Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hư tình giả ý
Edit: August97
Thượng Quan Hạo chết khiến cục diện chính trị Kỳ Nguyệt Quốc nguyên bản đã khẩn trương càng thêm trở nên giương cung bạt kiếm, Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn vì ngôi vị hoàng đế cơ hồ đã như nước với lửa.
Một nhà Diêu Sơn đã đứng về phe Thượng Quan Triệt, mà Thẩm Lăng Vân lại toàn lực hiệp trợ Thượng Quan Cẩn, hai phe phái vì ngôi vị hoàng đế mà tranh chấp không nghỉ, vừa lúc đó, hoàng hậu lại hạ chỉ tuyên Thẩm Thiển Mạch vào cung.
"Mạch Nhi, lần này Diêu Tuyết Không tuyên ngươi vào cung, nhất định muốn ngươi liên hiệp lực lượng của Thiên Mạc để trợ giúp Thượng Quan Triệt, nếu nàng ta bức bách ngươi, ngươi có thể giả vờ đồng ý để bảo toàn bản thân, rõ chưa?" Thẩm Lăng Vân quả nhiên là lão hồ ly, hắn nắm tay Thẩm Thiển Mạch quan tâm nói.
"Đa tạ phụ thân đã quan tâm."
Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch ôn hoà, thậm chí Thẩm Lăng Vân cảm thấy ánh mắt Thẩm Thiển Mạch nhìn hắn mang theo vài phần châm chọc, tựa hồ hắn đang nghĩ gì, Thẩm Thiển Mạch cũng có thể nhìn thấu. Hắn cảm thấy càng ngày càng không nắm bắt được nữ nhi này nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lăng Vân lại giả bộ từ ái vỗ vỗ bả vai Thẩm Thiển Mạch:
"Mạch Nhi, phụ thân thật không nỡ để ngươi gả đi Thiên Mạc xa xôi như vậy, nhưng phụ thân cũng không có biện pháp khác, chỉ hy vọng Mạch Nhi có thể được hạnh phúc!"
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Thẩm Lăng Vân một chút, châm chọc trong tròng mắt càng đậm, nhếch miệng cười nói.
"Đa tạ phụ thân đã quan tâm."
Không nỡ?! Nếu kiếp trước nàng nhất định sẽ vì những lời này mà cảm động cả buổi sáng, sau đó thề cho dù hy sinh hạnh phúc của bản thân cũng phải giúp phụ thân, nhưng cả một đời nàng cũng sớm đã nhìn thấu tâm địa Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân nói như vậy, sẽ chỉ khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
"Mạch Nhi, ngươi…"
Thẩm Lăng Vân nói vậy với Thẩm Thiển Mạch có phần không thích hợp, tựa hồ còn đang muốn nói gì đó với Thẩm Thiển Mạch, dù sao bây giờ Thẩm Thiển Mạch là một quân cờ rất quan trọng đối với hắn.
"Phụ thân, để hoàng hậu nương nương đợi lâu cũng không hay."
Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt cắt ngang lời nói Thẩm Lăng Vân, thấy biểu tình không vui của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng khóe môi.
"Phụ thân yên tâm, Thiển Mạch nhất định sẽ không đồng ý yêu cầu của hoàng hậu nương nương. Thượng Quan Triệt, nhất định sẽ bại."
Vẻ mặt Thẩm Lăng Vân vốn khó coi khi nghe thấy những lời này của Thẩm Thiển Mạch thì lại khôi phục nụ cười, từ ái nói, "Mạch Nhi thật hiểu chuyện!"
Nụ cười nơi khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch càng thêm giễu cợt, nhìn cũng không muốn nhìn Thẩm Lăng Vân lâu hơn chút nào. Người phụ thân này là một phụ thân giả bộ từ ái, trong mắt hắn chỉ có quyền thế, thời điểm có thể lợi dụng chính là nữ nhi ngoan, thời điểm không thể lợi dụng chính là phế vật vô dụng.
Không nhanh không chậm vào cung. Như cũ vẫn là Diêu Tuyết Không cùng Diêu Nhược Thấm và Thượng Quan Triệt, nhưng thái độ cũng đã hoàn toàn bất đồng.
"Thiển Mạch tham kiến hoàng hậu nương nương." Thẩm Thiển Mạch bình thản hành lễ.
Diêu Tuyết Không lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, tự tay đỡ Thẩm Thiển Mạch, trong mắt tràn ngập từ ái cùng yêu thích, vỗ vỗ tay Thẩm Thiển Mạch nói, "Đều là người trong nhà, sao còn phải hành lễ như vậy?"
Trong lòng Thẩm Thiển Mạch không khỏi một hồi cười lạnh, lúc nào thì nàng đã trở thành người nhà của Diêu Tuyết Không rồi?! Chuyện cười.
"Thiển Mạch nhớ rõ lần trước hoàng hậu nương nương vô cùng không thích Thiển Mạch?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía Diêu Tuyết Không.
Sắc mặt Diêu Tuyết Không không đổi, vẫn một bộ dáng tươi cười hòa ái:
"Sao ta lại không thích Thiển Mạch được, lúc trước cũng chỉ muốn dạy Thiển Mạch chút đạo đối nhân xử thế, để tránh ngày sau lại mất đi dáng vẻ hoàng hậu, nhưng ai biết, tạo hóa trêu ngươi."
Nói xong, còn giả bộ thở dài một hơi, kéo qua tay Thượng Quan Triệt, lại kéo qua tay Thẩm Thiển Mạch, mỗi tay nắm một tay:
"Đáng thương cho đôi uyên ương số khổ các ngươi rồi!"
Thẩm Thiển Mạch mặc cho Diêu Tuyết Không nắm, cũng không phản kháng, nàng ngược lại muốn nhìn Diêu Tuyết Không có thể làm ra chuyện gì, mà giờ khắc này trong mắt Diêu Nhược Thấm đã sắp phát hỏa, nhưng vẫn cực lực nhẫn nhịn.
"Sao Hoàng hậu nương nương lại nói thế, không phải Tam hoàng tử đã cưới Nhược Thấm tỷ tỷ làm phi sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý nhíu mày nhìn Diêu Nhược Thấm.
Diêu Nhược Thấm nghe thấy lời kia của Thẩm Thiển Mạch, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười, nói với Thẩm Thiển Mạch:
"Mặc dù thuở nhỏ ta chỉ thích một ḿnh Triệt ca ca, nhưng ta biết người trong lòng Triệt ca ca yêu thật ra là Thiển Mạch muội muội, ta bất quá cũng chỉ tranh đoạt một hư vị, nếu không phải Thiển Mạch muội muội bị ép gả cho Hoàng đế Thiên Mạc, vị trí hoàng hậu Kỳ Nguyệt quốc sớm muộn cũng là của Thiển Mạch muội muội."
"Thiển Mạch, nàng yên tâm! Nếu ta làm Hoàng đế, coi như dốc hết binh lực cũng nhất định sẽ đánh bại Thiên Mạc, ta nhất định muốn nàng làm hoàng hậu của ta!" Thượng Quan Triệt đột nhiên kéo tay Thẩm Thiển Mạch, trong mắt đều là nhu tình, lời thề son sắt.
Thẩm Thiển Mạch gạt tay Thượng Quan Triệt ra, chân mày khẽ nhăn lại, giống như đụng phải thú gì đó rất ghê tởm, nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt. Lời nói này thật là "Tình chân ý thiết", nàng bị ép gả cho Hoàng đế Thiên Mạc?! Bọn họ tưởng tượng thật không tệ, mặc dù trước đó nàng quả thật không biết Tư Đồ Cảnh Viễn muốn cưới nàng, nhưng so với gả cho Thượng Quan Triệt, nàng là nghìn lần nguyện ý gả cho Tư Đồ Cảnh Viễn.
"Dốc hết binh lực đánh bại Thiên Mạc?" Thẩm Thiển Mạch từ từ mở miệng, biểu tình bí hiểm, nhất nhất quét qua Diêu Tuyết Không, Diêu Nhược Thấm cùng Thượng Quan Triệt.
"Nhược Thấm tỷ tỷ vì ngôi vị hoàng hậu về sau, ngược lại chuyện gì cũng có thể nhẫn." Thẩm Thiển Mạch đi tới trước mặt Diêu Nhược Thấm, cười nhẹ nói, thấy sắc mặt Diêu Nhược Thấm biến đổi, đang muốn mở miệng nói chuyện, nàng cười ý bảo Diêu Nhược Thấm không cần nói, lại đi tới trước mặt Diêu Tuyết Không, cười nói, "Hoàng hậu nương nương diễn xuất cũng thật tốt?"
"Thiển Mạch." Thượng Quan Triệt thấy Thẩm Thiển Mạch như thế, không khỏi kêu lên.
"Tam hoàng tử, để Thiển Mạch đoán tâm tư của ngươi một chút thì thế nào?" Thẩm Thiển Mạch nhìn Thượng Quan Triệt, phu thê kiếp trước, từ ái thâm tình đi đến căm hận, nàng quá hiểu Thượng Quan Triệt.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười, chậm rãi nói, "Giả bộ thâm tình khiến ta động lòng, lợi dụng ta để gián tiếp lợi dụng lực lượng Thiên Mạc trợ giúp ngươi đi lên đế vị Kỳ Nguyệt, sau đó lại lợi dụng ta đánh bại Thiên Mạc, cuối cùng đem một cước đá văng ta ra, cùng Nhược Thấm muội muội của ngươi ân ân ái ái, cùng mẫu hậu mẫu từ tử hiếu, đúng không?"
"Nàng… nàng..." Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Mạch, không dám tin nhìn nàng.
"Ta cái gì? Đem tâm tư ngươi nói hết ra rồi hả?" Thẩm Thiển Mạch cười châm chọc nhìn Thượng Quan Triệt, trong lòng cười lạnh.
"Đã như vậy! Vậy thì đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!" Sắc mặt Diêu Tuyết Không khẽ biến, tàn nhẫn nhìn Thẩm Thiển Mạch, mà sắc mặt Diêu Nhược Thấm lại thoáng qua biểu tình sảng khoái.
Thẩm Thiển Mạch nhạy cảm cảm nhận được sát ý bên người, xem ra Phượng Tê cung mai phục không ít tử sĩ.
"Đừng!" Thượng Quan Triệt ngăn trở hành động của tử sĩ, nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Thiển Mạch, nàng nói không sai, ta xác thực muốn lợi dụng nàng để đoạt được ngôi vị hoàng đế Kỳ Nguyệt cùng thế lực Thiên Mạc, nhưng tình cảm ta đối với nàng cũng là thật lòng, ta sẽ không thương tổn nàng!"
_________________