Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 157 CÔ TA CHẾT RỒI!
Vương Kiệt Khắc là người Mỹ gốc Hoa, có một sàn đấu giá ở thành phố Nam Giang, chuyên đấu giá các loại tranh và đồ cổ. Nghe đồn lão ta còn ngầm điều hành một chợ đen nhưng vì chưa có chứng cứ nên cảnh sát không dám manh động. Dù sao đây cũng là vấn đề ngoại giao nếu không cân nhắc sẽ tạo ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ quốc tế.
Khúc Mịch quyết định không đánh rắn động cỏ, đầu tiên điều tra em vợ của Vương Kiệt Khắc – Lâm Lập Quần.
Lâm Lập Quần khá nổi tiếng ở thành phố Nam Giang, ỷ vào ông anh rể lắm tiền cả ngày đều đàn đúm với đám công tử nhà giàu: tán gái, chơi đêm, đua xe, còn bị tình nghi chơi m.a t.ú.y. Lục Ly cùng một số anh em đến hỏi thăm những người bạn của anh ta, bọn họ cung cấp được một vài thông tin nhưng cũng chỉ là nghe nói chứ không có chứng cứ sát thực.
Tuy nhiên, cảnh sát đã hỏi được tung tích của Lâm Lập Quần. Sau khi xuất ngoại, anh ta có liên lạc với bạn bè của mình, kể rằng anh ta đang nghỉ dưỡng ở Saipan*, nơi đâu đâu cũng gặp những cô em bốc lửa.
[* Saipan: hòn đảo lớn nhất của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ]
Sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu liên lạc với cảnh sát địa phương và nhiều khi còn đánh động đến Vương Kiệt Khắc. Khúc Mịch quyết định cử người qua đó theo dõi Lâm Lập Quần. Đây là một nhiệm vụ khó khăn vì không những đòi hỏi kỹ thuật tốt mà còn phải lưu loát tiếng Anh.
Mạnh Triết và Lưu Tuấn là hai ứng cử viên phù hợp nhất, hai người bọn họ nhanh chóng thu dọn hành lý và bay qua đó.
Cuộc điều tra xung quanh vụ trộm hộp sọ hóa thạch cũng không ngừng lại. Cố Thành viết một chương trình mới cài đặt vào máy tính để tiến hành phân tích sơ bộ các băng ghi hình tại viện bảo tàng. Chương trình này căn cứ chiều cao và cân nặng của một người, sau đó phân tích hình ảnh, sàng lọc và phân loại. Nhờ có chương trình này mà việc xem lại camera trở nên đơn giản hơn nhiều.
Cảnh sát nhập thông số chiều cao và cân nặng của Chim Trĩ và Trương Lợi, máy tính bắt đầu sàng lọc, và nhanh chóng tìm được tung tích của bọn chúng.
Ba ngày trước khi bảo tàng mất trộm, bọn chúng đã trà trộn trong đoàn tham quan của học sinh và phụ huynh, rồi chen chúc trong đoàn người mà đi ra. Trước mất trộm một ngày, bọn chúng lại vào viện bảo tàng và ở đó cho đến khi khóa cửa cũng không thấy ra. Hơn nữa lần này Chim Trĩ hóa trang thành một người bụng bự.
“Nhìn qua có thể thấy hắn giấu máy khoan bên trong, trốn trong toilet chờ đến khi khóa cửa!” Lục Ly khẳng định: “Tôi đã điều tra, nhân viên lao công chỉ dọn vệ sinh vào sáng sớm. Bọn họ nhất định hiểu được quy luật này nên mới yên tâm trốn trong đó. Quá nửa đêm, trong viện bảo tàng không ai qua lại, bảo vệ đang ngủ ở phòng an ninh, chỉ có một người theo dõi màn hình camera. Trước đó Trương Lợi cũng đã cài mã độc Trojan và trên màn hình sẽ phát hình ảnh vào ngày hôm trước. Vì viện bảo tàng từ trước đến nay không xuất hiện mất cắp nên không ai phát hiện ra chi tiết khác biệt.”
Bọn họ cẩn thận so sánh lại các đoạn băng, phát hiện trước đó một ngày có một chú chuột chạy ra khoảng chừng ba giây. Đúng ngày mất trộm đoạn băng ghi hình trùng hợp cũng xuất hiện đoạn hình ảnh đó. Nếu như khi ấy bảo vệ có thể nhận ra thì chắc chắn đã tránh được sự cố này.
“Hiện tại trên cơ bản chúng ta đã có thể xác định hộp sọ hóa thạch do chính Chim Trĩ và Trương Lợi gây ra. Thế nhưng hai người này lần lượt tử vong và hộp sọ hóa thạch cũng không thấy. Chúng ta cần phải nỗ lực hơn nữa.” Mạc Sầu tuy không còn can thiệp vào công tác của đội hình sự như trước nhưng đều tham dự những của họp của đội.
Kết thúc kiểu lãnh đạo đã thành quen, hầu như lần nào cô ta nói xong cả phòng họp đều rơi vào thinh lặng.
Mọi người đều đang chờ Khúc Mịch sắp xếp công việc. Cố Thành vẫn đang thao tác trên máy tính, anh ấy thuộc dạng người không cầm điện thoại thì máy tính nên mọi người cũng đã quen.
Đột nhiên anh ấy la lên, “A…. đội trưởng Khúc, có người quen.”
Tất cả đều ngạc nhiên và vây lại xem… trên màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Dáng người thấp bé, da mặt ửng đỏ, diện đồ thể thao, là Hoắc Thể Ni!
Cô ta đến viện bảo tàng làm gì? Theo như Lục Ly biết cô ta còn độc thân dĩ nhiên sẽ không đưa con đi xem triển lãm… hay là cô ta đi phỏng vấn, hoặc dắt con của bạn đi.
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp được phóng viên Hoắc.” Trước đây có vụ án Hoắc Thể Ni ngày nào cũng đảo qua đội hình sự, chỉ mong moi được tin tức độc quyền. Sau khi kết thúc vụ án của Lục La thì không còn thấy bóng dáng cô ta, chẳng lẽ cô ta không còn làm phóng viên.
“Hình như có người nhớ phóng viên Hoắc!” Chỉ có Hách Minh mới dám đùa với Lục Ly như vậy, hai người rất thân thiết.
Lục Ly thấy có người nói mình, anh ấy lập tức xua tay: “Thà cả đời tôi không gặp được cô ta, người phụ nữ đó quả là phiền phức, để có được tin bất chấp cả mạng sống! Một người phụ nữ quá mạnh mẽ khiến đàn ông phải chùn bước. Chẳng trách cô ta không có bạn trai, phỏng chừng cô ta là người phụ nữ duy nhất còn sót lại.”
“Hahahha, còn biết người ta chưa có bạn trai nữa chứ. Xem ra hiểu người ta không ít nha. Tôi nói nè lão Lục, tuổi của cậu cũng không còn nhỏ, đừng quá kén chọn, nếu thấy được thì tới luôn.”
“Nói hươu nói vượn gì vậy??? Đây là văn phòng, chúng ta đang trong cuộc họp!” Lục Ly không hề có bất cứ tình cảm gì với Hoắc Thể Ni.
Nghe mọi người bàn tán, Mạc Sầu nghiêm túc răn đe: “Đội phó Lục, tôi mặc kệ anh và cô phóng viên Hoắc có tình cảm ra sao nhưng không được phép tiết lộ bất kỳ tin tức nào liên quan đến vụ án. Nếu như anh không nghe tôi khuyên can thì nhất định sẽ chịu xử phạt. Lần này không ai giúp được anh!”
Người phụ nữ này còn đáng ghét hơn Hoắc Thể Ni vạn lần, lúc nào cũng mang bộ dáng kiêu ngạo, động một chút là giáo huấn người khác. Vì không muốn rước thêm phiền phức cho Khúc Mịch, chứ nếu không anh ấy đã xử đẹp cô ta rồi. Làm hình cảnh nhiều năm như vậy chưa một ai dám coi khinh anh ấy, giáo huấn anh ấy.
“Chủ nhiệm Mạc, cô yên tâm, cảnh đội chúng tôi không phải chỉ mới tiếp xúc với phóng viên Hoắc ngày một ngày hai. Huống chi chúng tôi là cảnh sát hình sự, chúng tôi tôn trọng kỷ luật. Cô ngồi văn phòng đã quen nên chưa hiểu được tác phong của cảnh sát chúng tôi, khó tránh khỏi lo âu vô cớ!”
Lục Ly là người thô kệch nhưng có lẽ dạo này tiếp xúc với chủ nhiệm Mạc nhiều nên tài ăn nói tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Mạc Sầu tức giận, đứng dậy nói: “Mọi người ra ngoài hết đi!”
Thế nhưng không một ai nhúc nhích, họ đưa mắt nhìn Khúc Mịch chờ mệnh lệnh của anh.
Khúc Mịch vung tay, lúc này mọi người mới đứng dậy rời khỏi phòng họp. Mạc Sầu tức đến đỏ mặt. Cô ta đường đường là cấp cao thuộc Sở Công An, vậy mà không có chút uy danh nào với đội hình sự cỏn con này.
Chẳng ai quan tâm cô ta như thế nào, nối đuôi nhau ra ngoài. Vương Tịnh lưu lại đợi mọi người ra ngoài hết mới ra chỗ Mạc Sầu.
“Chủ nhiệm Mạc đừng nên tức giận.” Cô ta ngọt ngào, nụ cười rạng rỡ: “Bọn họ đều là đàn ông thô kệch không biết cách nói chuyện, cũng không biết cách dỗ dành người đẹp.”
Được khen là người đẹp, Mạc Sầu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Cô tên là Vương Tịnh? Là hạt giống tốt, đừng nên chỉ lãng phí tài năng trong đội hình sự cỏn con này. Nếu như lần này cô có thể lập công trong quá trình điều tra, tôi nhất định đề bạt cô với cấp trên, chuyển cô lên công tác tại Sở.”
Lập công? Làm sao lập? Vương Tịnh là một cô gái thông minh nên nhanh trí hiểu được ý cô ta. Đừng thấy Mạc Sầu là người chủ trì cuộc họp, thật ra cô ta là người cuối cùng biết được phương hướng điều tra của vụ án. Trên dưới đội hình sự chỉ báo cáo với Khúc Mịch, cô ta chỉ là bình hoa trang trí! Nếu như cô ta nắm được tài liệu liên quan đến vụ án, báo cáo thẳng với cấp trên thì sẽ được khen ngợi, thậm chí còn được tuyên dương.
Vương Tinh lập tức gật đầu: “Chủ nhiệm Mạc, chị yên tâm, tôi biết nên làm thế nào! Đây là số điện thoại của tôi.”
Mạc Sầu vui vẻ: “Đây là số của tôi, cô lưu lại, là số cá nhân!”
Nghe thấy hai từ cuối cùng, mắt Vương Tịnh sáng rỡ….
Hai người ở trong phòng họp to nhỏ mấy câu, đến khi ra ngoài thì không thấy ai.
Vương Tịnh vội vàng gọi cho Cố Thành mới biết được tin động trời, lại xuất hiện án mạng. Lần này nạn nhân không phải ai xa lạ, chính là người vừa được bàn tán xôn xao trong cuộc họp, Hoắc Thể Ni.
Án mạng tại hiện trường nhà của Hoắc Thể Ni, Khúc Mịch đã đến đó. Dĩ Nhu và đội pháp chứng cũng đang trên đường đi tới.
Hoặc Thể Ni không sống ở khu căn hộ cao cấp nhưng cũng thuộc dạng trung, có Ban quản lý, bảo vệ 24h. Tuy nhiên tiểu khu này khá lớn, lại không xây tường bao, có khá nhiều cổng nên người ra vào khá phức tạp.
Hoắc Thể Ni ở tòa nhà đầu tiên bên trái cổng vào, trước là hồ phun nước và công viên nhỏ, phía sau là bãi đậu xe rất lớn. Theo phong thủy mà nói vị trí toà nhà này rất tốt, phía trước có nước chảy ngụ ý tiền vào, phía sau có ‘kho’ để cất tiền.
Khúc Mịch đi thang máy lên thẳng tầng 16, một tầng có hai căn hộ, bố cục giống nhau đều là ba phòng ngủ, một phòng khách và hai nhà vệ sinh, rộng 140 mét vuông.
Trước cửa có một nhân viên bảo vệ và một người phụ nữ, là người đã phát hiện ra thi thể của Hoắc Thể Ni. Người phụ nữ tên Kim Sa, là đồng nghiệp làm cùng tòa soạn. Theo như cô ta khai nhận hai người đang cùng nhau theo một tin tức, cô ta có trách nhiệm chụp hình. Hai người đã hẹn sáng nay 8h gặp nhau nhưng cô ta chờ cả buổi vẫn không thấy Hoắc Thể Ni đâu, gọi điện thoại không ai nghe máy. Cô ta đành phải báo cáo với chủ biên, chủ biên cho biết Hoắc Thể Ni không xin nghỉ phép. Cô ta thật sự không liên lạc được nên mới đến nhà tìm.
Đến bấm chuông cửa mấy lần nhưng không ai ra mở cửa, lại có mùi gas ở trong phòng bay ra. Cô ta lo lắng nên xuống lầu tìm bảo vệ. Nhân viên bảo vệ và Hoắc Thể Ni cũng khá quen biết nên anh ta có chìa khóa nhà Hoắc Thể Ni. Anh ta nhanh chóng mở cửa. Mùi khí gas nồng nặc, bọn họ nhanh chóng mở cửa sổ, phát hiện thi thể Hoắc Thể Ni trong phòng ngủ nên nhanh chóng báo cảnh sát.