Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười nhàn nhạt. Nói không sai. Trải qua mấy ngày nay, quân đội Nam Cương chỉ sợ không dám ứng chiến. Ngay cả có ứng chiến thì tinh thần cũng xuống cực kì thấp. Sao có thể là đố thủ của Thiên Mạc chứ?
Giương môi nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Không mặc khôi giáp chủ soái, cả người là một thân hồng y như cũ, yêu dị mà chói mắt, cho dù là màu đỏ xinh đẹp như vậy, vẫn toát ra được khí phách của hắn. Không cần khôi giáp, hắn vẫn có thể đỉnh thiên lập địa, không để bất kì kẻ nào có thể bỏ qua hắn. Không cần vật tượng trưng cho thân phận, bởi vì hắn chỉ cần đứng ở đó, không ai có thể chất vấn thân phận của hắn, càng không có người nào dám làm trái ý của hắn.
Đây là Cảnh Diễn của nàng. Đây chính là phu quân làm bạn với nàng cả đời này.
“Chủ tử, Đô Thành Thiên Mạc đưa tin” Thanh Tùng một tân áo đen lạnh lùng nhanh chóng đưa cho Tư Đồ Cảnh Diễn một tờ giấy nhỏ, thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng.
Thẩm Thiển Mạch hồ nghi nhìn tờ giấy nhỏ trong tay Thanh Tùng, xem ra tình huống ở Đô Thành Thiên Mạc không tốt.
“ Thời gian mười ngày. Đủ rồi” Tư Đồ Cảnh Diễn xem xong tờ giấy nhỏ, thần sắc không hề thay đổi, chẳng qua là nhàn nhạt ném ra một câu nói như vậy.
Thẩm Thiển Mạch nhìn gò má Tư Đồ Cảnh Diễn, ngũ quan thẳng đứng vây quanh độ cong thâm thúy, đôi con ngươi đen như mực chưa bao giờ để lộ ra bất kì tâm tư gì kia giờ phút này rõ ràng lộ ra một loại ánh sáng, đó là ánh sáng của sự thắng lợi sắp tới, hoặc có thể nói đó là ánh sáng của chuyện tình mong đợi rất lâu cuối cùng cũng đã tới.
Đúng vậy, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc sắp cùng Lâm Vị đánh một trận. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thống nhất thiên hạ. Cho dù tâm đã vì Thẩm Thiển Mạch mà dừng lại, nhưng tâm nguyện từ nhiều năm trước tới bây giờ sẽ phải thực hiện, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không tránh khỏi xúc động.
Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nhưng mà tất cả đều như cũ nằm trong tay hắn. Tốc độ của Ngôn Tu Linh không chậm, hôm nay dẹp xong ba tòa thành trì của Thiên Mạc, Đô Thành Thiên Mạc truyền tin đến, chỉ có thể cầm cự được mười ngày. Mười ngày, có lẽ đối với người khác mà nói, mười ngày chắc chắn là không đủ nhưng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói, mười ngày là đủ rồi!
Thời gian mười ngày, đủ để hắn thu phục Nam Cương, chỉ huy quân đội trở về đối phó Lâm Vị!
Trên chiến trường và triều cục, thời gian chính là sinh mạng. Cho nên hắn và Ngôn Tu Linh đều phải tranh thủ thời gian.
Thẩm Thiển Mạch không nói gì chẳng qua là lẳng lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Một đôi con ngươi giống như bảo thạch đen, thâm trầm mà đầy sức quyến rũ. Đen như mực đen như mực, phảng phất như thu nạp tất cả, làm cho người ta không thể nhìn thấu, rồi lại giống như có ma lực. Giống như tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không tránh khỏi tính toán của hắn, mỗi một cước, mỗi một sự kiện cũng đều không tránh khỏi đôi mắt kia.
Trước kia nhìn khoảng không trong mắt Hạo Nguyệt, chỉ thấy phảng phất như nhìn không rõ ý định của Hạo Nguyệt. Mà hôm nay, nhìn con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn, chẳng những không thấy rõ tâm tư của hắn, thậm chí cảm thấy, tất cả ý định của mình ở trước mặt hắn cũng không thể giấu được.
“ Mạch Nhi, chờ một tháng nữa. Một tháng sau ta sẽ cho nàng một thiên hạ thống nhất” Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị mà cưng chiều.
Thẩm Thiển Mạch trở tay cầm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy thâm tình và tín nhiệm, khóe miệng từ từ nâng lên một độ cong tuyệt mĩ, từng chữ từng chữ thấm vào lòng Tư Đồ Cảnh Diễn:” Được. Ta chờ một tháng nữa! Một tháng sau cho ta toàn vẹn chàng”.
Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn hơi sáng lên. Mạch Nhi của hắn, Mạch Nhi của hắn. Nàng không muốn thiên hạ mà chỉ muốn hắn, một hắn toàn vẹn, một người không cần vì tranh đoạt thiên hạ mà khắp nơi tính toán.
“ Được. Sau này trong lòng của ta chỉ có nàng!” Giương khóe môi, thâm tình hứa hẹn.
Sau này trong lòng của ta chỉ có nàng. Coi như là có cả thiên hạ cũng không thể có sự thay đổi gì. Hoàn toàn thuộc về ngươi. Không chỉ có yêu, hơn nữa còn là toàn bộ tình yêu. Mạch Nhi của hắn, thật đúng là tiểu hồ ly tham lam. Nhưng mà hắn nguyện ý, cũng vui vẻ.
Chỉnh quân nghỉ ngơi một đêm. Quân đội Thiên Mạc giống như một mũi tên, đâm thẳng vào trái tim Nam Cương.
Chương 6.1(2):
Editor: Trang Chấy
“Tướng quân Gia Luật Tề, đệ đệ của Gia Luật Hồng. Chính là tướng quân lợi hại nhất Nam Cương” Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thủ hạ hồi báo, khóe miệng nở một nụ cười ngoan tuyệt.
Tướng quân lợi hại nhất Nam Cương sao? Như vậy, trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng của Nam Cương, cũng là trận chiến chân chính đầu tiên của Nam Cương.
“Truyền lệnh xuống” Con ngươi hẹp dài của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo khí phách tuyệt đối cùng tự tin, từ bộ hồng y lộ ra sát khí sát phạt làm Gia Luật Tề ở đối diện hơi nheo mắt
Sát khí thật nồng đậm. Lực sát phạt thật nặng. Tư Đồ Cảnh DIễn, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay có thể cùng hắn đánh một trận, chết cũng không tiếc!