Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng ba ở An Thành,những cơn mưa xuân bất ngờ rơi.
Trong đêm, màn sương mỏng, những cơn gió thổi nhẹ nhẹ, tựa như những sợi tơ
10 giờ tối, Tô Mặc Yên vừa đáp chuyến bay ở một phương trời tây,đón nhận chiếc vali nặng trĩu từ tay trợ lý.
Một tay khác luồn vào túi áo gió màu xanh lục quân,chân mang đôi cao gót màu đen tinh tế đi về hướng ngoài sân bay.
Trợ lý nhỏ yếu đuối chạy nhanh theo kịp: “Chị Yên, để em cầm cho……”
Tô Mặc Yên mắt luôn nhìn về phía trước,đôi chân dài cân đối thể hiện phí phách của người mẫu: “Không cần.”
“Em chỉ cần đi kịp chị là được, đừng để cho tổ tiết mục chờ đợi lâu.”
Trợ lý nhỏ cắn cắn môi dưới, không nói gì.
Yên lặng bước chân thật nhanh, cố gắng đuổi kịp
Nghe thấy Tô Mặc Yên hỏi: “Tiểu Manh khi nào tới?”
Trợ lý nhỏ nghĩ một hồi, mới phản ứng được, Tiểu Manh là con chó Alaska to lớn mà Tô Mặc Yên nuôi.
Lần này Tô Mặc Yên bay tới An Thành, là vì tham gia 《 mang theo sủng vật tham gia hội Đạp Thanh 》gameshow ngoài trời.
Tổ tiết mục yêu cầu khách mời mỗi người đem chó mình nuôi tới đây, vừa đúng lúc Tô Mặc Yên có nuôi một con.
Sau khi hiểu được, trợ lý nhỏ nhanh chóng kiểm tra bản ghi nhớ trong di động
“…… Gần 6 giờ sáng mai, công ty thú cưng bên kia sẽ trực tiếp đưa Tiểu Mang vào khách sạn mà chúng ta ở.”
Trợ lý mới dứt lời, thấy Tô Mặc Yên khẽ cau mày.
Tiểu trợ lý trở nên lo lắng, bổ sung: “Công ty thú cưng kia ở trong nước danh tiếng rất tốt, Chị Yên, chị không cần lo lắng đâu.”
Tô Mặc Yên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi còn sót lại của trợ lý, cô thu hồi sự nghiêm trọng trên mặt đi.
Bước chân cũng chậm lại.
Khi hai người bước ra ngoài, con đường phía trước sân bay đã chật kín người.
Thoáng thoáng có thể nghe thấy tiếng la hét chói tai của các fan.
Tô Mặc Yên lẳng lặng đeo khẩu trang cùng đội mũi lưỡi trai.
Trợ lý của nàng gọi điện cho người bên tổ tiết mục có nhiệm vụ đón tiếp cô, nói tạm thời không thể ra được, mong hắn có thể chờ một lát.
Các fan đó không biết tới đây để đón ai.
Nhưng nhất định không phải đón Tô Mặc Yên.
Cô mới ra mắt được nửa năm,vẫn là nghệ sĩ tuyến mười tám, không ai biết tới.
Mỗi lần đi ra ngoài, sẽ không bao giờ gặp được tình huống như thế này
Nhưng mặc kệ các fan bên ngoài kia là fan của ai, hiện tại, cô vẫn không thể ra ngoài được,Tô Mặc Yên đành phải bảo trợ lý gọi điện thoại cho người đón cô của nhóm chương trình, giải thích tình huống hiện tại.
Sân bay đã rất nhanh chóng cử thêm nhân viên an ninh để giải tán đám đông.
Cửa sân bay trở nên thông thoáng.
Tô Mặc Yên kéo rương hành lý, đôi chân dài xoải bước đi ra bên ngoài.
Ở bên ngoài, mái tóc đen ngang eo bị gió đêm thổi làm rối tung, tạo nên hình ảnh rất đẹp mắt.
Trợ lý của nàng chậm chạp đuổi kịp, vừa đi vừa thở hổn hển nhưng vẫn không quên đi hóng chuyện.
“Chị Yên, những fan đó hình như là vì Lục ảnh đế mà đến, chị nghĩ vị khách mời bí mật mà tổ tiết mục vẫn luôn dấu là anh ấy không?”
Tô Mặc Yên theo ánh mắt của trợ lí, nhìn lại đám người cách xa hơn mười mét vẫn luôn điên cuồng la hét chói tai kia, trong tay bọn họ có giơ cao bảng đèn ghi rõ ràng cái tên “Lục Cẩm Bạch”.
Nhưng Tô Mặc Yên không nghĩ rằng hắntới đây để tham gia tiết mục.
Lục Cẩm Bạch là ảnh đế hai năm liền,có địa vị hàng đầu về cả danh tiếng lẫn tài sản,trọng tâm công tác của hắn vẫn luôn là đóng phim, đã hai năm rồi hắn không tham gia các chương trình tạp kĩ nào.
Ngay cả khi hắn muốn tham gia chương trình tạp kĩ,sẽ không có khả năng cùng một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám như cô cùng xuất hiện trong cùng một chương trình.
“Sẽ không có chuyện đó.”
Tô Mặc Yên không thừa nhận ý nghĩ của trợ lý: “Chúng ta không xứng.”
Mắt cô rời khỏi đám người ồn ào.
Từ xa đã thấy chiếc xe có logo của nhóm chương trình đang dừng bên lề
Tô Mặc Yên và trợ lý vội vàng đi tới
Sau khi lên xe, trợ lý nhỏ giọng: “ Chị Yên, nhóm chương trình thật là hào phóng””
“Thế nhưng lái xe tới đón chị!”
Tô Mặc Yên hiểu ý của cô ấy.
Theo thực tế thì nhóm chương trình có thể tùy tiện đón cô ấy là được.Dùng xe có giá trị tiếp một nghệ sĩ không ai biết,thực sự không cần thiết.
“Có thể hay không là do phó tổng sắp xếp?” Suy nghĩ của trợ lý nhỏ thực sự rất phong phú.
Tô Mặc Yên đang định nói không phải, Phó Tri Yến không phải người biết chu đáo như vậy.
Bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào.
Âm thanh trở nên mạnh mẽ gấp đôi, còn có người hét lên “chồng ơi, em yêu anh ”.
Vài phút sau, cửa xe bị mở ra.
Gió đêm cùng những nhạt mưa bị tạt vào,lập tức bị một bóng người cao gầy chặn lại.
“ Thầy Lục, ngài vất vả rồi.”
Nhân viên công tác của nhóm chương trình trở nên ân cần, thay đổi thái độ lãnh đạm thờ ơ của họ trước đây đối với Tô Mặc Yên.
Cười đến mức mặt đầy nếp gấp, dẫn người vào chỗ ngồi
Tô Mặc Yên từ sớm đã thu hồi ánh mắt.
Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ,đưa lưng về phía đầu xe,tay trái cầm ly nước chanh ấm.
Ánh sáng ấm áp trong xe nhẹ nhàng chiếu lên đốt ngón tay dài sáng trắng của cô.
Người đàn ông không nghe sự chỉ dẫn của tổ nhân viên,bước tới ngồi xuống ở vị trí đối diện cô .
Tô Mặc Yên nắm thật chặt ly,về sau cô thu tay về, đặt ở đầu gối.
Dấu tay của cô vẫn còn để lại trên ly trong suốt đang lặng lẽ đứng trên chiếc bàn nhỏ.
Dưới gầm bàn, đôi chân dài không có chỗ để của người đàn ông chạm phải Tô Mặc Yên
Xuyên qua hai lớp quần áo,cô vẫn có thể cảm thấy chỗ chạm ấy nóng lên, phản xạ có điều kiện tránh đi.
“Lục lão sư ngài muốn có muốn uống gì không?”Nhân viên nhóm chương trình vẫn tiếp tục tươi cười.
Giống như vừa nãy hắn không bị Lục Cẩm Bạch lơ.
Cùng lúc này người đại diện của Lục Cẩm Bạch: Từ ThanhThành cũng lên xe.
Thấy người đàn ông đã bước ra khỏi khu an toàn, đang ngồi chung với người không ai biết đến- Tô Mặc Yên.
Anh cau mày, tiếp lời của nhân viên công tác: “Làm phiền cho anh ấy ly nước lọc là được, cảm ơn.”
Trong lúc đang nói chuyện, Từ Thanh Thành ngồi vào chiếc ghế đơn ở một bên lối đi.
Dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa số ngắm cảnh đêm. Anh hắng giọng
Chuyển ánh mắt nhìn về người phụ nữ đối diện đang cúi đầu xem điện thoại “Có phải là Tô Mặc Yên đến từ Ngư Ngữ không?”
Tô Mặc Yên không có tháo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai.
Đầu rủ xuống, chiếc khăn choàng che đi mái tóc đen, chỉ lộ ra một chiếc tai nhỏ, cùng với một đường cong ở viền cổ.
Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề.
Không giống với dự đoán của Từ ThanhThành.
Anh cho rằng khi Lục Cẩm Bạch xuất hiện thì những người tham gia cùng chương trình với hắn phải hú hét
Mặc dù không quá đáng như vậy ít nhất cũng sẽ không phải là ánh mắt hết sức bình tĩnh, làm ngơ như vậy chứ.
Tô Mặc Yên nghe tiếng thì ngẩng đầu lên
Dưới vành của mũ lưỡi trai, một đôi mắt đen nhánh ngưng tụ về phía của Từ Thanh Thành.
Không cần nói gì nhưng cũng có lực uy hiếp.
“xin chào, tôi là Tô Mặc Yên của truyền thông Ngư Ngữ.”
Cô nhàn nhạt tháo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, rất tùy tiện đưa cho trợ lý ở bên cạnh.
Tô Mặc Yên nhếch khoé môi với Từ Thanh Thành
Độ cong cực nhỏ, vừa lễ phép nhưng cũng vừa có lệ.
Từ Thanh Thành: “……”
Ngày nay khí phách của những người mới trong giới này đều như vậy sao
Có thể đuổi kịp Lục Cẩm Bạch, người đã ở trong giới giải trí bảy năm
Một lát sau, hắn mĩm cười với Tô Mặc Yên.
Chuyển mắt tới Lục Cẩm Bạch: “A Cẩm, ngươi cũng nên chào hỏi người ta chứ.”
Hắn thực sự muốn hỏi Tô Mặc Yên,bình thường có phải là không xem ti vi không?
Không biết đến đại danh Lục ảnh đế?
Nếu không sao có thể luôn làm lơ Lục Cẩm Bạch
Chẳng lẽ mấy năm nay Lục Cẩm Bạch không tham gia các chương trình, độ nổi tiếng bị giảm sút?
Không phải như vậy phải không
Từ Thanh Thành hết sức bực mình
Người đàn ông vẫn luôn nghiêng đầu xem cảnh đêm ngoài cửa sổ bỗng thay đổi ánh mắt.
Ánh đèn nhẹ nhàng ở quanh chóp mũi thẳng đứng của anh
Ánh sáng cùng bóng tối làm khuôn mặt đẹp trai,rắn chắc của anh thế mà lại có ba phần dịu dàng
Đôi môi mỏng của anh buông lỏng, nắm đấm ở cánh tay dần dần thả ra.
Lòng bàn tay ướt đẫm một lớp mồ hôi
Anh nghe Từ Thanh Thành nói,đem ánh mắt dừng trên người phụ nữ ở đối diện vẫn luôn không chịu mình anh.
Cái chân dưới bàn nhẹ nhàng duỗi ra, nhẹ nhàng đụng vào cẳng chân của cô một cái
Giọng nam trong trẻo mát lạnh như mưa xuân,đầy ý cười
“Đã lâu không gặp.”
“Em gái Tô.”