Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này sắc mặt Lâu Già cực kỳ khó coi mà xoay người rời đi, không hề quản sự phân tranh phía sau.
Cố tình phong bế nhĩ lực mình, có điều những âm thanh hắn không muốn nghe lại không ngừng thâm nhập vào đầu óc hắn.
Lấy lại tinh thần bản thân, trước mắt đã là một mảnh hỗn độn.
Thẩm Kim Triều không biết tâm tư của Lâu Già không ngừng hỗn loạn triền miên, cực kỳ hổ thẹn gật đầu bảo đảm: “Được, Lâu công tử, sau này từng canh từng khắc không rời xa ngươi nữa bước.
”
Lâu Già tâm tình đột nhiên tốt lên không ít.
“Được rồi, ít nhất còn rất nghe lời.
”
Hắn rốt cuộc quyết định không hề truy cứu việc này nữa.
Nhưng mà lúc xoay người định rời đi, lại bị người phía sau kéo lại ống tay áo.
Lâu Già nhướng mày.
Thẩm Kim Triều lộ ra thập phần thẹn thùng, nụ cười yếu ớt treo trên miệng: “Xin lỗi, Lâu công tử.
Lúc này, hai chân ta thật sự không có sức lực đi đường, ngươi có thể chậm một chút được không?”
Đã không có sức lực đi không nổi, ngay cả nói chuyện, đều cực kỳ khó khăn gian nan.
Nếu như còn giống ngày trước, Thẩm Kim Triều chỉ sợ đã sớm ngất đi.
Không nhận được lời Lâu Già đáp lại, Thẩm Kim Triều tươi cười trở nên càng thêm tái nhợt, nàng cúi đầu, không biết nên lại nói chút cái gì.
Suy ngẫm lại bản thân, cũng tự chán chường sự yếu đuối của bản thân mình.
“Điện hạ, người thật là mềm yếu nha.
”
Câu nói kéo dài, không ngừng bông đùa lẫn lộn bên trong.
Thẩm Kim Triều vành mắt bỗng dưng chua xót.
Hai mắt đẫm lệ m.
ô.
n.
g lung không ngừng, lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thẩm Kim Triều kinh sợ mà đôi mắt trừng lớn.
Lâu Già lười biếng mà dặn dò: “Tiểu quận chúa, hai tay ôm chặt vào cổ ta nào.
”
Hai người ôm lấy nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua vải dệt truyền tới thân thể của đối phương lẫn nhau.
Thẩm Kim Triều đồng tử co hẹp, lại không dám nhiều chuyện cự tuyệt, im lặng, thân thể máy móc cứng đờ làm như Lâu Già nói.
Tất nhiên Lâu Già có thể nhận thấy được người trong lồng n.
g.
ự.
c đã cứng đờ, nhịn không được cười khẽ, lấy lại chút lực, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền bổ sung: “Tốt nhất, người đem đôi mắt nhắm lại đi”
Từ tốn, chậm rãi.
Thẩm Kim Triều bị người ôm trong n.
g.
ự.
c mang theo nhảy lên trời cao, nhanh chóng bay vọt, gió lạnh phù phù thổi qua bên mái vành tai, thiếu chút nữa đã chạm vào trái tim không ngừng nhộn nhạo.
Cho dù khẩn cấp nhắm hai mắt, dường như trái tim lại vẫn giống như củ muốn nhảy ra lồng ngực, bùm bùm, cực kỳ đáng sợ.
Hai tay Thẩm Kim Triều vẫn như cũ dùng sức om chặt vào cổ của Lâu Già, mặt cũng vô ý thức chôn sâu vào n.
g.
ự.
c đối phương, hận không thể bám chặt trên người Lâu Già.
Thật cao! Thật nhanh!
Nếu là không cẩn thận ngã xuống, nàng chắc chắn nhừ xương nát thịt.
.