Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh mắt khó hiểu của Giản Vũ, Bạch Việt lặng lẽ rút tay về.
Số hai là đã tròn rồi, số ba làm sao tròn được?
Nhưng dù sao đó cũng không phải chỗ của mình, Giản Vũ cũng không vội hỏi, bây giờ cũng đã muộn, đêm nay nhất định sẽ ở lại trong tự.
Trong Đào Hoa tự có phân phòng cho nam khách và nữ khách, theo ý tưởng của Giản Vũ, tốt nhất là ở chung với nhau, huống hồ bọn họ chỉ là hôn phu hôn thê, cho dù đã thành thân, điều đó cũng không có khả năng.
Cũng may bữa cơm có thể cùng nhau ăn, Giản Vũ bảo Lương Mông cùng mấy hạ nhân ở bên ngoài canh giữ, không cho bất luận kẻ nào tới gần, sau đó nói: "
Hỏi được rồi?"
Bạch Việt chỉ chỉ Giản Vũ, "
Nguyên nhân đó là ngài, là ngài liên lụy đến ta."
Giản Vũ vô tội khoát khoát tay, "
Tại sao nguyên nhân lại là ta? Ta thật sự không nghĩ ra đã đắc tội với ai, lại đến tìm nàng gây phiền toái.”
“Là nợ đào hoa.” Bạch Việt như bà cụ non than một tiếng: “Ngài nói ngài đi, cũng đã có hôn ước trên người, sao lại đi trêu chọc cô nương nhà người ta? Sao lại không giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc?”
Giản Vũ bị chỉ trích đến độ vạn phần ủy khuất, rút đũa khỏi tay của Bạch Việt."Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa." Giản Vũ không vui nói, "
Nói rõ ràng, ta trêu chọc cô nương nhà nào?""
Làm sao ta biết?" Bạch Việt lặp lại từng chữ Phương Minh đại sư đã nói, kết luận nói, "
Như trên, người đứng phía sau màn sai sử người căn bản có thể xác định là một cô nương ái mộ ngài, dựa theo những gì ông ta nói, mệnh cách của ngài chỉ có người đại phú đại quý mới có thể áp chế được, như vậy khẳng định là người vô cùng danh giá ở kinh thành."
Giản Vũ lâm vào suy nghĩ hồi lâu, lắc lắc đầu.
Giản Vũ chậm rãi nói: “Ta ở kinh thành, một năm qua không gặp mặt hay nói nhiều lời với mấy vị cô nương, nàng nói ta trêu chọc tiểu thư nhà nào, thật sự không nghĩ ra được.”
Không ngờ Giản Vũ nhìn dáng dấp khôn khéo một bụng toàn ý xấu, trên chuyện tình cảm nam nữ lại trì độn như vậy.
Bạch Việt lấy tay chống cằm, cẩn thận đánh giá Giản Vũ, "
Không có đạo lý nha, ngài tuấn tú như vậy, làm sao có khả năng không có tiểu thư nào thích ngài?"
Giản Vũ sắc mặt trầm xuống, "
Ta dung mạo tuấn tú hay không là tùy ý mỗi người, nhưng nàng cho rằng Đại Lý tự là chỗ tốt sao? Thân là Đại Lý Tự Khanh, mỗi người thấy ta đều cười, nhưng trên thực tế, có bao nhiêu dám chân thành thân cận?”
Lời này nói cũng là sự thật, Bạch Việt ngẫm đến chính mình, sao lại không phải.
Nghề pháp y nghe có vẻ cao thượng, nói đến là vì giải oan cho nạn nhân, nhưng khi người ta tưởng tượng đến cảnh giải phẫu thi thể, liền kinh hãi ngần ngại, không thể ái mộ nổi.
Giờ khắc này, hai người tuy rằng cách nhau ngàn năm, nhưng lại như đồng bệnh tương liên, uống trà thay rượu chạm ly với nhau.
“Thật phiền toái, ta sợ nhất là tiếp xúc với đại thiểu thư nũng nịu.” Bạch Việt tiếp lời Giản Vũ, “Bây giờ nên làm thế nào đây?”
Giản Vũ tuy có lúc tiến thoái lưỡng nan, nhưng lập tức nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định bắt được người này. Bởi vì ái mộ mà có thể uy hiếp đe dọa, thậm chí giết người, là thật cảm thấy Đại Lý Tự Khanh như ta là người dễ nói chuyện sao,n ngay cả vị hôn thê của mình cũng không bảo vệ được?"Đây quả thật là cho một cái tát vào mặt Giản Vũ, như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được. Nghĩ đến loại nữ tử ngoan độc này muốn gả cho mình, quả thật hận không thể đánh chết người ngay tại chỗ.
Bạch Việt nhìn bộ dạng phát điên của Giản Vũ, an ủi vuốt ve nói: “Trước kia địch nhân ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối, khó tránh khỏi lo lắng, hiện tại nàng ta lộ tung tích, chúng ta lại thâm tàng bất lộ, không cần sốt ruột. Dù sao nàng ta cũng không lập tức động thủ, thay vì ở chỗ này nghĩ nát óc, không bằng chờ trở lại kinh thành sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Trong kinh thành có gia tộc quyền thế, có nữ tử vừa độ tuổi, nàng ta ít nhất đã gặp qua Giản Vũ, lại có liên hệ với Mễ thái y, mấy điều kiện đồng thời phù hợp này hẳn không nhiều lắm, hiện đã có phương hướng, từng bước từng bước tra ra cũng có thể sàng lọc từng người một.
Mặc dù Bạch Việt không yếu ớt như vẻ bề ngoài, nhưng Giản Vũ biết nàng vẫn còn mệt, cho nên lúc này ũng không nhiều lời, liền bảo nàng nghỉ ngơi sớm một chút.
Phòng dành cho khách nam và phòng dành cho khách nữ ở hai nơi khác nhau, cách nhau bởi một hành lang dài, vì an toàn, Giản Vũ đã cố tình mang Lâm Di theo, bảo nàng ta trong phòng Bạch Việt ngủ dưới đất, lấy danh nghĩa chăm sóc người bệnh.
Lâm Di không cam tâm tình nguyện lắm, Bạch Việt cũng không cam lòng, vừa định cãi lại, đã có người gõ cửa.Đó là một tăng nhân bên cạnh Phương Minh đại sư, khi mới vừa đến, là do hắn ta đi thông truyền.
“Bạch thí chủ.” Tăng nhân chắp tay trước ngực khom người, “Ngài định đi nghỉ ngơi sao?”
Bạch Việt vội vàng đáp lễ, “Vẫn chưa, tiểu sư phụ có chuyện gì sao?”
“Chụ trì thỉnh ngài đến đó một chuyến.” Tăng nhân nói, “Nói là muốn dẫn ngài đến một chỗ.”
Bạch Việt lập tức kinh hãi, chẳng lẽ là đổi ý, muốn giết người diệt khẩu."
Hiện tại?" Bạch Việt có chút do dự, "Đã muộn như vậy?"
Tăng nhân khẽ mỉm cười, " Đúng vậy, có một số việc chỉ có thể làm vào ban đêm."
Rõ ràng là một ngôi chùa, nhưng lại giống như một tổ chức tà giáo âm trầm.
Bạch Việt không biết võ công là một thiệt thòi lớn, suy nghĩ một chút nói: "
Phương Minh đại sư chỉ cho phép tiểu nữ một mình đến sao? Đã muộn như vậy, một mình tiểu nữ thật có hơi sợ hãi, muốn có vị hôn phu đi cùng."
Lâm Di ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: "
Bội Kỳ, đi tìm thiếu gia."
Nàng ta không dám rời đi nửa bước, nếu như xảy ra chuyện, sẽ không thể đảm đương nổi.
Bội Kỳ đáp lại một tiếng, mặc kệ tăng nhân có đồng ý hay không.
Không ngờ, tăng nhân rất dễ nói chuyện, vui vẻ nói: "Đương nhiên có thể, sư phụ đang đợi thí chủ ở đình viện phía trước, mời thí chủ nhanh chóng đến đó trước.”
Hành lang dài này chia ba phần, một bên là phòng nam khách, một bên là phòng nữ khách, ở giữa lại chừa ra một con đường, không gian rộng mở hướng đến vách đá, bên vách đá còn có một khu đất trống, có một cái cái đình lục giác, tuyết xung quanh đều được quét hết, chưa kể gió đêm thổi mạnh, chỉ riêng phong cảnh đã rất tuyệt.
Bội Kỳ đi gọi người, một lúc sau Giản Vũ đến, cùng Bạch Việt đi gặp Phương Minh.
Lúc đi tới bên cạnh vách đá, từ xa liền nhìn thấy có rất nhiều người đứng đó, đây đây không phải lặng lẽ giết người diệt khẩu, mà là có động tĩnh lớn.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc.
“Hình như đã xảy ra chuyện.” Giản Vũ trầm giọng nói, bước nhanh đi tới.
Phương Minh đại sư ở đối diện đang phân phó cho mấy tăng nhân bên cạnh, thấy Giản Vũ đi ngang qua, liền vội vàng chạy tới đón.
“Giản đại nhân.” Phương Minh nói: “Hôm nay may mắn có ngài ở đây.”
Trên núi đã có chút ánh lửa, trong núi có tăng nhân cầm đuốc đi ra ngoài, ánh lửa kia càng ngày càng nhiều, giống như một dòng sông sao rơi xuống nhân gian.
“Xảy ra chuyện gì?” Giản Vũ nhìn trận này, tựa hồ cũng không phải là đối phó Bạch Việt.
Quả nhiên, lúc này Phương Minh cũng không thèm để ý Bạch Việt, mà là gấp gáp nói: “Có một cô nương bị bắt đi.”
Tuy rằng Đào Hoa tự cách kinh thành hai ba ngày đường, nhưng cũng không xa, không phải là một địa phương hỗn loạn, dân phong luôn thuần phác, hòa thuận vui vẻ.
Vừa rồi thấy Phương Minh đại sư mất đi sự bình tĩnh, Giản Vũ vội vàng nói: "Đại sư không nên gấp gáp, chuyện này nói kỹ cho ta nghe."