Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc lẻn ra khỏi khách sạn, Tô Mặc Yên hơi tụt lại phía sau Lục Cẩm Bạch một chút.
Cố gắng giữ khoảng cách với anh càng nhiều càng tốt.
Sợ là sợ Lục Cẩm Bạch là người nổi tiếng nên thị phi nhiều, người nhìn chằm chằm anh cũng nhiều.
Không cẩn thận bị chụp được, cả người cả miệng cũng không thể giải thích nổi.
Kết quả bản thân Lục Cẩm Bạch một chút lại không thèm kiêng dè.
Lục Cẩm Bạch đi ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tô Mặc Yên đang đi phía sau cách mình một đoạn, vẻ mặt nghi ngờ: “Em làm sao vậy, ở phía sau làm cái gì vậy? ”
Tô Mặc Yên: “…”
Cô sau khi nghĩ đi nghĩ lại rồi tăng nhanh bước chân, sau khi đuổi kịp người đàn ông, vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Cũng bởi vì Tô Mặc Yên luôn luôn phải chú ý khoảng cách giữa mình và Lục Cẩm Bạch.
Nên khi băng qua vỉa hè, cô không để đi có một chiếc xe điện đang lướt qua.
Nếu không phải Lục Cẩm nhanh tay lẹ mắt mắt kéo lấy cô, có lẽ cô đã bị người đàn ông lái xe điện đụng ngã.
Lục Cẩm Bạch tức giận đến mức hét vào mặt người nọ: “Đôi mắt không cần thì có thể hiến, anh là ai? ”
Người nọ tự biết mình đuối lý, dừng lại nói xin lỗi, Tô Mặc Yên phất tay bảo hắn rời đi.
Một mặt vì chính mình không có bị thương, mặt khác có những người qua đường đang nhìn qua phía bọn họ.
Tô Mặc Yên sợ mình và Lục Cẩm Bạch bị người khác nhận ra.
Lục Cẩm Bạch nhíu mày, nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu.
Luôn cảm thấy tối nay tinh thần của cô có chút vấn đề.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Để tránh nguy hiểm như vừa rồi lại phát sinh, người đàn ông trực tiếp nắm lấy tay Tô Mặc Yên, đan xen mười ngón tay với cô.
“Có phải em quay phim quá mệt mỏi không, trạng thái tinh thần của em hình như không tốt lắm.”
“Để đề phòng, anh vẫn nên dắt em đi thì sẽ đáng tin cậy hơn.”
Người đàn ông tự mình nói xong, cũng không cho Tô Mặc Yên cơ hội từ chối, khéo léo kéo cô, dẫn cô xuyên qua vạch ngựa vằn, đi về phía bên kia đường.
Có hai phố chợ đêm ở bên kia đường.
Tô Mặc Yên bị người đàn ông nắm chặt tay suốt cả chặng đường, so với lúc trước càng trở nên lơ đễnh hơn.
Một bên thấp thỏm, luôn nhìn xung quanh, sợ bị nhìn thấy; Một bên lại luyến tiếc rút tay, tham lam nhiệt độ giữa những ngón tay của người đàn ông.
” Phía trước có một cửa hàng cá luộc kìa, chúng ta đi ăn cái đó đi.”
Lục Cẩm Bạch bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt đào hoa tràn đầy ý cười, trong khoảnh khắc ấy cảm xúc của Tô Mặc Yên cũng bị lây nhiễm.
Cô dần dần buông bỏ sự thấp thỏm, khẽ nắm chặt bàn tay đang treo ở bên cạnh chân mình, đáp một tiếng ok.
Mãi cho đến khi vào cửa hàng, Tô Mặc Yên mới nhớ tới Lục Cẩm Bạch không thể ăn đồ cay.
Lúc gọi món, cô cố ý bảo ông chủ làm chỉhơi cay.
Lục Cẩm Bạch nhíu mày: “Không phải em không ăn cay thì sẽ không vui sao? Vẫn nên cay đi. ”
“Nhà hàng này còn có sườn chua ngọt và thịt sườn đông pha,em không cần lo cho anh đâu.”
Tô Mặc Yên im lặng, cuối cùng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Lục Cẩm Bạch.
“Tô Mặc Yên, em có biết vì sao anh lại muốn đi ra ngoài không?” Sau khi người phục vụ rời khỏi phòng, người đàn ông tháo khẩu trang xuống.
Chống cằm, dùng đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh, sâu xa nhìn cô.
Ánh mắt kia câu người đến nỗi khiến cho Tô Mặc Yên không thể chịu nổi.
Cô vội vàng bưng ly trà hoa trong tay lên rồi uống một ngụm, anh mắt cũng dời khỏi người đàn ông.
Thờ ơ: “Không phải là muốn kiếm đồ ăn sao? ”
Lúc trước gặp trong thang máy, Lục Cẩm Bạch cũng đã nói qua.
Cũng không biết anh có phải là quên hay không.
Người đàn ông nhếch khóe môi cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý: “Đương nhiên là lừa em thôi. ”
“Em có thấy nghệ sĩ nào hơn nửa đêm lén chạy ra ăn khuya không?”
“Vậy mà anh còn gọi thịt sườn đông cùng sườn chua ngọt làm gì?” Tô Mặc Yên vô tình níu chủ đề trở về, nhếch khóe miệng.
Lục Cẩm Bạch nghẹn lời, sau đó lúng túng cười cười, quay lại nói về chuyện chính: “Anh ra ngoài là bởi vì anh không ngủ được. ”
“Nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh hôn môi với em.”
Tô Mặc Yên đang giả vờ uống trà hoa lúc này bị sặc một ngụm trà.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc bỗng chốc đỏ bừng, một đôi mắt phượng ngượng ngùng trừng mắt nhìn người đàn ồn: “Có tin em hiện tại lập tức đánh anh không? ”
Lục Cẩm Bạch co rúm lại một chút, bị ánh mắt Tô Mặc Yên dọa sợ.
Rốt cuộc vẫn sợ bị đánh: “Em đừng kích động a, đây là di chứng của cảnh hôn. ”
“Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên anh quay cảnh hôn.”
Lời này Tô Mặc Yên tin tưởng.
Bởi vì Lục Cẩm Bạch từ khi ra mắt, cơ bản là ông lớn đi quay phim.
Đều là kịch bản có cốt truyện hay, có rất ít cảnh yêu đương.
Cho dù có, tối đa cũng chỉ giới hạn ở việc ôm và hôn trán mà thôi.
Cho nên lúc trước anh cưỡng hôn Tô Mặc Yên, kỹ thuật của anh mới có thô bạo như vậy, có chút thô lỗ.
Sau khi nghe anh giải thích xong, Tô Mặc Yên cũng có thể đồng cảm.
Dù sao thì cô cũng giống như Lục Cẩm Bạch, là bởi vì ngủ không được, nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến anh ấy.
Cho nên mới đi ra ngoài, tính toán uống vài ly rồi trở về ngủ.
Bây giờ có Lục Cẩm Bạch đi theo, đối với Tô Mặc Yên việc uống vài ly liền thành hy vọng xa vời.
Bây giờ cô chỉ mong ông chủ nhanh chóng mang thức ăn lên,bọn họ nhanh chóng ăn xong, sau đó mỗi người trở về phòng của mình.
Bữa cơm này dưới sự chờ đợi của Tô Mặc Yên kết thúc viên mãn ngoài mong đợi.
Nửa đường cũng không gặp khó khăn gì, trên đường trở về cũng rất thuận lợi.
Vào cổng khách sạn, vào thang máy.
Thần kinh căng thẳng của Tô Mặc Yên rốt cục cũng có thể buông lỏng xuống, cô dựa vào trong thang máy.
Cô nhìn thoáng qua Lục Cẩm Bạch đang đút hai tay vào túi, tâm trạng đang rất tốt.
Người đàn ông dường như có đã nhận ra, cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau, gương mặt đẹp trai bị ánh đèn trắng lạnh cắt thành hai mặt sáng tối, mờ hồ có chút dịu dàng.
“Đúng rồi, ngày mai sau khi cảnh ngược đãi kia quay xong, phía sau đều được coi như là cảnh người lớn.”
“Cái gì…” Lục Cẩm Bạch dừng lại một lát, cảm thấy không được tự nhiên mà hắng giọng một cái.
Không dám đưa mắt nhìn Tô Mặc Yên, nghiêng đầu, nâng tay sờ sờ vành tai nóng rực của mình: ” Không phải chúng ta sẽ có một cảnh giường chiếu sao… Nếu em muốn tập diễn, anh có thể rảnh bất cứ lúc nào. ”
Đinh…
Cửa thang máy mở ra.
Những điều cần nói cũng đã nói hết,lòng bàn chân của Lục Cẩm Bạch như được bôi dầu,chạy trước một bước.
Một lúc lâu Tô Mặc Yên mới tỉnh táo lại,sắc mặt lúc đỏ lúc đen.
Thiếu chút nữa đã không nhịn được cầm lấy đế giày đuổi theo để đánh anh.
Hiển nhiên Lục Cẩm Bạch cũng biết lời nói vừa rồi của mình có bao nhiêu chọc đánh.
Sau khi nói xong, anh lập tức trở về phòng.
Bước vào cửa, để lại một khe cửa nhỏ, len lén nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Tô Mặc Yên sắc mặt khó coi từ trong thang máy đi ra.
Người đàn ông vội vàng đóng cửa lại, không dám làm gì.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Nào ngờ anh vừa mới đóng cửa lại, Tô Mặc Yên liền đứng lại ở trước cửa phòng của.
Nhấc chân muốn đạp, nhưng cuối cùng bỏ qua, vừa xấu hổ vừa tức giận trở về phòng mình, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Đêm nay Tô Mặc Yên mơ thấy cốt truyện của ” Secret Love is Far Off “.
Giang Cẩm bị ép phải ra nước ngoài, Cố Bạch bị cảm nặng phát sốt nghe tin cố gắng đuổi tới sân bay, kết quả bệnh tình nặng thêm,trực tiếp vào ICU.
Trong giấc mơ của cô, khuôn mặt của Cố Bạch chồng lên khuôn mặt Lục Cẩm Bạch.
Cũng không biết có phải tức giận hay không,cô lại cảm thấy Cố Bạch trong giấc bị ngược đãi là rất đáng đời.
Giấc mộng này làm cho tinh thần cô trở nên thoải mái, hôm sau mới sáng sớm mà cô đã thức dậy.
Tô Mặc Yên mới thức dậy không bao lâu, điện thoại di động trên tủ đầu giường liền rung lên.
Cô cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua, là điện thoại của Thẩm Ái.
Cô nghe máy với chút nghi ngờ, Tô Mặc Yên nghe được thanh âm lo lắng của Thẩm Ái.
“Rốt cuộc em và Lục ảnh đế xảy ra chuyện gì vậy? Hai người có yêu nhau đấy à? ”
Là giọng điệu chất vấn, trong từng chữ từng chữ đều lộ ra sự sốt ruột.
Cách điện thoại di động Tô Mặc Yên đều có thể tưởng tượng bộ đạng Thẩm Ái đang sứt đầu mẻ trán, đi tới đi lui.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, não bộ vẫn chưa hoàn toàn hoạt động.
Bị Thẩm Ái hỏi, lúc này có chút bối rối: “Chúng tôi … Không, không có. ”