Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thoang thoảng dư vị cuối mùa xuân, trong núi nhàn nhạt tia nắng ấm áp.
Thẩm Kim Triều một bên đang thử thả cầm bát thuốc uống, một bên còn lại Vương Phú Quý không ngừng làm rộn.
Sau những ngày ở cùng nhau, Thẩm Kim Triều vẫn vẫn khó có thể đem tiểu cô nương hoạt bát lanh lợi trước mắt này, có thể liên hệ với cái tên sâu sắc “Vương Phú Quý” ở cùng nhau một chỗ.
Thật đáng khinh bỉ thầm trong lòng, nàng đối này ba chữ rất ấn tượng, cái tên đặc sắc này thường gắn liền với đám thương nhân xảo quyệt màu mỡ bụng bự.
Nhưng Vương Phú Quý hiển nhiên không ngại cái tên này đó, tiểu cô nương rất vui tươi hớn hở với Thẩm Kim Triều nói: “Không có việc gì, quận chúa tỷ tỷ, ngươi muốn kêu ta như thế nào cũng được cả.
Chỉ cần về sau tỷ hồi phủ, có thể rộng lượng đem ta làm nha hoàn của tỷ là được!”
Bản thân Thẩm Kim Triều thì lại cho rằng trở về nhà hy vọng xa vời, Vương Phú Quý vẫn hùng hùng hổ hổ nói không ngừng.
“Hừm,cái tên sư huynh khốn kiếp của ta nếu hắn muốn g.i.ế.c ai, có thể một đao mất mạng chắc chắn không sẽ c.h.é.m hai đao.
Nếu hắn không có ý g.i.ế.c tỷ, chắc là chờ tên đó chơi đủ, liền sẽ thả ngươi trở về.”
Thẩm Kim Triều nghe vậy, chân mày nhíu chặt khẽ nhúc nhích: “Thật vậy chăng?”
Vương Phú Quý gật đầu như giã tỏi: “Đó là tất nhiên! Cho nên quận chúa tỷ tỷ này, tỷ xem mấy ngày qua ta rất tận tâm chiếu cố với tỷ.
Chờ đến tỷ về nhà, nhất định đừng quên mang ta theo nha.
Tay chân ta rất lanh lợi, nhất định có thể trở thành tiểu nha hoàn tùy thân đắc lực nhất của quận chúa tỷ tỷ đó!”
Thẩm Kim Triều bị lời này của Vương Phú Quý này mà phì cười: “Ngươi lợi hại như vậy, sao lại khư khư cố chấp chỉ muốn làm một tiểu nha hoàn.
Đây chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng?”
Vương Phú Quý lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, nha hoàn tùy thân của quận chúa tự nhiên cùng nha hoàn chỗ khác không giống nhau.
Ta đi theo tỷ, ta đã mường tượng được cuộc sống chăn ấm nệm êm vinh hoa phú quý rồi hắc hắc!”
Thẩm Kim Triều: “Có điều ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, y thư mà đã nhớ kỹ trong lòng, chẳng lẽ ngươi không muốn làm y sư sao?”
Vương Phú Quý bĩu môi: “Tỷ tỷ, làm y sư thì kiếm được mấy đồng chứ? Với lại, huống chi ta là nữ nhi thân, càng thêm không tiện, đi theo sư phụ tất nhiên cũng mèo cào học y, bất quá là mấy năm nay hành nghề kiếm sống qua ngày, Phú Quý chí lớn ta không ở này.”
Nàng nhìn trái nhìn phải xung quanh, bảo đảm bốn phía không ai, lại mò đến bên tai của Thẩm Kim Triề, nói nhỏ: “Với cả sư phụ là lão nhân gia rộng lượng, cả đời trị bệnh cứu người, kết quả bất quá là miễn cưỡng đủ ngày ba bữa, mấy người sư huynh tỷ của ta, cũng không chịu kế thừa y bát của lão già đó.”
“Còn không nói đến cái tên sư huynh c.h.ế.t tiệt, đã không đảm đương làm y sư cứu người, còn thành giang hồ sát thủ, cả ngày đánh đánh g.i.ế.c giết, thật là sư môn bất hạnh! Sư môn bất hạnh!”.