Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.= (cũng không hiểu sao tác giả để hai chương này cùng tên??!!)
Người đàn ông đi đằng trước cao lớn khôi ngô, thân hình cao ngất, vai rộng thắt lưng nhỏ chân dài. Mặc quần màu xanh biếc áo T-shirt tay ngắn cũng màu với quần dài, một màu da cổ đồng phi thường khỏe mạnh, thoạt nhìn cả người khỏe khoắn tràn đầy lực lượng.
Chỉ liếc mắt một cái, Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta đã nhìn ra người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, ít nhất cũng không phải là Diệp Phi Phàm ngu ngốc ở phía sau anh ta có thể so sánh.
Mà lúc này, vốn là vẻ mặt Diệp Phi Phàm đã không kiên nhẫn đột nhiên nhìn thấy Mạnh Tiêu Thần. Trong lòng lập tức cả kinh, nghĩ đến chuyện hôm đó, lại chống lại ánh mắt của Mạnh Tiêu Thần lần nữa, chẳng biết tại sao, anh có chút sợ hãi.
Chỉ là liếc mắt nhìn thân hình to lớn trước mặt mình, nghĩ đến bản lĩnh của anh trai, trong lòng Diệp Phi Phàm lại có mấy phần phấn khích. Bước chân chậm rì rì lúc trước cũng lập tức tăng tốc đuổi theo.
Chỉ là đơn giản nhìn mấy vẻ mặt thay đổi của anh ta, Nữ hoàng bệ hạ đã đoán được rõ ràng ý định của Diệp Phi Phàm, không khỏi có chút cười nhạt khinh thường.
Còn tưởng rằng cậu Diệp Tứ thiếu này lá gan có bao lớn, thì ra chẳng qua cũng chỉ như thế!
Thấy Mạnh Tiêu Thần di chuyển tầm mắt không nhìn hắn nữa, rốt cuộc Diệp Phi Phàm mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Nhìn thấy Cố Viêm ngồi bên cạnh, ngược lại ánh mắt anh sáng lên, lập tức vọt tới.
“Anh ba-----”
Tâm tình Cố Viêm lúc này có hơi phức tạp.
Nói thật, trải qua chuyện ngày hôm đó, hắn cũng không muốn để Mạnh Tiêu Thần biết được quan hệ của hắn và Diệp Phi Phàm, nhưng mà bây giờ-----
Anh vô ý thức nhìn Mạnh Tiêu Thần một cái, phát hiện hình như nàng cũng không để Diệp tiểu tứ ở trong lòng, Cố Viêm mới nhìn Diệp Phi Phàm đang xông tới trước mặt mình cười nói, “Cậu đây là muốn đi đâu vậy? Trở lại thủ đô sao? Trước đó không phải là nói còn muốn ở Hải Thành chơi nhiều một chút sao?”
Nghe thấy lời này, cả người Diệp Phi Phàm không được tốt, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Húc Dương đã theo kịp phía sau, sau đó thở dài một cái thật sâu.
“Tôi cũng không muốn trở về đâu, nhưng mà không có biện pháp, Diêm Vương mặt lạnh cũng tự mình ra tay-----”
Nói xong, Diệp Phi Phàm liền đặt mông ngồi vào chỗ trống bên cạnh Cố Viêm.
Cố Viêm cũng chỉ cười cười, sau đó nhìn Diệp Húc Dương gọi, “Anh hai!”
Diệp Húc Dương gật đầu với anh một cái, rồi liếc mắt nhìn Mạnh Tiêu Thần, “Hai người đây là cũng muốn đến thủ đô sao?”
Cố Viêm gật đầu một cái.
Diệp Húc Dương ừ một tiếng, sau đó không nhìn anh nữa, ngược lại kéo va li ngồi vào chỗ trống bên cạnh Mạnh Tiêu Thần.
“Chào cô, Mạnh tiểu thư, tôi là anh hai của Diệp Phi Phàm, Diệp Húc Dương.”
Mạnh Tiêu Thần ngẩn đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện thật ra thì dáng dấp của Diệp Húc Dương nhìn cũng được. Không giống như em trai anh Diệp Phi Phàm, trong diện mạo đẹp trai còn ẩn chứa vài phần u ám, khuôn mặt anh hình chữ quốc (国) lộ ra nét chính trực nghiêm nghị, mày rậm mắt to, tương đối có mùi vị đàn ông.
“Chuyện trước kia ta cũng nghe nói, là Tiểu tứ nhà tôi đã mạo phạm đến Mạnh tiểu thư, vì vậy bây giờ tôi thay mặt cậu ta xin lỗi Mạnh tiểu thư, hi vọng cô có thể tha thứ cho cậu ấy.” Ánh mắt Diệp Húc Dương chính trực mà kiên nghị, làm cho người ta không tự chủ được mà tin phục với lời nói của anh từ tận trong lòng.
Dĩ nhiên là lời này Diệp Phi Phàm cũng nghe được, lập tức trong lòng có chút khó chịu.
Lại nói, đêm đó anh cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi của Mạnh Tiêu Thần, ngược lại còn bị Mạnh Tiêu Thần hung hăng thu thập một phen.
Nhưng mà anh cũng chỉ giật giật khóe miệng, dường như Diệp Húc Dương đã đoán được trong lòng anh nghĩ gì, trực tiếp dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh một cái.
Từ nhỏ Diệp Phi Phàm đã sợ anh hai của hắn, lúc này bị ánh mắt sắc bén dọa cho sợ tới mức run rẩy, cái gì cũng không dám nói.
Mạnh Tiêu Thần ở một bên nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Có thể nói đây chính là vỏ quýt giày có móng tay nhọn trong truyền thuyết hay sao?
“Chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy, không đề cập tới cũng được.” Đối mặt với chuyện Diệp Húc Dương nói xin lỗi, Mạnh Tiêu Thần chỉ nhàn nhạt đáp một câu như vậy.
Ở trong mắt Nữ hoàng bệ hạ, chuyện không nên làm nhất trong đời người đó là nói lời xin lỗi! Nếu như quả thật có thành ý, tại sao người trong cuộc không tự mình đứng ra nói lời xin lỗi?
Diệp Húc Dương là người thông mình, sau khi nghe xong lời của Mạnh Tiêu Thần, lập tức nhìn Diệp Phi Phàm nói, “Không phải cậu nói muốn đích thân xin lỗi Mạnh tiểu thư sao? Còn không mau làm?”
Thật ra thì Diệp Phi Phàm hoàn toàn không nói những lời như thế, nhưng dưới áp bức quyền uy của anh hai, cũng chỉ có thể đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh Tiêu Thần, bộ mặt không tình nguyện nói, “Chị dâu ba, thật xin lỗi, chuyện trước kia cũng là lỗi của tôi, hi vọng chị có thể tha thứ cho tôi!”
Một tiếng chị dâu ba này, đã thành công lấy lòng Cố Viêm, lúc này liền cười cho Diệp Phi Phàm một ánh mắt tán dương.
Vậy mà, lời nói tiếp theo của Mạnh Tiêu Thần trực tiếp đánh một cái tát thật vang lên mặt anh.
Mạnh Tiêu Thần nói, “Nếu như cậu sửa lại cách gọi, tôi có thể sẽ tiếp nhận lời xin lỗi của cậu!”
Nụ cười trên mặt Cố Viêm lập tức cứng đờ ở khóe miệng, còn Diệp Phi Phàm lại trực tiếp ngây người.
Chỉ có Diệp Húc Dương, chẳng biết tại sao, tâm tình thật tốt, vội vàng ném một ánh mắt cho đứa em trai ngu xuẩn của mình.
Tiếp thu được tín hiệu anh hai truyền đến, lập tức Diệp Phi Phàm lại nói, “Mạnh tiểu thư, trước kia có nhiều chuyện xúc phạm cô, mong cô tha thứ!”
Mạnh Tiêu Thần liền cười, chỉ nói một chữ, “Được.”
Nụ cười này của Nữ hoàng bệ hạ mặc dù mỏng, nhưng lại vô cùng mê người.
Diệp Húc Dương chỉ cảm thấy hai mắt của mình bị nụ cười của cô gái trước mắt này mạnh mẽ rung động một cái, trong lòng có một loại cảm giác không thể nào diễn tả bằng ngôn từ tự nhiên nảy sinh.
Cố Viêm là một người giỏi nhất về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, Diệp Húc chỉ có một giây thất thần, cũng bị anh nhìn ở trong mắt, không khỏi nhíu mày một cái.
Cùng lúc đó, trên loa thông báo của sân bay truyền đến tiếng nhắc nhở lần này đến giờ họ lên máy bay.
Khoảng ba giờ đồng hồ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô.
Sau khi chào hỏi với hai anh em nhà Diệp gia, Cố Viêm và Mạnh Tiêu Thần yên ổn ngồi trên xe Cố gia phái tới đón.
Trên thực tế, Mạnh Tiêu Thần cũng không rõ ràng lắm tình hình của gia đình Cố Viêm, chỉ suy đoán là rất có bối cảnh.
Chỉ là, khi xe chậm rãi đi lên núi trong truyền thuyết, trong lòng Mạnh Tiêu Thần vẫn lắp bắp kinh hãi.
Chỗ chân núi, bố trí một trạm gác cố định, có hơn mười binh lính vác súng trên vai đứng ở đó cảnh giác nhìn mọi phía, đứng đầu là một Thượng tá.
Xe Diệp gia đi ở đằng trước bắt đầu đi chậm lại, vững vàng dừng lại trước trạm gác, hơn nữa còn hạ cửa xe xuống.
Sau khi xác minh thân phận, xe Diệp gia được cho qua.
Xe Cố gia chậm rãi đi theo phía sau, cũng dừng lại ở trước trạm gác, mở cửa xuống xe.
Mạnh Tiêu Thần thấy rất rõ ràng, trên tờ văn kiện kia có dán hình của mình.
Sau khi vị Thượng ta này nhìn văn kiện mấy lần, lại đến trước xe tự mình cẩn thận đối chiếu Mạnh Tiêu Thần với trên hình một phen, lúc này mới giơ tay chào, để cho binh lính cho qua.
“Nơi này luôn luôn như thế, cô không cần để ở trong lòng!” Cố Viêm sợ Mạnh Tiêu Thần không quen, lên tiếng trấn an.
Thật ra thì đối với Nữ hoàng bệ hạ mà nói, loại trường hợp này cũng không tính là cái gì, nhưng mà đối với ý tốt của Cố Viêm cô vẫn nhận lấy.
Sau khi lái xe vào đường cái trên núi, dọc đường còn có vài trạm gác, nhưng mà chắc là nhận được thông bào từ dưới chân núi nên xe không bị ngăn lại.
Dọc theo đường đi thấy nhiều nhà cửa có phong cách khác lạ, Cố Viêm ở một bên đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn, giới thiệu cho Mạnh Tiêu Thần biết từng người nào đã từng ở chỗ này.
Tất cả những thứ này như sấm bên tai, coi như nguyên chủ không chú ý đến đại sự quốc gia, cũng đối với những người này khắc sâu trong trí nhớ.
Còn Mạnh Tiêu Thần, sau khi nghe xong lời giải thích của Cố Viêm, trong lòng càng thêm hiểu biết rõ ràng về nơi này.
Ngôi nhà của Cố gia, là một biệt thự màu trắng có phong cách châu Âu, thể hiện vô cùng rõ nét đẳng cấp của tầng lớp trên cao.
Biết Cố Viêm trở lại, mẹ Cố đã dẫn theo người chờ ở cửa.
Thực ra sau khi từ chỗ Cố Viêm biết được nghề nghiệp của Mạnh Tiêu Thần là diễn viên, trong lòng mẹ Cố vồn là có hơi không thích. Người như nhà bọn họ, luôn không thể nào chào đón người trong giới giải trí, điều này cũng rất bình thường.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Mạnh Tiêu Thần, lập tức tâm tình của mẹ Cố tốt hơn rất nhiều.
Trước không nói những cái khác, với khí chất cao quý không ai bằng của Nữ hoàng bệ hạ, đã làm cho mẹ Cố vui mừng không dứt.
Chỉ là, làm vợ người đứng đầu chính đáng của Cố gia, mẹ Cố còn muốn giữ chút đoan chính.
“Mẹ,” Cố Viêm nắm tay Mạnh Tiêu Thần, giới thiệu, “Đây là Tiêu Thần.”
Mạnh Tiêu Thần có thể cảm giác được, lòng bàn tay của anh đã toát mồ hôi. Hơi có chút nghi ngờ, đây là nhà của anh, lại là mẹ của anh thì anh đan khẩn trương cái gì?
Thật ra thì Cố Viêm đang lo lắng sợ Mạnh Tiêu Thần luống cuống, hoặc là giống như lúc bình thường đối xử thờ ơ với anh, lại có chút lo lắng mẹ của mình sẽ lên mặt, cho Mạnh Tiêu Thần sắc mặt.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, tất cả lo lắng của Cố Viêm đều uổng phí!
“Chào bác gái, con là Mạnh Tiêu Thần.”
Nụ cười trên mặt Mạnh Tiêu Thần quá mức rực rỡ, Cố Viêm có cảm giác tim mình cũng muốn nhảy ra ngoài! Kể từ sau đêm đó, đây là lần đầu tiên anh thấy Mạnh Tiêu Thần cười như vậy.
Cố Viêm còn chưa có tỉnh lại từ trong nụ cười của cô, Mạnh Tiêu Thần đã lấy ra quà tặng cô mua cho mẹ Cố, là một chiếc vòng ngọc, giá cả không đắt cũng không rẻ.
“Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không biết bác gái thích gì, nên theo tiếng lòng của mình chọn chiếc vòng tay này, hi vọng bác gái có thể thích!” Nói xong Mạnh Tiêu Thần đưa quà tặng qua.
Vòng tay này là Cố Viêm mua, tất nhiên là dựa theo sở thích của mẹ Cố để mua. Cho nên khi mẹ Cố vừa mở ra, liền thích vô cùng.
“Vòng tay này thật là đẹp, Tiêu Thần con có lòng rồi!”
Cố Viêm vừa nghe, ngay cả cách gọi cũng thay đổi, trái tim vốn đang treo lơ lửng cũng để xuống.
Mạnh Tiêu Thần khẽ mỉm cười, “Bác gái thích là tốt rồi! Nếu không con mang vào cho bác gái nhé?”
“Được.” Nghe thấy lời này, mẹ Cố càng thêm vui vẻ.
Sau khi giúp mẹ Cố đeo vòng tay, từ tận đáy lòng Mạnh Tiêu Thần khen một câu, “Tay của bác giá rất trắng, đeo cái vòng tay này lên lại càng đẹp hơn!”
“Là sao?” Mẹ Cố giơ cổ tay lên nhìn hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy đúng như lời của Mạnh Tiêu Thần nói, rất đẹp.
“Đương nhiên rồi!” Đúng lúc này Cố Viêm cũng nói một câu, “Ánh mắt của Tiểu Thần luôn rất tốt, con chỉ nói với cô ấy tay mẹ rất trắng, lập tức cô ấy mua ngay cái vòng tay này, nói da mẹ trắng mang cái này lên chắc chắn rất đẹp!”
Nghe con trai nói như vậy, tức khắc mẹ Cố cười đến không khép miệng lại được.
“Đúng rồi, ông nội đâu?” Cố Viêm nhìn xung quanh một lát, quả thật không có thấy ông nội.
Cố Viêm không khỏi thấy có chút kỳ lạ, theo lý thuyết, khi mình trở về, ông nội hẳn rất vui vẻ, đã đi ra từ sớm.
“Ngày hôm trước ông con bị ông nội Cao kéo đi đánh cờ. con biết đó, hai người đó mà đã hạ cờ, không đến ba năm ngày là không xong.” Nói xong mẹ Cố lại nói, “Nhưng mà ông nội biết hôm nay con trở về, nếu không phải tối nay, thì chắc chắn là ngày mai nhất định sẽ về!”
“Oh-----” Cố Viêm gật đầu một cái, thực ra thì trong lòng có chút mất mát. Anh từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, cho nên tình cảm với ông nội còn thân thiết hơn với cha mẹ.
“Nhìn mẹ này, làm sao còn để cho các con đứng đây chứ?” Lúc này mẹ Cố mới ý thức được ba người vẫn còn đang đứng, vội vàng lôi kéo tay Mạnh Tiêu Thần bắt chuyện, “Đến, đến, đến, trước tiên chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện tiếp-----”
Sau khi ngồi xuống, mẹ Cố lại thân thiết hỏi, “Tiểu Thần, con muốn uống gì?”
Mạnh Tiêu Thần rất lễ phép nói, “Nước trà là được rồi!”
“Vậy tốt quá, bác cũng thích uống trà!” Mẹ Cố rất vui vẻ nói, “Mấy ngày trước bác mới được một hộp trà ngon, bác cũng chưa uống, hôm nay sẽ cho con nếm thử trước một chút.”
“Vậy thì cảm ơn bác gái!” Mạnh Tiêu Thần có thể cảm giác được rõ ràng ý tốt của mẹ Cố đối với mình, vậy nên tất nhiên là cô sẽ lấy lễ đáp lại.
Cố Viêm thấy hai người chung đụng với nhau hòa hợp như thế, rất là vui vẻ.
Đồng thời trong lòng cũng nảy ra một ý nghĩ, nếu như, Mạnh Tiêu Thần thật sự là bạn gái mình thì tốt biết bao?
Cố Viêm bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đứng dậy lấy ra một lon nước trong tủ lạnh uống xong, áp chế suy nghĩ.
Đúng lúc đó, từ cửa truyền đến một giọng nói ngọt ngào mang theo vài phần vội vã.
“Cố Viêm, cậu đã về-----”
Giọng nói này rất quen thuộc! Mạnh Tiêu Thần lập tức ngẩng đầu nhìn, đợi đến khi thấy rõ ràng diện mạo của người mới đến liền giật mình.
Vào giờ phút này trong đầu của nàng chỉ có một suy nghĩ.
Thì ra là giấc mơ vào tối hôm qua đó, là thật!