Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tử kia đi vào cùng với Thiên Thiên. Thẩm Thiển Mạch ra hiệu cho Thiên Thiên về phòng trước, lạnh nhạt nhìn nam tử kia.
Một bộ trường bào màu lam, búi tóc đơn giản, ngũ quan không tính là xuất chúng, chẳng qua đôi mắt kia lại như bao quát cả vạn vật, trên môi mang theo nụ cười như có như không nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Các hạ nếu đã muốn gặp ta thì nên tự báo tên họ đi." Thẩm Thiển Mạch trầm mặc hồi lâu, thấy nam tử kia dường như không có ý lên tiếng liền đặt chén trà xuống, lười biếng liếc nhìn nam tử kia, tựa hồ không coi nam tử kia là gì cả.
Nam tử kia nhếch mi, trong con ngươi được che đậy bởi một tầng sương mù thoáng hiện lên sự tán thưởng. Không hổ là nữ tử của Hoàng thượng, quả nhiên không giống người thường. Dưới sự dò xét của hắn mà vẫn có thể thản nhiên như không, động tác rất là bình thường nhưng khi nàng làm ra lại dường như có quý khí thiên nhiên.
Chẳng qua, dù là vậy thì nàng cũng không có tư cách đứng bên cạnh Hoàng thượng. Phải biết rằng nếu Hoàng Thượng khăng khăng cưới nàng làm hậu thì sẽ mất đi bao nhiêu lực lượng ủng hộ, nhất là tại thời điểm mấu chốt này. Hắn quyết không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra phá hỏng việc Hoàng thượng tranh giành thiên hạ.
"Hạo Nguyệt, ra mắt cung chủ Ma Cung." Giọng điệu thản nhiên không mang chút cung kính. Ngữ điệu dịu dàng như một lời ân cần thăm hỏi nhưng trong đó cũng che dấu không ít lời nói sắc bén.
Trong con ngươi vẫn thờ ơ của Thẩm Thiển Mạch hiện lên tia sáng, mày hơi nhướng lên, nở nụ cười đầy hàm xúc không rõ, "Thừa tướng Thiên Mạc?!"
Về Hạo Nguyệt, nàng mặc dù chưa từng gặp, thế nhưng cái tên của hắn lại không mấy xa lạ. Nếu nói Thanh Tùng, Thanh Trúc, Hồng Mai, Hồng Cúc là trợ thủ trong tối trên giang hồ của Tư Đồ Cảnh Diễn, vậy Hạo Nguyệt và Vận Hân chính là phụ tá đắc lực không thể thiếu của Tư Đồ Cảnh Diễn trong triều đình.
Thừa tướng Hạo Nguyệt, kỳ tài ngút trời. Quyền mưu trên triều không gì không giỏi, thế gian này không có chuyện gì thoát khỏi mắt hắn. Thế nhưng thừa tướng đại nhân kinh tài tuyệt diễm này đến tìm nàng có chuyện gì?!
"Phải." Câu trả lời bình tĩnh mà êm dịu, dứt khoát, không hề dài dòng, Hạo Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, " Cung chủ Ma Cung cũng là người thông minh, mục đích mà Hạo Nguyệt tới đây chắc cũng đã đoán được vài phần."
Lông mày Thẩm Thiển Mạch lại nhướng lên, nụ cười trên môi mang theo vài phần trào phúng, từ từ đứng lên, bước từng bước thật chậm nhưng đầy khí thế, cuối cùng lạnh lùng dừng trước mặt Hạo Nguyệt, hỏi, "Thừa tướng chẳng lẽ hi vọng Thiển Mạch rời khỏi Cảnh Diễn sao?"
Cơ thể Hạo Nguyệt hơi run, lực áp bách của nữ tử này thật mạnh. Chỉ là bước tới thôi mà khí thế không hề thua kém với Hoàng Thượng.
Nếu hiện tại mà không có chuyện khó giải quyết, để nữ tử này gả cho Hoàng thượng, ngược lại cũng không tính là trèo cao. Đáng tiếc là, hiện tại lúc này là không thể.
"Cung chủ quả nhiên rất minh mẫn." Thu liễm lại tâm tư, Hạo Nguyệt vẫn một bộ hờ hững dịu dàng ấy, chẳng qua con ngươi được che đậy bởi sương mù làm người ta không biết hắn nghĩ gì trong lòng.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, thế nào cũng không nhìn thấu được hắn. Thế nhưng khi mà bị hắn nhìn lại, dường như mọi tâm sự không có chỗ nào che giấu được.
"Chỉ tiếc ngươi đã tìm lầm người." Thẩm Thiển Mạch lưu loát xoay người lại, lưu lại cho Hạo Nguyệt chỉ là bóng hình với một thân bạch sắc xuất trần.
Hạo Nguyệt nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch hơi lộ ra sự lạnh lùng, hiểu rõ rằng Thẩm Thiển Mạch đang hạ lệnh đuổi khách.
"Hôm nay Lâm Vị đã đổi chủ, thái tử Ngôn Tu Linh lên kế vị đã đưa ra ý muốn hòa thân, muốn Quận chúa An Nhã gả cho Hoàng thượng." Hạo Nguyệt lại không có ly khai, chỉ lạnh lùng nói tiếp.
Thẩm Thiển Mạch hơi giật mình, Ngôn Tu Linh muốn gả biểu muội cho Tư Đồ Cảnh Diễn? Xem ra là hắn ta chuẩn bị động thủ rồi đây.
Bởi vậy, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà không cưới Quận chúa An Nhã liền có lý do cho Ngôn Tu Linh cơ hội động thủ, hơn nữa cũng danh chính ngôn thuận. Đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Tư Đồ Cảnh Diễn và triều thần Thiên Mạc. Bởi vì họ sẽ thấy Tư Đồ Cảnh Diễn vì ham muốn cá nhân mà coi nhẹ quốc gia.
"Vậy thì như thế nào?!" Vẫn là câu đáp lại đầy lạnh lùng, chẳng qua đã có thêm chút do dự trong đó. Tình cảnh như thế, Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn có thể ứng phó được cơ mà. Cho dù Lâm Vị có mượn cớ thì như thế nào? Thiên Mạc chẳng lẽ còn sợ Lâm Vị hay sao?
"Hai năm qua Lê Quốc ngày càng hùng mạnh, đã thâu tóm không ít tiểu quốc, thế lực nay đã xưa đâu bằng nay. Nếu Hoàng thượng có ý định cự hôn, vậy Lâm Vị rất có khả năng liên thủ với Lê Quốc. Nội cục Thiên Mạc hiện nay còn chưa ổn mà phải đối mặt với sự giáp công của hai cường quốc, chỉ sợ là lực bất tòng tâm." Hạo Nguyệt thấy bóng dáng của Thẩm Thiển Mạch hơi rung động, hiểu được Thẩm Thiển Mạch thật lòng với Tư Đồ Cảnh Diễn, lời ra đến miệng cũng dịu đi.
Hắn không muốn làm ác nhân chia rẽ nhân duyên người khác. Chỉ là vì Hoàng thượng, cũng vì giấc mộng tướng vị thiên hạ của chính hắn, hắn nhất định phải làm như vậy.
Đúng thế, hắn cũng là người có dã tâm. Người hắn lựa chọn phụ tá phải là bá chủ thiên hạ này, mà không phải vua của một nước. Cho nên đi theo Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng bởi vì tin rằng ngài ấy có đủ năng lực như thế.
Thẩm Thiển Mạch xoay người lại nhìn kỹ Hạo Nguyệt, dường như muốn hiểu rõ tâm tư của hắn, trên môi từ từ hiện lên nụ cười châm chọc.
"Nếu Hoàng thượng khăng khăng như vậy, Thiên Mạc cho dù không mất, cũng sẽ mất đi vốn liếng tranh giành thiên hạ. Hạo Nguyệt và Vận Hân sẽ không theo quân chủ như vậy!" Hạo Nguyệt thấy sự do dự trên gương mặt Thẩm Thiển Mạch liền ném thêm một quả bom nặng ký.
Cặp lông mày Thẩm Thiển Mạch nhíu lại. Hạo Nguyệt là thừa tướng Thiên Mạc, Vận Hân là tướng quân Thiên Mạc, hai người có thể nói là phụ tá đắc lực của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nếu hai người bọn họ thật sự vì vậy mà thất vọng với Tư Đồ Cảnh Diễn, hậu quả kia thật sự khó lường.
Cho dù mình có thế lực giang hồ của Mị Huyết Lâu và Ma Cung, Thiên Mạc cho dù có thể ngăn cản sự tiến công của Lâm Vị với Lê Quốc cũng sẽ như lời Hạo Nguyệt nói, đánh mất vốn liếng tranh giành thiên hạ.
Thiên hạ, đây là điều mà Tư Đồ Cảnh Diễn cho tới nay vẫn luôn muốn chinh phục. Nàng đã từng nói, nàng không muốn liên lụy tới Tư Đồ Cảnh Diễn.
Thoạt nhìn, dường như chỉ có lấy quận chúa An Nhã là con đường duy nhất có thể đi. Thật sự phải ly khai sao? Thật sự phải buông tay sao?!
"Ngày nào Lâm Vị quyết định hòa thân?!"
"Ba tháng sau." Hạo Nguyệt không rõ vì sao Thẩm Thiển Mạch hỏi vậy nhưng vẫn thành thật trả lời. Thẩm Thiển Mạch hỏi như vậy có phải đại biểu nàng bằng lòng rời đi hay không?
"Được, ta đáp ứng ngươi." Thẩm Thiển Mạch cong môi lộ ra nụ cười, nụ cười kia như ánh mặt trời rực rỡ lại tuyệt mỹ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nàng có thể đi, thế nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không đi.
Thế cục bức bách đến thế sao? Vậy thì trong ba tháng, nàng sẽ diệt Lê Quốc! Chỉ cần Lê Quốc bị diệt, Lâm Vị liền mất đi vốn liếng uy hiếp Thiên Mạc, đến lúc đó, cho dù Thiên Mạc cự hôn, cũng chỉ là cho Lâm Vị một lý do để động thủ trước mà thôi.
Nàng sẽ lấy thế lực Ma Cung, lấy toàn bộ thế lực của võ lâm, còn có cả lực lượng tàn dư của Kỳ Nguyệt và Lê Quốc để trợ giúp Tư Đồ Cảnh Diễn. Đến lúc đó, chỉ sợ Lâm Vị chính là vác đá đập chân mình!
Trong chiến tranh thì tướng ra quân là điều vô cùng quan trọng, thế nhưng cũng đừng quên, quan trọng nhất vẫn là lực lượng.
Có lực lượng tuyệt đối, dù cho không hợp đạo lí thì như thế nào?! Từ xưa đến nay đều là người thắng làm vua người thua làm giặc. Chỉ cần có lực lượng tuyệt đối, mọi vấn đề đều trở thành không còn vấn đề nữa.
Nếu nàng nhớ không lầm, một tháng sau sẽ diễn ra đại hội võ lâm. Minh chủ võ lâm có thể lấy được huyền thiết lệnh, có thể hiệu lệnh cho Thất Tuyệt sơn trang. Minh chủ võ lâm có thể hiệu lệnh tất cả người giang hồ, mặc dù người giang hồ không thật sự giống như quân đội, thế nhưng muốn tiêu diệt một quốc gia cũng không phải việc khó.
Huống chi có được lực lượng Thất Tuyệt sơn trang, chẳng khác nào có được binh khí. Binh khí là một trong những điểm quan trọng nhất của chiến tranh. Chỉ cần nàng diệt Lê Quốc, mọi vấn đề đều không còn là vấn đề.
Nàng từng nói, nàng không muốn trở thành trở ngại của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nàng muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, không phải dựa vào tình yêu của hắn mà là dựa vào sức mạnh tuyệt đối. Nàng mới là nữ tử duy nhất có tư cách đứng bên cạnh hắn, những người khác đều không thể nào với tới cao độ như vậy!
"Nếu cung chủ đã nghĩ thông suốt, tại hạ xin cáo từ." Hàng lông mày Hạo Nguyệt cau lại, nữ tử trước mắt phát tán ra sự tự tin mạnh mẽ cơ hồ làm hắn tưởng được nhìn thấy Hoàng thượng. Đó là sự tự tin và khí phách sao mà tương tự đến thế. Thật khó tin khi đây là một nữ tử tuyệt mỹ.
Thảo nào nữ cung chủ Ma Cung giả nam trang nhiều năm vậy mà cũng không có ai nhìn thấu được. Khí phách trên người nữ tử này, chỉ sợ ngay cả nam tử cũng thua kém vài phần.
Mặc kệ xuất phát từ lý do gì mà nàng đáp ứng hắn rời khỏi Hoàng thượng, chỉ cần nàng ta đáp ứng là tốt rồi. Vậy thì, Hoàng thượng lấy quận chúa An Nhã, liên thủ với Lâm Vị quét sạch mọi chướng ngại, sau cùng sẽ là hai nước quyết đấu, như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chẳng qua là khi nhìn nữ tử trước mắt, lần đầu tiên trong đời hắn có sự hoài nghi với quyết định của mình. Để nàng rời khỏi Hoàng thượng, thật sự là đúng sao? Một nữ tử phong hoa tuyệt đại như này, có lẽ...
"Thừa tướng không nỡ đi sao." Thẩm Thiển Mạch liếc Hạo Nguyệt một cái, mâu sắc thản nhiên, ngồi xuống khoan thai uống trà nhưng cũng rõ ràng hạ lệnh đuổi khách.
"Xui cáo lui." Hạo Nguyệt giờ mới phản ứng được sự luống cuống của mình, sau khi thi lễ liền ly khai.
Quay về nhà, Thẩm Thiển Mạch vừa thu thập bọc quần áo, vừa nói với Thiên Thiên dự định rời khỏi hoàng cung Thiên Mạc của nàng.
"Cái gì? Tiểu thư muốn đi sao? Thế nhưng cô gia không phải đã nói muốn kết hôn với tiểu thư?!" Thiên Thiên kinh ngạc trợn to mắt, cảm tình Thẩm Thiển Mạch với Tư Đồ Cảnh Diễn nàng không phải không rõ, vì sao lúc này người lại lựa chọn rời đi?!
Chẳng lẽ là người nam nhân vừa rồi uy hiếp tiểu thư?! Không thể nào. Tiểu thư cho tới giờ không phải là người bị người khác uy hiếp vậy mà.
"Ta muốn đi lấy của hồi môn." Thẩm Thiển Mạch hiển lộ ra nụ cười tự tin mà đường hoàng, tôn lên vẻ cao quý xuất trần, cặp mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Thiên Thiên cái hiểu cái không gật đầu. Tóm lại ý tiểu thư là người vẫn gả cho cô gia, chỉ là bây giờ tạm thời rời đi thôi?
Đã vậy thì nàng sẽ không quản nhiều nữa. Dù sao tiểu thư quyết định đều đúng, hơn nữa tiểu thư cũng có nói, sau này vẫn gả cho cô gia, tạm thời rời đi lúc này cũng sẽ không có chuyện gì cả. Vừa vặn nàng ở hoàng cung cũng ngột ngạt, có thể xuất cung ra ngoài đi chơi thật hay.
Sau khi thu thập xong bọc quần áo, Thẩm Thiển Mạch để lại một phong thư trên bàn rồi mang Thiên Thiên bỏ trốn mất dạng, rời khỏi hoàng cung Thiên Mạc, quay về giang hồ.
Thẩm Thiển Mạch không biết, nàng đi lần này, toàn bộ Như Mộng Hiên thiếu chút nữa bị cơn giận của Tư Đồ Cảnh Diễn phá hủy.
"Bùng", cái bàn dưới tay Tư Đồ Cảnh Diễn hóa thành phấn vụn, con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn nheo lại đầy nguy hiểm, cặp môi lạnh lùng mím lại, ánh mắt quét qua hạ nhân đang quỳ dưới đất.
Đám hạ nhân lúc này cả người run rẩy, đầu cúi rạp xuống đất, hoàn toàn không dám ngước mắt lên nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn đang thịnh nộ.
"Đi tìm Hạo Nguyệt với Vận Hân tới đây cho ta!" Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thanh Tùng cúi đầu đứng một bên, lạnh lùng nói, sau đó lại liếc đám hạ nhân đang quỳ, "Cút hết cho trẫm!"
Trong tay còn siết chặt tờ giấy mà Thẩm Thiển Mạch lưu lại.
Trên tờ giấy mỏng hiện lên mấy dòng chữ thanh tú:
Cảnh Diễn, triều cục hôm nay ta đã biết. Đáp ứng hòa thân là thế phải làm. Ta không muốn trở thành liên lụy của chàng.
Mấy ngày ta không có ở đây, chàng không cần mong nhớ. Đến lúc thì ta sẽ tự quay về. Nhớ kỹ, ta sẽ không rời khỏi chàng.