho ông bà thông gia đi
- Vâng ạ_Hắn vội vàng đi báo cho mọi người. Ai cũng vui vẻ chúc mừng vợ chồng nó. Nó rất vui. Nó thầm cảm ơn hắn, cảm ơn vì đã ban cho nó món quà vô giá này....
Đọc nhanh tại mTruyen.net