Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Mặc Yên cứng người.
Hai giây sau, cô không chút biểu cảm trên mặt kéo áo len xuống, hoàn toàn che đi vòng eo của mình.
Cố nén nỗi xúc động đang muốn dâng lên, Tô Mặc Yên cau mày: “Tìm mình có việc gì sao?”
Cô đang định đi tìm Lục Cẩm Bạch.
Nhưng anh lại tự mình tới, thật ra cũng có chút rắc rối.
Để tránh bị người khác thấy lại truyền ra mấy tin đồn thất thiệt.
Tô Mặc Yên vừa mới nói xong liền nghiêng người nhường đường cho người đàn ông và nói, “Vào trong phòng rồi nói sau.”
Được mời vào phòng,khóe môi Lục Cẩm Bạch có chút không kiềm chế được.
Trả lời một cách dứt khoát một tiếng được
Sau khi vào phòng, anh ngại ngùng đứng một bên sô pha, giống như đây là lần đầu tiên bước vào phòng của Tô Mặc Yên.
Tô Mạt liếc hắn một cái thấy hắn có tí giả bộ.
“Ngồi xuống rồi nói.”
“Trong phòng mình chỉ có nước khoáng. Cậu có muốn uống không?”
“Uống chứ! Cảm ơn Yên Yên nha.” Anh ngồi xuống ghế sô pha, hai tay để đầu gối,nhẹ nhàng xoa xoa.
Lần này là Tô Mặc Yên chủ động mời anh vào phòng, anh cũng chưa nói lời nào!
Điều quan trọng nhất là phản ứng của Tô Mặc Yên, cảm xúc của cô còn khá bình tĩnh.
Cô vẫn chưa biết chuyện trên mạng về anh và Tiểu Manh sao?
” Yên Yên …” Lục Cẩm Bạch ngồi thẳng lưng.
Tầm mắt của anh nhìn theo Tô Mặc Yên.
Cho đến khi cô mang hai chai nước khoáng đến và ngồi xuống bên cạnh anh.
Lời nói của người đàn ông đột nhiên bị nghẹn lại.
Nhìn Tô Mặc Yên đang ngồi bên cạnh mình, anh muốn hỏi không phải cô bảo thích ngồi bên cạnh anh sao?
“Uống nước đi.” Tô Mặc Yên cũng quay đầu lại liếc anh một cái.
Cô mở nắp chai nước khoáng rồi đưa cho Lục Cẩm Bạch.
Cho đến giây phút này, anh cuối cùng cũng nhận ra rằng tối nay Tô Mặc Yên có phần hơi bất thường.
Cô chủ động nói muốn mời anh vào nhà, cho anh uống nước và còn tự tay mở nắp chai cho anh?!
Trong một lúc, Lục Cẩm Bạch có chút hơi chần chừ.
Anh nhìn Tô Mặc Yên, rồi nhìn xuống chai nước khoáng đã mở nắp, do dự rồi cầm lên.
” Yên Yên, Có chuyện gì với xảy ra với cậu vậy?”
” Cậu đã thấy tin đồn trên mạng rồi phải không …”
Đây là sự bình yên trước giông bão sao?
Lục Cẩm Bạch cầm lấy chai nước khoáng nhưng không uống.
Tô Mặc Yên tưởng anh sợ cô đầu độc trong nước nên cô cũng không quan tâm anh có uống hay không.
Thẩm Ái yêu cầu cô đi tìm rồi nhờ Lục Cẩm Bạch lên tiếng hỗ trợ cô và cũng bảo cô có thái độ tốt hơn một chút.
Dù sao cũng là đi nhờ việc người khác.
Tô Mặc Yên cảm thấy thái độ của mình chưa bao giờ tốt như thế này.
Chỉ là Lục Cẩm Bạch dường như không có công nhận sự chăm sóc của cô chút nào.
Tô Mặc Yên dự định đi thẳng vào vấn đề.
“Trên mạng người ta nói rằng cậu bị Tiểu Manh đuổi theo mới có thể rơi xuống nước …”
“Mình tới đây để nói về chuyện này với cậu.”
“Những cái đó trên mạng tất cả đều là tin đồn, hơn nữa những chuyện không phải thật như thế không phải là do mình truyền ra ngoài.”
” Cậu biết mình không phải loại người như vậy mà, phải không? ”
Từ Thanh Thành đã nói cho anh nghe về tin đồn trên mạng.
Phản ứng đầu tiên của Lục Cẩm Bạch là Tô Mặc Yên có nghĩ rằng anh là người đã tung ra tin này không?
Vì vậy anh lập tức chạy tới tìm cô, muốn trực tiếp giải thích với cô.
Tô Mặc Yên phải mất một lúc lâu mới theo kịp mạch não của anh.
Trong lúc cảm thấy có chút phức tạp: “ Mình biết không phải do cậu làm.” Với địa vị của Lục Cẩm Bạch, lên mạng đăng tải tin đồn như vậy thì còn hình tượng gì nữa?
“Nhưng mà, cậu có thể cần phải lên mạng để giải thích làm rõ cho mình và Tiểu Manh.”
“Mình không biết cậu có cảm thấy phiền phức không?”
Cô ấy lại bắt đầu tỏ vẻ xa cách rồi.
Lục Cẩm Bạch lại cực kỳ không thích kiểu xa cách này của Tô Mặc Yên
Cụp mi xuống, nhấp một ngụm nước khoáng trong tay.
Đôi môi mỏng của anh bị làm ướt, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo có màu đỏ thắm, màu sắc tươi tắn, quyến rũ khó tả.
Trong khi chờ người đàn ông đáp lại, ánh mắt Tô Mặc Yên bất giác rơi vào môi anh.
Có chút thất thần. (Hi Hi, hiểu luôn)
Sau khi uống nước, Lục Cẩm Bạch vặn nắp chai.
Như trút được gánh nặng, anh vặn chặt nắp chai đặc biệt nặng nề, hết vòng này đến vòng khác.
Cuối cùng, người đàn ông trầm giọng nói: “Mình đã để Từ Thanh Thành xử lý chuyện này.”
“Hotsearch sẽ sớm được gỡ xuống.”
“Mình cũng đã làm sáng tỏ trên Weibo “
“Nếu cậu không yên tâm,cậu có thể lên mạng xem thử.”
Sau khi Lục Cẩm Bạch quan sát kỹ càng mới có thể nhận ra rằng trong giờ phút này vì sao Tô Mặc Yên lại bất ngờ tỏ ra chăm sóc anh như vậy.
Giây phút trước anh có bao nhiêu vui sướng thì giờ phút này trong lòng anh lại thất vọng bấy nhiêu.
Tô Mặc Yên rút ánh mắt của mình ở trên môi anh.
Rõ ràng là cô có thể nghe thấy sự cô đơn trong giọng nói của người đàn ông, nhưng cô vẫn lấy điện thoại di động để lên Weibo trước mặt anh ta để kiểm tra.
Trong một giây tiếp theo, sắc mặt Lục Cẩm Bạch trắng bệch như không thể tưởng tượng nổi.
Trong nháy mắt cảm thấy bị chết đi rồi sống lại: “Cậu thế mà thực sự lên mạng xem!”
“Không còn lòng tin giữa con người với nhau sao?
Người đàn ông gần như nhảy dựng lên và chỉ vào Tô Mặc Yên và lớn tiếng phàn nàn.
Tô Mặc Yên bị dáng vẻ tức hộc máu của anh chọc cười.
Đôi mắt trắng đen phân biệt rõ ràng * của cô lờ mờ quét qua khuôn mặt đẹp trai đang ửng hồng của người đàn ông.
#
Khóe môi khẽ cong nhưng lại trầm giọng nói: “không phải chính cậu nói rằng nếu mình lo lắng thì có thể kiểm tra trên mạng sao.”
“…”
Lục Cẩm Bạch lập tức nghẹn lời.
Rốt cuộc câu nói “Cậu đối với mình không yên tâm chuyện gì” cuối cùng không được nói ra.
Thực tế là Tô Mặc Yên không hề lo lắng.
Cô ấy lên Weibo không phải là do để ý đến chiều hướng của sự việc.
Cô chỉ tùy tiện mở tin nhắn của mình, xem mấy cái tin nhắn mới.
Những tin nhắn riêng tư mới nhất đều là lời xin lỗi từ người hâm mộ của Lục Cẩm Bạch.
Sau đó, Thẩm Ái cũng gửi WeChat cho cô và khen ngợi cách làm củaLục Cẩm Bạch.
[Lục ảnh đế làm việc thật sự quá hiệu quả! Ngay sau chị cúp điện thoại,hotsearch lập tức bị loại bỏ xong. 】
【Tuyên bố giải thích được đăng ngay lập tức. 】
【Yên Yên, Em nhất định phải cảm ơn ngài ấy thật tốt vào. 】
【Chị cảm thấy Lục ảnh cũng không phải không dễ ở chung như lời đồn ở trong giới, em có muốn thử kéo gần quan hệ hơn không? ]
Thẩm Ái làm một người đại diện, mọi việc tự nhiên sẽ cân nhắc xem có lợi hay có hại.
Trước đây, cô ấy nói với Tô Mặc Yên là đừng quá nhiệt tình với Lục Cẩm Bạch, chủ yếu là vì cô ấy sợ Tô Mặc Yên mặt nóng dán mông lạnh *
#
Bây giờ xem ra Lục Cẩm Bạch cũng không lạnh lùng như vậy, có thể kéo gần quan hệ.
Tô Mặc Yên liếc nhìn người đàn ông đang tức điên ở bên cạnh cô.
Cô từ từ gõ ngón tay vào cửu cung cách * bàn phím: [Ở gần vua cũng như ở gần cọp, vẫn là quên nó đi. ]
#
Thẩm Ái cũng không bắt ép cô.
Dù sao so với hầu hết các nghệ sĩ cùng thời, chỉ riêng việc có Tô Mặc Yên làm cho Lục Cẩm Bạch phải phiền lòng khen ngợi,tiền đồ sau này trở nên vô hạn.
Quả thực không cần cần thiết phải đi kéo gần quan hệ với Lục Cẩm Bạch rồi làm cho người ta ghét bỏ.
[Vậy thì lần này em nhớ cảm ơn ngài ấy, tặng quà hoặc mời ăn một bữa cũng được. 】
【Em tự mình quyết định đi. ]
Tô Mặc Yên đã đồng ý.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Ái, cô cất điện thoại đi.
Lục Cẩm Bạch đứng tức giận một hồi lâu nhưng không thấy Tô Mặc Yên tới dỗ dành, thấy cô cất điện thoại đi.
Lập tức tự tìm một cái bậc thang để bước xuống: “Thật ra thì cậu cũng nên kiểm tra trên mạng một chút.”
“Dù sao thì mọi việc đều do Từ Thanh Thành xử lí, cậu không tin anh ấy cũng là chuyện bình thường.”
Đúng vậy, không sai.
Người mà Từ Thanh Thành không yên tâm là Từ Thanh Thành chứ không phải anh.
“Thế nào? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”
“Chà, chiều hướng của chuyện đó đã thay đổi, cám ơn thầy Lục nha.” Tô Mặc Yên cười nhạt nhìn anh.
Tâm trạng của Lục Cẩm Bạch đột nhiên trở nên vui vẻ.
Anh khẽ cong đôi môi mỏng nhỏ giọn thì thầm: Nói lời cảm ơn thì ai nói chả được.”
“Cậu mà có bản lĩnh thì mời mình ăn cơm đi…”
*
“Được thôi, tối nay đi.”
Tô Mặc Yên đứng dậy đi.Tùy tiện vén mái tóc lên.
Cô vừa vén tóc, cô ấy vừa đi vào phòng tắm.
Chỉ để lại bóng lưng xinh đẹp cho người đàn ông: “Nhưng mình phải đi tắm trước, cậu có thể nghĩ xem muốn ăn gì.”
Cho đến khi Tô Mặc Yên bước vào phòng tắm, bóng người đã hiện trên cửa kính mờ.
Lục Cẩm Bạch trên ghế sofa cuối cùng mới có thể phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ.
Liều mạng nuốt nước miếng.
Người đàn ông buộc đôi mắt mình dời khỏi cửa kính mờ đó rồi nhìn vào ngọn đèn ở trên trần nhà.
Giọng nói không còn rõ ràng như trước: “Vậy thì mình ngồi ở đây nghĩ.. hay trở về phòng của mình để nghĩ?”