Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không đợi Thẩm Tam nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh lập tức nói: “Hắn vẫn tốt, chưa bị liên lụy mà mất mạng. Ta nghe nói Nhạc cô nương thiếu chút nữa là chết rồi, Tô tiểu thư tính kế thật tốt a.”
Đây còn phải suy đoán gì nữa nhất định là Tô Mạt mượn đao giết người, muốn mượn kẻ định giết Nhạc Phong Nhi, trừ hậu họa..
Tô Mạt không muốn lý luận cùng với nàng ta, đối với kiểu đại tiểu thư được nuôi trong khuê phòng không có khiến thức chưa từng biết đến khắc nghiệt làm gì, chỉ có hiện thực tàn khốc mới khiến nàng ta cúi đầu.
Nếu không nàng ta vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy.
“Doãn Thiếu Đường bị thương không nặng, chỉ là có hơi khó giải quyết, hắn bảo tại hạ đến xin lỗi Hoàng Phủ thiếu gia, xin lỗi không nên kéo người đi uống rượu.”
Thẩm Tam nói chuyện cùng Hoàng Phủ Cẩn, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Mạt.
Quả nhiên là một nha đầu mỹ lệ vô song, vừa cương vừa nhu, thanh thuần có thừa, lại không thiếu phần quyến rũ, thần thái khiến cho cho người khác động lòng.
Thật là một mỹ nhân như họa, có thể nhìn từ xa, có thể tiến gần tán thương, vô luận là góc độ vào, đều thỏa mãn được hỏa nhãn kim tinh của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn mời hai người họ vào nhà ngồi.
Trên đường Tô Mạt hỏi: “Ngụy bang chủ vẫn tốt chứ?”
Ngụy An Lương đi theo Thẩm Tinh Tinh tới cửa hàng của Thẩm gia, nhưng vẫn có một số bang chúng ở lại chỗ này.
Thẩm Tinh Tinh thấy Tô Mạt vậy mà lại quan tâm tới Ngụy An Lương, không khỏi bĩu môi, hừ nói: “Tô tiểu thư cũng quan tâm nhiều vậy.”
Ai cũng nhớ đến, cũng không sợ Hoàng Phủ Cẩn không vui.
Hừ!
Vừa vào hậu viện, Thẩm Tinh Tinh tỏ ý muốn đi an ủi Nhạc Phong Nhi.
Tô Mạt tất nhiên để nàng ta đi, bảo Lan Như dẫn đường cho nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh cũng không phải người không có đầu óc, nhìn một vòng, hỏi Lan Như: “Sao không nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi.”
Lan Như và Lan Nhược có gương mặt và dáng người gần giống nhau, tính tình lại không giống nhau, hai người ở bên cạnh Tô Mạt giống như sinh đôi không rời xa nhau, vậy mà hôm nay lại không thấy.
Sắc mặt Lan Như có chút ảm đạm, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ có việc phải làm.”
Nàng không muốn nói cho Thẩm Tinh Tinh biết tỷ tỷ bị địch bắt đi, tiểu thư thiếu chút nữa là bị thương, tránh để Thẩm Tinh Tinh nắm được đằng chuôi, để nàng ta mỗi nàng đều tới gây chuyện.
Thẩm Tinh Tinh tất nhiên không biết về tình hình tối qua, người ngoài chỉ biết là giang hồ báo thù, còn quá trình như thế nào, người nào bị giết, thì không thể biết được.
Chỉ là tiếng nổ kia quá lớn, nàng ta tự nhiên cũng sẽ biết.
“Là đuổi theo hung thủ đi.” Thẩm Tinh Tinh tự cho là thông minh, suy đoán.
Lan Như cũng coi là đúng, gật đầu.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý nói: “Ta biết mà. Tiểu thư các người giỏi tính kế như vậy, sao có thể chịu thiệt được. Ngược lại Nhạc Phong Nhi đã đi theo chịu phiền phức rồi.”