Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuNam tử tiến lên trước vài bước, khom người hành lễ: “Tiểu nhân sẽ chuyển nguyên văn đến cho ngài ấy.”
Nói xong, trong nháy mắt thân ảnh hắn đã biến mất ở trong nền tuyết trắng xoá.
Bạch Việt giả vờ trấn định đi vào phòng, đóng cửa lại, lúc này sắc mặt mới suy sụp, dùng sức vỗ vỗ ngực.
Cha má ơi, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng sinh mệnh thứ hai kết thúc ở đây.
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Bội Kỳ đang gấp chăn dọn giường, thấy bộ dáng của Bạch Việt như mới vừa gặp quỷ, không khỏi có chút lo lắng.
“Không có việc gì, chuẩn bị, chuẩn bị nhanh, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi.” Bạch Việt lại đứng lên, Giản Vũ hù dọa nàng đã chứng minh điều gì, chứng minh tất cả địch nhân đều là hổ giấy sao.
Cái gọi là hội chợ, chính là mọi người từ khắp nơi làng trên xóm dưới tụ tập lại với nhau trong một ngày, mua bán mọi thứ đến từ khắp vùng miền, vô cùng náo nhiệt.
Bạch Việt đi theo Giản Vũ ra khỏi cửa, một chiếc xe ngựa nhỏ đi được không bao xa, đã nghe thấy tiếng người nói cười xôn xao.
“Ai, hôm nay không nhìn thấy Lương Mông, Lâm Di cũng không ở đây.” Bạch Việt nhảy xuống xe nhìn nhìn: “Đều bận hết rồi?”
“Đúng vậy.” Giản Vũ cũng không gạt nàng.
“Vậy ngài không bận sao?” Bạch Việt rất ân cần: “Nếu như ngài có việc nghiêm túc cần làm thì không cần quản ta. Nếu như ta có thể hỗ trợ gì thì cũng đừng khách khí.”Ăn của người ta, mặc của người ta, ở thì cũng ở nhà của người ta, không thể nào không ra sức giúp đỡ.
“Không cần.” Giản Vũ không thèm để ý, cất bước đi về phía trước: “Đám người Lương Mông sẽ làm, ta tiêu tiền nuôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ là ăn không mà không làm gì sao?”
Lời nói này làm cho bộ dáng của Giản Vũ giống như kẻ ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng, trong lòng Bạch Việt cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm, trong khoảng thời gian ngắn cảm giác kia ngày càng kỳ quái hơn, giống như có cái gì từ bên người dạo qua mà không bắt được.Đây không phải con đường trong thành trấn, mà là một con đường dài ở nông thôn, tuyết ở giữa đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đều là phụ lão hương thân từ khắp nơi đến đây, nói cùng một phương ngữ nhưng có sự khác biệt nhỏ.
Nếu chú ý thì trước mặt là một cuộn vải bố to đùng, còn không chú ý thì trước mặt liền bày ra một loạt khung hoặc là rổ, bên trong trưng bày các loại trái cây từ các địa phương khác nhau, khăn tay túi thơm của đại cô nương tiểu tức phụ đều có, những món đồ mỹ nghệ do thợ thủ công chế tác, rực rỡ muôn màu, vô cùng náo nhiệt.
“Ta phải giải thích với nàng một chút.” Giản Vũ nghiêng người đi vào đám đông, Bạch Việt vội theo ở phía sau.
“Cái gì?”
Giản Vũ nói: “Mấy ngày nay nàng đều ở nhà, cũng biết nhà của ta có rất nhiều người.”
Bạch Việt gật đầu, thiếu chút nữa bị một đòn gánh của lão bà bà chạm trúng, cũng may có Giản Vũ duỗi tay ra bảo vệ.
“Chuyến đi này, mấy đứa nhỏ ở nhà đều khóc đòi đi theo, nhưng bất quá mẫu thân không cho đứa nào theo cả.”
Bạch Việt cảm thấy buồn cười, chút tâm tư này của Giản phu nhân, nàng hiểu được. Đáng thương cho tâm tư bà mối ở trên đời.
“Cho nên nàng không định mua chút gì để an ủi cho bọn chúng đỡ thương tâm?” Giản Vũ cầm lấy một chiếc mặt nạ vẽ các con vật đủ màu sắc từ gian hàng bên cạnh, khoa tay múa chân ướm trên mặt Bạch Việt, lại vừa lòng gật đầu, xong thì cầm lấy bốn năm cái mặt nạ xếp thành một chồng nhét vào trong tay nàng, gia đinh bên cạnh cũng quen cảnh đi theo trả tiền.
Bội Kỳ vội vàng nhận lại đồ vật từ trong tay Bạch Việt, có lý nào để tiểu thư làm sai vặt chứ.
Suốt một đường như vậy chỉ một lượt xem, một đường mua, từ lão thái gia đến Giản lão gia và Giản phu nhân, từ thiếu gia tiểu thư đến di nương, may mắn Giản Vũ còn mang theo mấy hạ nhân, bằng không mua xong mọi thứ thì hai người cũng không thể cử động được nữa.
Sau khi dạo gần hết con đường, quà cáp mua cũng gần xong, nhưng Giản Vũ rõ ràng là vẫn chưa hài lòng, đứng ở trên đường với bộ dáng chưa đã nư.
Nha hoàn gia đinh đều đang mang đồ lên trên xe, nhất thời chỉ còn lại có hai người họ.
Bạch Việt kéo kéo tay áo Giản Vũ, kéo hắn lại gần một chút, sau đó ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi. “Không tìm được sao?”
Giản Vũ nhất thời như đang dạo chơi ở chốn cõi thần tiên nên chưa kịp phản ứng lại, tùy ý ừ một tiếng, sau khi ừ xong thì phát hiện ra có gì đó không đúng, vội bồi thêm một câu: “Tìm cái gì?”
“Sao ta biết được.” Bạch Việt vẻ mặt khó hiểu.
Giản Vũ truy vấn: “Vậy sao nàng lại hỏi như vậy?”
Rõ ràng là lời nói có ẩn ý.
Bạch Việt nhún vai: “Mỗi lần ngài đến trước một gian hàng, ngài đều lấy đi món thứ ba ở hàng thứ nhất từ trái sang, màu sáng thì là số chẵn, màu tối là số lẻ. Mỗi khi hỏi giá cả, ngài ngưng thần tập trung, cho đến khi chưởng quầy báo xong, ngài mới thả lỏng người, tùy ý lấy rồi ném cho gia đinh.”
Gia thế của Giản Vũ như vậy, sẽ không đến mức lo lắng những đồ vật này quá quý giá đến mức không mua nổi.
Giản Vũ trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt có loại xúc động muốn giết người diệt khẩu.
“Cho nên là ngài đang muốn tìm cái gì, muốn ta hỗ trợ không?” Bạch Việt căn bản không biết, còn giả vờ trưng ra bộ mặt thuần lương.
“Không cần.” Giản Vũ cắn răng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một cố nhân có tình cách cổ quái thôi.”
Hắn và đối phương đã dùng ám hiệu này nhiều năm, thậm chí phụ mẫu và người nhà cũng không biết, chỉ biết mỗi năm sau trần tuyết lớn đầu tiên vào mùa đông, hắn đều thích đi dạo hội chợ ở thôn Thập Lí, nào ngờ hiện tại lại bị Bạch Việt một câu nói toạc ra chân tướng, quả thật có chút phiền muộn.
Bạch Việt cũng không truy vấn thêm, đang muốn hỏi nếu tiếp tục tìm thì phải làm như thế nào, đột nhiên có người chặn ở trước mặt nàng.
Nàng đem những lời muốn nói đều nuốt xuống hết, quay đầu nhìn.Đây là một nam nhân trung nhiên vô cùng gầy gò, mặc một thân áo bào màu xám, tay trái cầm một lá cờ, mặt trước có viết ba chữ lớn, “Tái bán tiên”. Mặt sau thì viết bốn chữ lớn, “Thiết khẩu thần quẻ”. Trên vai phải có mang một cái túi căng phồng, cũng không biết là đang đựng thứ gì.
Bạch Việt hiểu ra, đây là một thầy bói.
Thầy bói đứng yên trước mặt Bạch Việt, bộ dạng cao thâm khó đoán chăm chú nhìn nàng.
Bạch Việt đành phải nói: “Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì sao?”
“Cô nương, muốn đoán mệnh không?” Tái bán tiên thản nhiên hỏi.
Trên đường người qua kẻ lại, Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Tại sao ta phải đoán mệnh?”
Tái bán tiên vuốt vài sợi râu trên cằm: “Gặp nhau là duyên phận, lão phu một ngày chỉ đoán ba quẻ, một nghìn bước một quẻ, hôm nay vừa lúc chỉ còn lại một quẻ, lại dừng đúng trước mặt của cô nương, nguyện ý vì cô nương chỉ điểm bến mê.”
Không phải trước đây Bạch Việt chưa từng xem bói, nhưng vẫn luôn quan niệm rằng, nếu tốt thì chính là linh nghiệm, còn nếu như không tốt chính là mê tín dị đoan, nhưng đúng là chưa từng được đại sư như này chỉ điểm.
Bạch Việt không khỏi quay đầu lại nhìn Giản Vũ, hỏi dò: “Nếu không, cho ta bói một quẻ?”
Giản Vũ còn đang buồn bực vì tìm không thấy người, cho nên không để ý đến chuyện này.
Tái bán tiên vừa nghe Bạch Việt nói đồng ý, nhanh chóng dỡ chiếc túi đang mang trên người xuống, lấy ra một chiếc hộp và dùng hai tay dâng lên: “Cô nương, trước hãy rút một lá thăm đi, khi rút thăm, tâm vô tạp niệm.”
Chiếc hộp này khác với ống thăm trong chùa miếu, cái này là hộp gỗ nhưng dày và nặng, thoạt nhìn phẩm chất có vẻ tốt và rất có giá trị.
Mở chiếc hộp ra, bên trong tràn đầy những lá thăm, tất cả đều được gấp lại thành hình tam giác, sợ là có đến chừng trăm cái.
Bạch Việt nhìn nhìn, từ bên trong lấy ra một lá.
Tái bán tiên gật gật đầu, trước tiên đậy nắp hộp lại cho lại vào túi vải, lúc này mới nhân lại lá thăm.
Lá thăm mở ra, sắc mặt tái bán tiên đột nhiên biến đổi.
“Ba ngày mệnh tang, hữu tử vô sinh.” Âm thanh của Tái bán tiên có chút run rẩy: “Cô nương, đây là thăm hạ hạ, này…… Đây là thăm chết.”