Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Cương ra tay
Một thân trường bào xanh biếc… Trong con ngươi của Hạo Nguyệt vẫn phiếm sương mù mông lung, một thân khí độ hơn người, mà Huyền Lâu đứng đứng bên cạnh hắn cũng là một thân khí độ bất phàm cùng với một đôi con ngươi dịu dàng. Chỉ có một điểm bất đồng đó là Huyền Lâu mặc một bộ phục trắng thuần.
Khí chất đọat người như vậy, hai người đều dịu dàng như ngọc, nhưng đứng ở trước mặt bóng dáng màu đỏ tà mị không nói nên lời thì vẫn kém hơn.
Tư Đồ Cảnh Diễn mặc một thân trường bào đỏ như lửa, ống tay áo thêu hoa văn hình rồng phưc tạp màu vàng kim, tùy ý nghiêng người tựa vào ghế dựa, nhìn như một động tác cực kỳ tùy ý, nhưng do hắn thực hiện thì lại có một cỗ khí phách tự nhiên cùng sức quyến rũ, giống như có ma lực không thể ngăn cản, cao quý không nói hết.
Cho dù là người có khí chất bất phàm như Huyền Lâu và Hạo Nguyệt thì khi đứng trước Tư Đồ Cảnh Diễn cũng bị khí độ trên người hắn chấn áp.
Tư Đồ Cảnh Diễn lười biếng tựa lưng vào ghế tựa, con ngươi đen như mực hới nâng lên, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, dùng giọng nói mị hoặc đặc biệt ỏi:” Chuyện gì?”
Huyền Lâu và Hạo Nguyệt đồng thời đến tìm hắn, nhất định là đã có chuyện xảy ra, nếu không bọn họ sẽ không vào cung tìm hắn
“ Nam thành có ôn dịch” Ngữ điệu của Hạo Nguyệt vẫn bình thản như trước, chẳng qua là lần này ngữ điệu bình thản lại mang theo vài tia ngưng trọng, Tư Đồ Cảnh Diễn giương mi nhìn về phía Hạo Nguyệt, nếu chỉ là ôn dịch, Hạo Nguyệt tuyệt đối sẽ không thận trọng như thế.
Con ngươi đen như mực nhanh chóng thoáng qua mấy phần suy nghĩ, Tư Đồ Cảnh Diễn mím môi lại, mang theo vài phần mị hoặc, vài phần ngưng trọng nói:” Là Nam Cương giở trò quỷ?”
Nam Thành là thành trì gần phía Nam nhất, nếu như Nam Cương muốn ra tay đương nhiên sẽ ra tay với Nam Thành trước. Hôm nay, Hạo Nguyệt coi trọng ôn dịch ở Nam Thành như vậy, tất nhiên trong đó có duyên cớ, duy nhất chỉ có thể Nam Cương bắt đầu ra tay đối phó với Thiên Mạc
“ Là Lưu Phong cổ. Sẽ làm cho người ta có triệu chứng giống như ôn dịch. Cũng sẽ lây truyền giống như ôn dịch” Huyền Lâu thay Hạo Nguyệt tiếp tục giải thích.
Chuyện tình của Thất Tuyệt sơn trang tạm thời giao cho Huyền Minh xử lý, còn hắn thì lựa chọn ở lại Thiên Mạc. Thứ nhất là mười vạn món binh khí hắn đáp ứng với Tư Đồ Cảnh Diễn còn chưa giao ra. Tư Đồ Cảnh Diễn yêu cầu hắn trước tiên ở lại Thiên Mạc để giúp đỡ hắn ( Tư Đồ Cảnh Diễn). Thứ hai là bởi vì lòng riêng của hắn, hắn muốn nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch an ổn, hạnh phúc
“ Khốn kiếp!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia tàn khốc, Nam Cương thánh tộc đang lấy tính mạng con dân của hắn để tuyên chiến với hắn sao? Nếu thật là bởi vì hắn lỡ tay giết chết Nam Cương Thánh nữ, Nam Cương muốn trả thù hắn, hắn không có ý kiến, quang minh chính đại giao đấu. Nhưng Nam Cương lại đi dùng cổ đối phó với con dân sức trói gà khoog chặt của Thiên Mạc, thật là đáng hận!
“ Nếu như không ngăn chặn, chỉ sợ sẽ tràn lan” Hạo Nguyệt cau mày, trong con ngươi mông lung thoáng qua một tia sầu lo. Cổ độc của Nam Cương và cổ độc của Trung Nguyên không giống nhau, rất khó giải. Bây giờ phhair làm như thế nào đây?
“ Hừ Chỉ là Lưu Phong cổ mà thôi. Nam Cương thật sự cho rằng Trung Nguyên không có người tài sao?” Hạo Nguyệt vừa mới dứt lời, giọng nói réo rắt của Thẩm Thiển Mạch từ phía sau vang lên
Trong tay của Thẩm Thiển Mạch là canh hạt sen, hẳn là điểm tâm đưa đến cho Tư Đồ Cảnh Diễn, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của Hạo Nguyệt và Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiển Mạch, Ma cung giỏi về dùng độc, hơn nữa am hiểu cổ độc, Thẩm Thiển Mạch thân là Ma cung cung chủ, đương nhiên cũng tinh thông. Hôm đó ở Kỳ Nguyệt, Thẩm Thiển Mạch chỉ nhìn một cái liền nhận ra trên người Thượng Quan Triệt có đồng sinh cổ, nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn nở một nụ cười tà mị, hỏi:” Mạch Nhi có thể giải được cổ độc này?”
“ Đương nhiên!” Trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia tự tin, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, y phục màu đỏ tôn lên khí chất như lửa của nàng, khác với bạch y cao quý, giờ phút này Thẩm Thiển Mạch là một nữ nhân kiều mị, là sát khí yêu dị.
Đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chiều vuốt ve tóc của nàng, cười nói:” Mạch Nhi đúng là phúc tinh của ta”
Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt cười một tiếng. Nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy là thành toàn cho lòng riêng của nàng. Nàng luốn rất quật cường, không muốn sống dưới sư bảo vệ của Tư Đồ Cảnh Diễn, không muốn trở thành gánh nặng của Tư Đồ Cảnh Diễn, mà là muốn giúp hắn, đứng ở bên cạnh hắn, từ sau khi phát hiện tâm tư của nàng, Tư Đồ Cảnh Diễn ở mọi nơi đều tạo cho nàng cảm giác nàng quan trọng, tất cả chỉ để làm cho nàng vui. Mặc dù nàng không vạch trần nhưng phần tình cảm này, nàng rất hiểu.
Huyền Lâu nhìn bàn tay đang đan vào nhau của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, còn có màu đỏ của xiêm y hòa hợp với nhau, trong mắt xẹt qua một tia mất mát. Kể từ khi quay trở lại Thiên Mạc, Thẩm Thiển Mạch thay đổi bạch y hay mặc thường ngày trước kia thành xiêm y màu đỏ giống nhu Tư Đồ Cảnh Diễn.
Không thể không nói, thực ra Thẩm Thiển Mạch thích hợp với màu đỏ này hơn, giống như người của nàng, tươi chói mắt, mang theo vẻ yêu dị, sức quyến rũ chấn nhiếp lòng người.
“ Hừ! Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Nếu như Nam Cương đã tặng chúng ta một phần lễ vật lớn như vạy, chúng ta cũng nên đáp lễ cho tốt” Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười mị huyết, con ngươi đen nhánh giống như lưỡi dao sắc bén, lóe ra ngoan tuyệt.
Dùng cổ độc? Chẳng lẽ chỉ có Nam Cương các ngươi mới biết dùng cổ độc hay sao? Ma cung độc của nàng sẽ không bại bởi Nam Cương, huống chi Nam Cương am hiểu là cổ, đối với độc, chưa chắc có thể so được với Ma Cung. Nếu Nam Cương đã đưa tới một phần đại lễ như Lưu Phong cổ vậy thì nàng cũng nên đáp lễ.
Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười mị huyết, còn có sự giảo hoạt trong con ngươi đen nhánh, Tư Đồ Cảnh Diễn tự nhiên hiểu ý định của nàng, hắn chính là thích Thẩm Thiển Mạch như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất phạm người.Nở một nụ cười tà mị mà cưng chiều, Tư Đồ Cảnh Diễn sâu kín nói:” Mạch Nhi muốn làm như thế nào?”
“ Đi Nam Thành” Thẩm Thiển Mạch giương nhẹ khóe miệng, kiên định khạc ra ba chữ
Ba chữ này vừa nói ra, thần sắc của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức thay đổi, con ngươi trầm xuống, lập tức phản bác:” Không được”
Hiện nay người của Nam Cương nhất định đang ẩn nấp trong Nam Thành, nếu như Thẩm Thiển Mạch đi Nam Thành, nhất định vạn phần nguy hiểm. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Thiển Mạch đi Nam Thàn mạo hiểm.
“ Thần cho rằng, Hoàng Hậu nương nương là người thích hợp nhất” Thơi điểm Huyền Lâu và Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra vẻ mặt không đồng ý, Hạo Nguyệt lạnh nhạt nói.
Hắn hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn để Thẩm Thiển Mạch đi mạo hiểm, nhưng giờ phút này, Thẩm Thiển Mạch thực sự là người thích hợp nhất. Thứ nhất, chỉ có một mình Thẩm Thiển Mạch có thể giải độc, nếu như nàng đi, có thể ứng phó với động tác tiếp theo của Nam Cương, không để cho Thiên Mạc lâm vào bị động. Thứ hai, Thẩm Thiển Mạch thân phận tôn quý, Chí Tôn Hoàng Hậu đích thân đến vùng có ôn dịch sẽ làm cho dân chúng cảm giác được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nên sẽ hạn chế việc dân chúng náo động. Thứ ba, Thẩm Thiển Mạch chính là Ma cung cung chủ, võ công cao tuyệt, đi Nam Thành ngu hiểm vạn phần, nếu như à người khác, chưa chắc có thể sống sót.
Gương mặt lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn căng cứng, con ngươi đen như mực nhìn về phía Hạo Nguyệt. Sao hắn lại không hiểu Thẩm Thiển Mạch là ngươi thích hợp nhất chứ, nhưng mà, sao hắn có thể an tâm để cho nữ tử mà mình yêu mến đi vào nơi nguy hiểm được.
“ Nếu Nam Cương đã có thịnh tình như thế, hư vậy, liền cho bọn họ chút mặt mũi đi!” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn về hướng Thẩm Thiển Mạch, nhẹ nở nụ cười. Nếu không có người nào thích hợp hơn, vậy thì hắn liên đi cùng nàng. Hắn đã từng nói, tuyệt đối không thể để Thảm Thiển Mạch có bất cứ chuyện gì, cho nên, nếu như có nguy hiểm, hắn sẽ cùng nàng đối mặt.
Hân mày Hạo Nguyệt hơi cau lại, nhẹ nhàng hỏi:” Ý của Hoàng Thượng là muốn đích thân đi Nam Thành?”
“ Thế nào?” Ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn không thay đổi, khóe miệng khôi phục lại ý cười biếng nhác, thanh âm mang theo tà mị và từ tính vang lên, mang theo một tia không vui.
Dù biết Hạo Nguyệt vì muốn tốt cho hắn, nhưng Hạo Nguyệt một lần lại một làn đem Thẩm Thiển Mạch đặt vào ngu hiểm làm cho hắn không vui.
“ Thần cho là không ổn” Hạo Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn đi, không thể nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ thành mục tiêu tấn công của Nam Cương, không cần nói cũng biết vô cùng nguy hiểm, đường đường là vua của một nước, sao có thể mạo hiểm như vậy.
“ Không ổn?” Tư Đồ Cảnh Diễn giương mi, con ngươi đen như mực không thấy rõ tâm tình, không chút đếm xỉa hỏi:” Vì sao không ổn?”
“ Hoàng Thượng chính là Chí Tôn một nước. Sao có thể tuỳ tiện mạo hiểm? Nam Cương thánh tộc ẩn núp ở Nam Thành, không cần nói cũng biết Nam Thành vô cùng nguy hiểm” Hạo Nguyệt chấn chấn hữu từ ( nói năng đầy lí lẽ) nói, hắn tuyệt đối không thể đê Tư Đồ Cảnh Diễn đi mạo hiểm, nếu như có chuyện gì xảy ra với Tư Đồ Cảnh Diễn, Thiên Mạc cũng coi như xong rồi.
“ Hừ! Trẫm không thể dễ dàng mạo hiểm, Hoàng Hậu có thể ư?” Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng hừ một tiếng, hắn đương nhiên hiểu Hạo Nguyệt là một lòng muốn tốt cho Thiên Mạc, cho nên hắn chỉ là lên tiếng phản bác, nếu là người khác có ý nghĩ đem Thẩm Thiển Mạch đặt vào nguy hiểm, hắn đã sớm ra tay phế kẻ kia.
Không muốn hắn mạo hiểm, sẽ để cho nữ nhân hắn yêu mến đi mạo hiểm? Nếu như Thẩm Thiển Mạch xảy ra chuyện không may, sao hắn có thể sống tiếp, làm gì còn có lòng đi tranh giành thiên hạ?
“ Cảnh Diễn, không yên lòng thì âm thầm cùng ta đi đi” Thẩm Thiển Mạch liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nói.
Nàng hiểu ý định của Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng tiên phong đi mạo hiểm. Nhưng mà, thật sự nàng là người thích hợp nhất, nếu nàng không đi, chỉ phái người mang theo giải dược đi, Nam Cương lại hạ loại cổ khác, Thiên Mạc sẽ lâm vào tình cảnh mệt mỏi ứng phó. Cho nên, nàng nhất định phải đi.
Mà Tư Đồ Cảnh Diễn lại muốn đi cùng nàng. Như vậy chỉ có thể để cho Tư Đồ Cảnh Diễn âm thầm theo nàng đi. Hạo Nguyệt nói không sai, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn quang minh chính đại đi Nam Thành, Nam Cương Thánh tộc chắc chắn sẽ toàn lực đối phó với Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu có chuyện gì xảy ra với Tư Đồ Cảnh Diễn thì lòng dân Thiên Mạc sẽ dao động, nguy hiểm này, sợ rằng Thiên Mạc sẽ không gượng dậy nổi.
“ Được” Tư Đồ Cảnh Diễn cau mày, hắn hiểu đây là biện pháp tốt nhất. Mặc dù như vậy sẽ khiến Thẩm Thiển Mạch trở thành mục tiêu của Nam Cương Thánh tộc, nhưng có hắn âm thầm đi theo, luôn ở bên cạnh nàng, người Nam Cương cũng không thể ở dưới mắt của hắn giở trò gì.
Hạo Nguyệt nghe được Tư Đồ Cảnh Diễn đáp ứng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tính cách của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn không phải không biết, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, không khỏi kính nể nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, hắn càng ngày càng bội phục Thẩm Thiển Mạch, không chỉ vì dung mạo của nàng, mà còn vì sự gan dạ sáng suốt hơn người của nàng, càng đáng quý hơn là tình cảm của nàng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn. Khó trách Hoàng Thượng của bọn hắn lại vô pháp vô thiên sủng ái Hoàng Hậu như vậy.
“ Lúc ta không có mặt, mọi việc ở đây giao cho ngươi và Huyền Lâu xử lí” Ánh sáng trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống, lại một lần nữa nở nụ cười,nói vớ Hạo Nguyệt.
Hạo Nguyệt khẽ sờ mũi, Huyền Lâu cũng là mặt lạnh nhạt, hai người một trắng một xanh, phiêu phiêu nhi khứ.
“ Đi, đi thăm Cảnh Hạo một chút” Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm eo Thẩm Thiển Mạch, bọn họ mới tân hôn được mười mấy ngày, liền bắt đầu vì chuện tình của Lê Quốc mà bôn ba, thật vất vả mới có mấy ngày nhàn hạ, bây giờ lại bắt đầu đối phó với Nam Cương, đối thủ tựa hồ một kẻ so với một kẻ càng thêm đáng sợ.
Kỳ Phúc cung. Đầu thu lạnh lẽo tựa hồ không thể đến Kf Phúc cung. Hết thảy còn du trì ấm áp như giữa mùa hè.
“ Ta lại thua rồi” Thanh âm lạnh lùng nhưng cũng không thiếu dịu dàng của Sênh Ca vang lên
“ Là ngươi cố ý nhường ta đi” Thanh âm dịu dàng giống như suối nước, là thanh âm của Tư Đồ Cảnh Hạo.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn song song đi vào điện. Nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn (???) một thân bạch y trắng như tuyết, không có tuyệt vọng tràn ngập bốn phía. Tư Đồ Cảnh Hạo tựa như càng xinh đẹp kinh người.
Mặt mày giống như vẽ, mâu quang như nước, khóe miệng có ý cười nhẹ nhàng. Dung nhan tuyệt thế như vậy, không liên quan đến giới tính, tuyệt đại kinh người