Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dường như hắn cho rằng tôi đang ôm ấp yêu thương hắn, hơi thở thô nặng hơn, ƈôи ŧɦịŧ chôn trong cơ thể tôi hung ác đâm vào nơi đã chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, phát ra tiếng nước lép nhép.
Tôi bị đâm lên muốn trốn lên trên nhưng eo lại mềm nhũn xuống, nuốt ƈôи ŧɦịŧ to lớn kia vào càng sâu hơn.
“Không… Đừng mà…”
Bụng dưới ê ẩm sưng trướng, trong bụng rót đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc dính, tôi giống như là bị nhấc lên thật cao rồi lại nặng nề ngã xuống, cả người co rút không biết đã bắn mấy lần, trước mắt đều đã biến thành màu đen.
Ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay đang đè lên tường của tôi, vừa dịu dàng vừa mạnh bạo xen vào giữa kẽ tay tôi, bao tôi lại trong không gian chật hẹp giữa cánh tay hắn.
Sau khi làm cho giường chiếu lung tung ngổn ngang thì chúng tôi đi vào bên trong tắm rửa. Tôi run chân đứng không vững nên dính lên người Adam.
Hắn dùng một tay nhấc chân tôi lên, còn một tay khác thì tiến vào hậu huyệt của tôi móc tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra ngoài.
Hắn vẫn không thích nói chuyện, chỉ im lặng giúp tôi thanh lý. Tôi khóc lóc mệt mỏi, mơ màng mê man trong chốc lát, một lúc lâu sau mới phát hiện ra được một thứ cứng rắn đang chống ở khe mông, không cần bôi trơn là có thể ngay ngắn chen vào.
Bên tai truyền đến hơi thở nặng nề, tôi gần như tuyệt vọng và khóc lóc.
“Anh nói sẽ không làm nữa mà!”
Adam ghé sát trên mặt tôi, nâng eo tôi lên rồi chậm rãi đưa đẩy, nghiêm túc trả lời lại.
“Tôi không nói thế.”
Tôi mờ mịt nhìn hắn, trong đầu không nghĩ ra hắn đã nói trên giường những gì, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, sinh ra cảm giác vô cùng tuyệt vọng. Tôi không biết nên làm thế nào để phản kháng và từ chối hắn.
Nhìn thấy nước mắt của tôi chảy xuống, hắn khẽ nhíu mày một cái, sau đó hôn hôn dỗ dành tôi.
“Ngoan, làm thêm một lần nữa.”
Tôi không nói chuyện, cúi đầu ghé lên vai hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung cắn vào mu bàn tay của mình.
Tôi còn có thể làm như thế nào đây, tôi không thể nào làm đồ chơi trong ngục giam của hắn cả đời.
Tôi muốn rời khỏi hắn, rời khỏi hải đảo.
Tôi muốn tự do.
Ngày hôm sau Adam định để tôi lại trong phòng giam để tôi nghỉ ngơi thật tôi, nhưng tôi không chịu, vẫn khập khiễng đi ra ngoài với hắn. Bởi vì tôi luôn cảm thấy bên trong phòng giam kia vẫn còn đầy mùi tanh chưa biến mất, khiến tôi cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn nôn.
Lúc canh chừng Adam không bảo tôi đọc thơ. Hôm qua tôi bị đau họng, nói mấy chữ cũng rất phí sức.
Hắn ôm tôi, rất chăm chú xoa tóc của tôi, có khi lại nhẹ nhàng bóp mặt của tôi một cái, giống như thể tôi là đồ chơi mới lạ nào đó.
Anthony không biết đã chạy đến chỗ nào, tôi nhìn khu D ở cách đây không xa thì bất ngờ rụt người lại, chôn vào trong ngực của Adam.
Adam nhạy cảm phát hiện ra tôi đang lo lắng, lòng bàn tay hắn vuốt ve cằm tôi rồi nâng lên, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm tôi, nhẹ giọng hỏi.
“Làm sao vậy?”
Tôi nhìn hắn, sau đó ôm chặt lấy cả cổ của hắn, cắn môi lúng túng nói.
“Tôi, tôi sợ hãi.”
“Em sợ cái gì chứ? Tôi ở đây rồi.”
Adam dừng lại một chút, giọng điệu có chút khó hiểu xen lẫn chút nghi ngờ.
Tôi chôn vào đầu vai của hắn, không kìm được mà run rẩy, hồi lâu sau vẫn chưa nói một chữ.
Nếu như mẹ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của tôi, nhất định bà sẽ biết tôi đang nói dối. Bà nói rằng khi tôi nói dối thì vẻ mặt sẽ bối rối, không dám nhìn vào mắt của người khác, lời nói dối vụng về chỉ một chút là có thể hiểu được.
Nhưng tôi cũng không nói dối toàn bộ.
Tôi cắn răng, thì thầm ghé vào lỗ tai của hắn.
“Là, là người của khu D. Lúc tôi vừa đến đây thì ở chung một nhà giam với bọn họ. Bọn họ, bọn họ… Tôi sợ hãi.”
Cho dù tôi không nói ra toàn bộ thì hắn cũng nghe hiểu được tôi nói gì.
Cánh tay vòng quanh eo tôi bỗng nhiên siết chặt, hắn không nói lời nào nhưng tôi lại thấy lạnh cả người, không nhịn được cuộn mình lên, không tự giác mà nín thở.
Hắn sẽ tin tưởng tôi sao?
Chắc là thế đi.
Adam vuốt ve phần lưng run rẩy của tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như là đang dỗ một đứa trẻ, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
“Đừng sợ, sau này tôi sẽ bảo vệ em.”
Câu nói này khiến tôi không biết rằng hắn có hiểu ý của tôi hay không, nhưng nghĩ đến dặn dò của Chiêm Nhẫn, tôi kiên trì lắp bắp sốt ruột nói.
“Thế nhưng chẳng may anh không ở bên cạnh tôi mà tôi gặp bọn họ nữa thì…”
Hắn bỗng nhiên buông tôi ra, tôi căng thẳng trong lòng, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn. Tưởng rằng hắn sẽ chê tôi phiền phức, nhưng bờ môi bất ngờ mềm nhũn.
Hắn hôn tôi một cái, mang theo sự vỗ về, sau đó vuốt ve khóe mắt tôi rồi nói.
“Sẽ không có ai bắt nạt em hết.”
Tôi nhìn sắc mặt của hắn, lo sợ không yên vì không đoán được ý của hắn, nhưng chỉ sợ rằng mình nói nhiều lần sẽ khiến hắn nghi ngờ nên lập tức cắn môi không dám nói lời nào.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì tôi quay lại nhà giam ngủ trưa, buổi chiều cũng không ra ngoài. Adam không quay về, tôi cũng không biết hắn đi đâu làm gì, chỉ là ẩn giấu một chút chờ đợi, ngóng trông hắn có thể làm theo suy nghĩ trong lòng tôi.
Không biết qua bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng ầm ầm rối loạn. Tôi đang đứng trong trạng thái cảnh giác cao độ, vừa nghe thấy tiếng vang đã lập tức chạy xuống từ trên giường, thuận theo dòng người chạy ra bên ngoài, nóng nảy tìm kiếm bóng dáng của Adam.
Ở nơi mỗi ngày đều ngay ngắn thẳng thắn nhưng hiện tại đã chen chúc không chịu nổi, đám tù nhân hưng phấn đứng thành vài vòng. Tôi còn chứng kiến người mặc quần áo cảnh ngục màu xanh lam đang lớn tiếng kêu gì đó, số lượng lớn màu lam khiến tôi sợ hãi.
Cùng lúc đó có mùi máu tươi nồng đậm truyền đến, tôi bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đáy lòng rét run.
Lúc này đám tù nhân đều tràn ra như ong vỡ tổ, áo tù của các khu ABCD hòa lẫn vào cùng nhau, trước mắt tôi đều là những bóng người cao lớn. Tôi bị chen lấn lảo đảo một chút, không phân biệt được phương hướng.
Bỗng nhiên cánh tay tôi bị giữ chặt, có một người lập tức đi qua. Ngay khi tôi vô thức muốn đẩy ra, người đó đã hạ giọng gọi tên tôi.
“Sài Gia!”
Tôi dừng động tác giãy giụa lại, quay đầu nhìn về phía đó xin giúp đỡ, hoảng hốt run giọng hỏi.
“Tôi… Có phải tôi là người xấu không?”
Chiêm Nhẫn nhìn hắn, người mà đang đứng giữa biển người cuộn trào mãnh liệt nhìn tôi chằm chằm, rồi anh thuận thế nắm lấy vai tôi vỗ vỗ, trầm giọng nói.
“Người khu D vốn dĩ là những tội phạm cực kỳ hung ác, bọn chúng đáng chết.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng liếc qua bên cạnh, thúc giục nói.
“Đừng quên, hai rưỡi khuya nay.”
Sau khi nói xong anh rời khỏi chỗ tôi, thuận theo đám người biến mất, sợ rằng chúng tôi bị nhìn thấy đi gần nhau.
Tôi mơ màng đứng yên tại chỗ, tim đập rất nhanh. Tôi cảm thấy sợ hãi, áy náy, căng thẳng, thấp thỏm xen lẫn sự vui sướng khi chờ mong phá bỏ gông xiềng ràng buộc.
Bỗng nhiên các cảnh ngục bắt đầu xua đuổi tù nhân về lại nhà giam, sau khi nhìn thấy quần áo tù khu A trên người tôi thì thái độ không quá ác liệt. Mà lúc này, theo số lượng tù nhân dần thưa thớt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng vây ở bên trong.
Adam đứng ở chính giữa, không khác gì so với buổi sáng, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn. Thế nhưng bên trên đốt ngón tay sạch sẽ nhiễm đầy máu tươi chướng mắt.
Ở trước mặt hắn là mấy người không rõ sống chết đang nằm đó, máu thịt be bét. Sắc mặt hoảng sợ xen lẫn đau đớn, máu tươi chảy đầy trên đất. Đây là đám tù nhân khu D ở cùng nhà giam với tôi lúc trước.
Tôi chỉ nhìn thoáng qua thôi không dám nhìn lại, mùi máu tươi trong không khí khiến tôi không nhịn được mà buồn nôn.
Giám ngục dùng gậy điện lung lay trước mặt tôi, hối tôi nhanh chóng về nhà giam. Chân của tôi mềm nhũn, bỗng chốc không bước đi được, run lẩy bẩy vịn tường.
Cũng có mấy giám ngục vây quanh Adam, giống như là sợ hắn không chấp hành nên đều mang vẻ mặt cảnh giác lại sợ hãi, thậm chí còn có chút cầu xin không biết phải làm sao.
Cũng may Adam không phản kháng, nghe lời đi theo bọn họ nhưng không biết đi về hướng nào.
Sau đó, hình như hắn phát hiện ra được ánh mắt của tôi, dừng bước lại nhìn về phía tôi.
Ở bên cạnh hắn còn có Anthony. Anthony đang hổn hển nói với hắn gì đó nhưng không đổi lại nửa sự thay đổi của hắn. Sau đó, ánh mắt chuyên chú của hắn ta quay lại nhìn về phía tôi, đối tượng công kích của hắn ta bỗng thay đổi.
Anthony hùng hổ đi về phía tôi, tức giận dùng tiếng Đức nói gì đó, mái tóc đỏ rực như lửa kia giống như muốn đốt tôi thành tro bụi, ánh mắt cũng cực kỳ hung ác.
Tôi bị dọa lùi về phía sau, nhưng sau lưng đã chạm phải vách tường, sợ hãi nhìn hắn ta đi đến trước mặt tôi, cổ họng bị bóp chặt không nói một câu nên lời.
Bỗng nhiên Adam nghiêm nghị kêu gì đó, hình như là tên của Anthony, giọng điệu đầy ý cảnh cáo.
Anthony không thể không dừng lại, nhưng ánh mắt hung dữ của hắn vẫn còn dính trên người tôi, giống như thể là đã nhìn thấy mưu kế của tôi vậy. Là tôi dẫn dắt Adam ra tay đả thương người khác, nên hiện tại hắn mới bị giam.
Từ khi Adam học được tiếng Trung, có lúc hắn sẽ gia nhập vào cuộc nói chuyện phiếm với Chiêm Nhẫn. Mặc dù chỉ là giọng điệu đơn giản hay mấy chữ ngắn ngủi, nhưng Anthony cũng cảm thấy mình bị xa cách. Về sau hắn ta học từ Chiêm Nhẫn được mấy câu tiếng Trung nhưng vẫn không thường nói gì, nhất là với tôi.
Hiện tại hắn ta rất tức giận, dùng tiếng Trung sứt sẹo giận dữ nói.
“Cậu được lắm, Adam hắn, trừ lúc đầu thì chưa từng bị tạm giam giữ cấm túc!”
Tôi nghe hiểu ý của hắn ta, vậy nên vô thức nhìn về phía Adam, nhưng đã thấy ngay hắn đi về phía tôi, ngăn cách bóng người của Anthony. Hắn vươn tay ra định sờ lên mặt tôi.
Thế nhưng mu bàn tay hắn có máu, tôi run lên theo bản năng, sợ hãi nhìn về phía hắn.
Hắn dừng ngay động tác lại, rụt tay về nghiêm túc lau lau máu tươi lên áo tù. Đến khi tay hắn đã được lau sạch sẽ rồi mới duỗi ra. Lần này tôi chịu đựng không tránh né, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Có lẽ vẻ mặt của tôi quá sợ hãi nên hắn chỉ dịu dàng chạm vào tôi một chút rồi thu tay về, nhìn tôi dịu giọng nói.
“Không có ai bắt nạt em hết.”
Đầu mũi của tôi đột nhiên chua xót, nói không ra được là cảm thấy áy náy vì lợi dụng hắn hay là bởi vì muốn rời khỏi hắn mà thấp thỏm, nghe xong gập ghềnh nhẹ gật đầu.
Hắn nói tiếp.
“Chỉ là nhốt lại cấm túc mấy ngày thôi, ngoan ngoãn chờ tôi quay lại.”
Lần này tôi khúm núm nói chuyện.
“Được, được.”
Lúc này hắn mới hài lòng cúi đầu, sau khi hôn lên trán tôi một cái thì lập tức đi theo giám ngục, bóng dáng cao gầy càng ngày càng xa.