Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại Tướng quân?!! Chính là Đại Tướng quân Viễn Sam mới nổi danh trong năm vừa rồi của Lê quốc sao? Nghe nói vị Đại Tướng quân này dụng binh như thần, năm vừa rồi đã xoá bỏ rất nhiều tiểu quốc ở vùng biên cảnh của Lê Quốc, cũng bởi vì vậy mà dân chúng không cần lo lắng chiến tranh loạn lạc, cho nên đó là lý do vì sao trăm họ Lê Quốc lại kính ngưỡng Đại Tướng quân này không chút thua kém quốc vương của bọn họ.
“Các ngươi rất kính ngưỡng hắn ư?” Thẩm Thiển Mạch biết rõ còn cố hỏi. Nàng muốn xem xem dân chúng vội vã nhường đường là do thật sự kính ngưỡng vị Đại Tướng quân này hay chỉ là do kính sợ.
“Đương nhiên rồi!! Nếu không có Đại Tướng quân thì làm sao chúng ta có thể có cuộc sống yên bình như bây giờ?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Đại Tướng quân rất tốt!!”
Nghe những lời dân chúng nói, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày. Nếu vị Đại Tướng quân này có uy danh như vậy, thì nàng lại có thêm một việc cần làm nữa rồi.
Hoặc thu vị Đại Tướng quân này thành người của mình, hoặc giết hắn!!
Nàng nhẹ nâng tay lên, tựa hồ không làm gì cả, nhưng khi ngựa đi ngang qua trước mặt Thẩm Thiển Mạch thì bỗng nhiên hoảng sợ, ngửa về phía sau như điên, phu xe không ngờ rằng con ngựa thường ngày dịu ngoan lại có phản ứng như vậy, chân tay luống cuống nhìn con ngựa đứng tại chỗ lồng lên, xe ngựa cũng có vẻ lung lay sắp đổ.
Trong lúc dân chúng và phu xe hốt hoảng thét chói tai, một bóng dáng màu xanh dương bay vụt tới, hiên ngang mạnh mẽ ngồi lên lưng ngựa, con ngựa bị áp chế, không hề nhúc nhích nữa.
“Đa tạ huynh đài ra tay tương trợ.” Màn xe được vén lên, Thẩm Thiển Mạch nghe thấy một giọng nam quen thuộc không khỏi nhíu mày, hình như nàng đã từng nghe qua giọng nói của vị Đại Tướng quân này.
Quay đầu nhìn lại thì thấy có một đôi nam nữ ngồi trong xe. Nam mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ vẫn ôn hoà lễ độ như trước, chỉ là so với năm trước có thêm mấy phần trầm ổn xen lẫn tang thương. Nữ tử mặc y phục đẹp đẽ quý giá, vẫn là gương mặt ấy nhưng không có ngang ngược càn rỡ mà nhiều thêm vài phần dịu dàng cẩn trọng.
“Là các ngươi!!” Thẩm Thiển Mạch không kìm nổi thốt lên, nàng không thể ngờ sẽ gặp bọn họ ở chỗ này, càng không nghĩ đến bọn họ trở thành Tướng quân và Tướng quân phu nhân của Lê quốc.
“Ngươi là?” Vẻ mặt nàng kia vô cùng nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, cố gắng lục lọi trí nhớ, hình như nàng đâu có biết nam tử trước mắt này, nàng mê man nhìn trượng phu của mình thì thấy nét mặt trượng phu cũng vô cùng nghi hoặc, không khỏi hỏi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn xung quanh, biết ở đây nhiều người miệng tạp, không phải chỗ để nói chuyện thì cười cười, nói: “Ngưỡng mộ Đại Tướng quân đã lâu.”
“Huynh đài quá khen.”Vốn cho là người quen cũ, nhưng giờ nhìn lại thì chỉ là một người kính ngưỡng hắn mà thôi. Thật ra thì hắn không có gì đáng để kính ngưỡng, hắn chỉ báo đáp ơn tri ngộ của quốc vương Lê Quốc mà thôi.
Thẩm Thiển Mạch lưu loát tung người nhảy xuống ngựa. Cười cười với hai người sau đó lôi kéo ống tay áo Huyền Lâu rời đi.
Hai người nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch, nhớ lại nụ cười phong hoa tuyệt đại vừa rồi và một thân phong thái xuất trần kia, cho dù tướng mạo bình thường cũng không lấn áp được phong hoa tuyệt thế.
“Viễn Sam, chàng có cảm giác rằng nam tử vừa rồi rất giống một người không?” Nàng kia mở miệng hỏi.
“Giống Tam tiểu thư của Tướng phủ.” Nam tử cũng bình tĩnh gật đầu một cái.
“Chính là nàng sao?”
Hai người nhìn bóng lưng kia rơi vào trầm mặc.
Hai người này chính là hai người được Thẩm Thiển Mạch cứu sống một năm trước rồi cùng nhau rời khỏi Kỳ Nguyệt quốc - Diêu Viễn Sam và Thượng Quan Phiên. Năm ngoái sau khi bọn họ rời khỏi Kỳ Nguyệt quốc liền phiêu bạt khắp nơi, về sau tới Lê quốc, trong một lần tình cờ quốc vương Lê quốc thấy được công phu và tài năng của Diêu Viễn Sam liền trọng dụng hắn.
Mà Diêu Viễn Sam vốn là hậu duệ của Tướng môn, binh pháp thông thạo, sau khi lên chức Phó Tướng thì lập được nhiều kỳ công, trong vòng một năm liên tục thăng cấp, trở thành Đại Tướng quân hiện nay.
“Ngươi biết hai người vừa rồi?” Huyền Lâu để ý vừa rồi sắc mặt của Thẩm Thiển Mạch có vài phần kinh ngạc, rõ ràng là biểu hiện biết hai người kia.
Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười, tâm tình tốt nói: “Nào chỉ là biết? Trước đây ta còn cứu tính mạng của bọn họ đấy.”
Nàng nhớ lúc trước Diêu Viễn Sam và Thượng Quan Phiên từng nói ngày sau sẽ báo đáp ơn cứu mạng của nàng. Ngày đó nàng ra tay cứu giúp chỉ vì không muốn nhìn những người chính trực như bọn họ chết không minh bạch mà thôi, cũng không để lời nói báo ân của bọn họ ở trong lòng, không ngờ hôm nay thật sự cần sự trợ giúp của bọn họ.
Dùng thân phận Đại Tướng quân và binh lực nắm trong tay, cho dù nàng muốn khống chế cả Lê quốc cũng không có vấn đề. Hình như mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều so với những gì nàng đã nghĩ.
“Ồ! Vì sao ngươi lại quen biết Đại Tướng quân?” Huyền Lâu cau mày tò mò hỏi. Tại sao Thẩm Thiển Mạch lại quen biết Đại Tướng quân??
“Đại Tướng quân của Lê quốc từng là con trai độc nhất của Đại Tướng quân Kỳ Nguyệt quốc.” Thẩm Thiển Mạch nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói với Huyền Lâu, đôi mắt đen nhánh của nàng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì. Huyền Lâu cảm thấy khi nói tới Kỳ Nguyệt quốc, trong giọng nói của Thẩm Thiển Mạch có chút cảm xúc bị đè nén.
Huyền Lâu nhíu nhíu mày tiếp tục hỏi: “Vào lúc Kỳ Nguyệt quốc bị diệt vong, không phải phủ Tướng quân đều chết hết sao? Vì sao con trai độc nhất của Ðại Týớng quân vẫn còn sống?”
“Vốn là phải chết nhưng được ta cứu giúp. Thật không ngờ giây phút không đành lòng đó sẽ tạo nên thế cục hôm nay. Đây chính là do trời cao an bài ư?” Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, trong đôi mắt hiện lên nét dịu dàng.
Có lẽ trời cao cũng rất công bằng. Bởi vì nàng đã nhận hết khổ sở trong kiếp trước cho nên kiếp này trời cao để nàng tới bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn. Cảnh Diễn, có lẽ kiếp này được gặp nhau là do kiếp trước ta đã tu luyện đấy.
“Sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện của Kỳ Nguyệt quốc? Còn nữa, vừa rồi ngươi nói ngươi là người của Kỳ Nguyệt quốc.” Huyền Lâu không bỏ qua cảm xúc bị đè nén trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, nhất định Thẩm Thiển Mạch có quan hệ thiên ti vạn lũ (trăm tơ ngàn mối) với Kỳ Nguyệt quốc.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Lâu một cái, không thể không bội phục khả năng quan sát nhạy bén của hắn. Nàng nở nụ cười, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở, thản nhiên nói: “Ta vốn là người của Kỳ Nguyệt quốc. Đích nữ của Thừa Tướng Kỳ Nguyệt quốc tên là Thẩm Thiển Mạch, chẳng nhẽ ngươi không biết sao?”
Huyền Lâu nhìn Thẩm Thiển Mạch, hắn chỉ biết tên nàng là Thiển Mạch chứ không biết nàng họ Thẩm. Cho dù hắn biết, chỉ sợ hắn cũng sẽ không liên hệ Cung chủ Ma Cung với Đích nữ của Tướng phủ với nhau.
Đích nữ của Tướng phủ vốn phải là thiên chi kiêu nữ, vì sao phải giết người không chớp mắt trong chốn giang hồ? Tại sao lại ở bên cạnh Hoàng đế Thiên Mạc người đã tiêu diệt Kỳ Nguyệt quốc? Vì sao khi nói tới Kỳ Nguyệt quốc lại có cảm xúc khác thường như vậy? Chắc hẳn trong này có rất nhiều chuyện. Đó là tất cả những gì hắn bỏ lỡ trong quá khứ, bây giờ hắn muốn biết nhưng không đành lòng hỏi lại.
“Tới bên hồ một chút đi.” Bỗng nhiên Thẩm Thiển Mạch khẽ thở dài. Kỳ Nguyệt quốc đã bị tiêu diệt một năm rồi, những chuyện nàng đã trải qua trước khi sống lại cũng trở thành quá khứ sáu năm về trước, nhưng nàng vẫn không thể thản nhiên đối mặt. Cho dù bên ngoài ngoan tuyệt quả quyết cũng không che đậy được tổn thương to lớn mà những người kia đã mang lại cho nàng.
Chỉ có Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ có hắn nhìn thấy được sự vô dụng và yếu ớt của nàng. Bỗng nhiên nàng nhớ lại đoạn đối thoại thật lâu trước kia của nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn.
“Cảnh Diễn, là ta giết chết đại tỷ và Nhị nương.”
“Ta còn tính kế hại chết nhị tỷ, bức tử phụ thân ta.”
“Ngươi có cảm thấy ta quá ác tâm không?”
“Sẽ không, ta biết rõ, thật ra Mạch nhi của ta rất mềm lòng. Mạch nhi, mặc kệ nàng làm cái gì ta đều ở sau lưng nàng. Cho nên không phải sợ, về sau cũng không cần sợ.”
Khi đó nàng không nói cho Tư Đồ Cảnh Diễn bất cứ chuyện gì về nàng trước khi nàng sống lại, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn lại đứng bên cạnh nàng khẳng định như vậy. Có lẽ chính sự tin cậy và sủng nịch vô điều kiện này đã mở ra trái tim đóng băng của nàng một lần nữa.
Đi tới bên hồ, cây liễu đã mọc những cành mới. Giữa hồ nước dập dờn xuất hiện vài gợn sóng lăn tăn. Thẩm Thiển Mạch nhìn hồ nước yên ả trước mắt, trong đầu hiện lên hình bóng Tư Đồ Cảnh Diễn.
Vì sao cứ mỗi lần nhắc tới Kỳ Nguyệt quốc nàng lại nhớ tới Tư Đồ Cảnh Diễn chứ. Lúc trước đối với nàng mà nói Kỳ Nguyệt quốc giống như cơn ác mộng không cách nào xoá bỏ, hai năm đầu ở Ma Cung, đã bao lần nàng kinh tỉnh từ trong cơn ác mộng, bao nhiêu lần nàng khóc kêu bất lực ở trong mộng. Với nàng mà nói, Kỳ Nguyệt quốc là cơn ác mộng tăm tối không gì sánh được.
Nhưng từ khi nàng gặp Tư Đồ Cảnh Diễn, dường như Kỳ Nguyệt quốc không còn đáng sợ như vậy. Tất cả những cơn ác mộng không còn tồn tại, bởi vì có một người sẽ luôn ở bên Cạnh nàng, cùng nàng đối mặt với tất cả, cho dù ở trong bóng tối vô hạn cũng sẽ không bỏ nàng lại.
“Chắc hẳn ngươi cũng biết một chút về nội loạn của Kỳ Nguyệt quốc chứ.” Thẩm Thiển Mạch nhìn hồ nước phía xa thản nhiên nói, giống như chuyện nàng đang nói đến không phải của mình.
“Ừ.” Huyền Lâu lên tiếng thật thấp, nhìn đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch xuất hiện thương cảm thì không kìm nổi bật thốt lên: “Bất quá đều đã qua rồi. Không muốn nói tới thì công cần nói. Ta không muốn biết.”
Thẩm Thiển Mạch nghe Huyền Lâu nói vậy thì nở nụ cười nhạt, cười cười với Huyền Lâu.
Nàng hiểu Huyền Lâu không muốn để nàng nhắc tới những chuyện thương cảm nàng từng trải qua mà thôi. Hoá ra thứ nàng vẫn luôn khao khát chính là một loại thông cảm như này.
Qua nhiều năm như vậy, Thiên Thiên chưa từng hỏi qua, Sênh Ca chưa từng hỏi qua, lão Cung chủ Ma Cung cũng chưa từng hỏi qua. Nàng vẫn cho rằng đây chính là sự săn sóc và thông cảm tốt nhất. Để cho sự đáng sợ hung ác của những thứ đã qua đều trở thành miệng vết thương đã kết vảy, từ từ chôn vùi theo thời gian.
Nhưng đến nửa đêm khi giấc mơ trở lại nàng vẫn cảm thấy đau. Những thứ đáng sợ trong quá khứ kia nàng tránh không được. Chỉ có một người, chỉ có Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn nói, ta muốn biết. Hắn nói, ta sẽ luôn luôn bên cạnh nàng. Hắn nói, những thứ kia đều đã qua rồi.
Cuối cùng khi nàng nói nhưng việc này với Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng mới phát giác nàng không chỉ có một mình, những việc không chịu nổi kia, những khổ sở kia sẽ có người gánh vác cùng nàng.
Cảnh Diễn, quả nhiên chỉ có chàng mới là người hiểu rõ ta nhất, biết ta cần những gì, cần tình cảm như nào. Cảnh Diễn, quả nhiên chỉ có chàng mới là người hiểu rõ ta nhất, biết rõ ta cần, là dạng tình yêu gì.