Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, ngày sứ thần Yến quốc đến cũng đã tới.
Tử Anh mang tới cho ta một mảnh giấy nhỏ, khẽ nói: "Nương nương, đây là tin truyền từ bên ngoài vào."
Ta mở ra, chỉ thấy vài chữ ngắn gọn, nhưng nét bút lại cứng cáp mạnh mẽ: "Vạn sự đã sẵn, chỉ chờ Phật đến."
Ta gấp giấy lại, đưa lên ngọn lửa trong đèn. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn mảnh giấy, thiêu rụi thành tro tàn.
Bên ngoài, tiếng nhạc và pháo vang lên không ngớt. Ta đứng trước cửa đại điện, nhìn quang cảnh náo nhiệt bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt như thể mọi thứ chẳng liên quan gì đến mình.
"Nghe nói hôm nay Thẩm Quý phi rất oai phong, đến cả nha hoàn bên cạnh nàng ta là Tiểu Như cũng ngẩng cao đầu đắc ý." Hồng Điều khẽ bĩu môi, giọng không cam lòng: "Đáng lẽ người tham gia lễ đón sứ thần hôm nay phải là nương nương, vậy mà giờ lại để Thẩm Quý phi chiếm hết hào quang."
Ta bật cười trước dáng vẻ trẻ con của nàng, nhẹ nhàng véo má Hồng Điều: "Yên tâm, bổn cung đều nhớ cả."
Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng của Ứng công công: "Hoàng thượng giá lâm—"
Ta không chút bất ngờ, như thể đã nằm trong dự liệu, chỉ đứng tại chỗ, nhẹ nhàng cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Hoàng đế thấy ta chỉ hành lễ qua loa, ánh mắt lộ rõ sự không vui, nhưng vẫn cố nhịn.
"Hoàng hậu, lễ đón sứ thần mà nàng không tham dự, điều này thật sự không hợp lễ nghi."
Rõ ràng không hề thông báo cho ta, nhưng lại nói như thể đó là lỗi của ta.
Quả là một kẻ giỏi đẩy trách nhiệm.
"Thần thiếp thân thể không được khỏe, xin bệ hạ tha thứ. Nay trong cung đã có Thẩm Quý phi chia sẻ nỗi lo cùng thần thiếp, thần thiếp rất yên tâm." Ta không hề nể mặt hắn, khiến sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi.
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm, pha chút khẩu âm ngoại quốc, vang lên phía sau: "Thì ra đây là hậu cung của các người, quả thật là khác biệt, ha ha ha—"
Giọng nói ấy, hẳn là của sứ thần Yến quốc, Ô Phật Gia Nhĩ.
Thẩm Vân chậm rãi theo sau Ô Phật Gia Nhĩ, vẻ mặt đầy ủy khuất khi đối diện với ánh mắt trách cứ của Hoàng đế, nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể im lặng nuốt ấm ức vào trong.
"Đây là nơi ở của các nữ nhân hậu cung, sứ thần đại nhân đến đây liệu có hơi không thích hợp?"
Hoàng đế sau một thoáng im lặng, khéo léo đưa ra lệnh tiễn khách.
Ô Phật Gia Nhĩ không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, nhưng gương mặt lại hiện rõ vẻ chế nhạo, hoàn toàn không thèm để tâm.
"Thần lặn lội ngàn dặm đến đây, vậy mà bệ hạ chỉ phái một Quý phi tiếp đón. Chẳng lẽ quý quốc xem thường Yến quốc đến vậy sao? Có điều Yến quốc ta lại xem trọng lễ nghĩa, vì vậy thần đặc biệt đến bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Nói xong, Ô Phật Gia Nhĩ cúi người hành đại lễ theo nghi thức cao nhất của Yến quốc: "Sứ thần Yến quốc Ô Phật Gia Nhĩ tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Sứ thần có lòng rồi, mau đứng dậy đi." Ta mỉm cười, dịu dàng đáp: "Sứ thần lặn lội đường xa mà đến, mấy hôm trước bổn cung bị cảm lạnh, sợ lây bệnh nên không thể tham dự lễ đón tiếp, khiến sứ thần thấy bị chậm trễ. Đây là lỗi của bổn cung."
Ta dùng giọng điệu của chủ nhân để nói chuyện, khiến Ô Phật Gia Nhĩ tuy vẫn giữ vẻ ngạo mạn trong lời nói, nhưng thái độ rõ ràng đã ôn hòa hơn.
Trong lúc trò chuyện cùng Ô Phật Gia Nhĩ, những cử chỉ ngấm ngầm của Thẩm Vân với Hoàng đế đều bị ta thu hết vào mắt.
Chỉ sau một đêm, dư luận trong hậu cung đã có sự chuyển biến:
"Nghe gì chưa? Hôm qua sứ thần Yến quốc đích thân đến cung bái kiến Hoàng hậu nương nương đó."
"Hoàng hậu nương nương đúng là Hoàng hậu, vị trí đó không ai lay chuyển được. Thẩm Quý phi dù được Hoàng đế sủng ái thì sao? Trong hậu cung này, Hoàng hậu vẫn là lớn nhất."
"Đúng vậy! Ta nghe nói Hoàng hậu nương nương còn tự bỏ tiền túi để chu cấp cho các phi tần ở Tây cung, bây giờ họ sống rất thoải mái. Nghe mà ta cũng muốn đến Tây cung ở đấy!"
"Nghe nói nha hoàn Tiểu Như của Thẩm Quý phi mấy hôm nay mặt mày ủ rũ."
"Hừ, bình thường ỷ thế làm càn, giờ thì hả lòng hả dạ thật!"
…
Mấy ngày đó, trong Dực Khôn cung không ngừng vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá. Không rõ là Hoàng đế và Thẩm Vân cãi nhau, hay vì bận bịu với việc đón tiếp sứ thần mà Hoàng đế đã lâu không ghé thăm hậu cung.
Ô Phật Gia Nhĩ lưu lại kinh thành được bảy ngày, cuối cùng, tại Ngự Thư phòng, trước mặt Hoàng đế và ta, hắn đã nêu rõ mục đích của chuyến đi này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");