Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hồng Mai, ta có lời muốn nói với nàng." Thanh Tùng mặc một bộ trường sam màu xanh, dù không tính là đẹp trai nhưng cũng coi như tuấn tú lịch sự.
Khuôn mặt cương nghị vốn không có bất cứ biểu lộ gì mà lúc này khi đối diện với Hồng Mai lại đỏ lên.
Hồng Mai ngước lên quan sát Thanh Tùng, mang theo vài phần trêu tức, ý cười nghiền ngẫm trên môi, giả bộ lạnh nhạt, "Ngươi muốn nói gì?"
Thanh Tùng đã lấy ra dũng khí để thổ lộ nhưng lại nghe Hồng Mai hỏi thì không biết nên nói cái gì cho phải. Mặt đỏ bừng ấp a ấp úng không nói nổi một chữ. Cũng không biết vì sao, vừa thấy Hồng Mai là hắn cảm thấy khẩn trương, thậm chí còn khẩn trương hơn cả lúc đối diện với chủ tử nhà mình.
"Nếu không nói thì ta đi đây!" Hồng Mai nhìn Thanh Tùng. Tâm ý của Thanh Tùng nàng biết rõ, chỉ là trước đó vẫn luôn chìm đắm trong hồi ức đau thương nên không thấy được mặt tốt của Thanh Tùng. Gần đây mọi việc của Mị Huyết Lâu ít đi, nàng cũng dần thoát khỏi hồi ức đau thương kia, lúc này mới phát hiện ra cảm tình của Thanh Tùng.
Chẳng qua Thanh Tùng này không biết là kém thông minh hay không biết ăn nói, nhiều lần lời ra tới miệng rồi mà bị nàng nhìn một cái là nuốt xuống luôn. Thanh Tùng không vội nhưng nàng thì nóng nảy.
Hôm nay Thanh Tùng hẹn nàng ra ngoài, có vẻ như là muốn nói đấy, nhưng lời ra miệng rồi thì ấp a ấp úng. Hồng Mai thật mất hết kiên nhẫn.
"Ta nói ta nói!" Thanh Tùng nghe Hồng Mai nói đi liền vội vàng, sau đó ngước nhìn Hồng Mai, cố lấy hết dũng khí. Ánh mắt Hồng Mai mong đợi nhìn Thanh Tùng, rốt cuộc Thanh Tùng nặn ra một câu, "Hồng Mai, hôm nay khí trời thật tốt!"
Hồng Mai không nói hai lời, vứt cho Thanh Tùng ánh mắt khinh thường, lời nói mang chút khắt khe, "Một đại nam nhân, có một câu nói thôi mà khó khăn như vậy sao?! Ngươi xem ngươi có chỗ nào ra dáng hộ pháp Mị Huyết Lâu hả?!"
Thanh Tùng bị Hồng Mai nói thì lại càng không nói được. Hắn cũng đâu muốn vậy, nhưng hắn thấy Hồng Mai đã khẩn trương lắm rồi, những lời muốn nói ra bị Hồng Mai nhìn như thế lại nghẹn không nói ra được.
Hồng Mai trông Thanh Tùng vẫn mang cái bộ dạng sợ hãi rụt rè ấy thì tức điên, phất tay áo như chuẩn bị đi. Thanh Tùng nhìn thấy động tác của Hồng Mai, lúc này thật sự nóng nảy, hô lớn với bóng lưng Hồng Mai, "Hồng Mai, ta thích nàng! Gả cho ta nhé!"
Hồng Mai đang thở phì phò bỏ đi nghe thấy những lời này của Thanh Tùng liền đứng lại, ngoái lại nhìn Thanh Tùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Nói sớm không phải tốt hơn sao?"
Thanh Tùng thấy ý cười trên môi Hồng Mai, mỉm cười ngượng ngùng, "Nói vậy là nàng đồng ý?"
Hồng Mai không trả lời, chỉ trợn mắt nhìn Thanh Tùng một cái.
Hai người cùng nhìn nhau cười.