Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Kim Triều cho rằng bản thân vừa xuất hiện ảo giác.
Chẳng bao lâu thân ảnh của Lâu Già biến mất đi, nàng lại bị điểm huyệt, căn bản không có biện pháp dò hỏi đối phương này hay chống chế lại được hắn.
Nguyên nhân hôm nay Lâu Già xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ vì ám sát Tống Tri Chương sao?
Nàng không biết Lâu Già hắn đã trọng sinh khi nào, nguồn cơ để trọng sinh là cái gì, tại sao lúc này lại muốn ám sát Tống Tri Chương.
Sau khi nàng chết, nàng mê mẩn cũng dần nhận thức đến sự hiện diện của cốt truyện của thoại bản này, cũng nhìn thấy không ít người xem bình luận nhiệt tình.
Tuy rằng Tống Tri Chương ở kiếp trước thủ đoạn bỉ ổi, tâm sâu khó lường.
Nhưng chẳng phải sau đó, vượt qua chông gai, xoá bỏ hiềm khích, cùng nhau sống cuộc đời ân ái viên mãn tới già hay sao?
Cánh cửa bị đẩy vào phát ra tiếng động, đánh gãy suy nghĩ Thẩm Kim Triều hỗn loạn trong đầu.
Người vào đây đúng là Tống Tri Chương.
Hắn phất tay cho lui hạ nhân, đối xử ân cần quan tâm đến: “Tuế Tuế, ta nghe Tố Vân nói thân nàng không được thoải mái, bây giờ đã tốt lên chưa?”
Chợt lại nghe thấy giọng nói của Tống Tri Chương vang lên, Thẩm Kim Triều trong lòng cuồn cuộn một sự ghê tởm không ngừng trào dâng lên.
Tuy rằng bản thân ghê tởm nhưng không biểu hiện gì trên mặt,, Thẩm Kim Triều nói bản thân không có gì trở ngại gì, mặt đối mặt với hắn mà không ngừng đè nén sự cuồn dâng ở dạ dày lên cuống họng.
Tống Tri Chương không nhận được sự quan tâm thậm chí ẫn nhẫn chán ghét bâng quơ ở đó, trong lòng kinh ngạc, vài bước đi đến trước mặt của Thẩm Kim Triều, dùng ngọc như ý vén màn khăn voan đỏ.
Đối mặt trực tiếp với bộ dạng khóc lóc của Thẩm Kim Triều thành tiểu hoa miêu, nhem nhuốc phấn son.
Tống Tri Chương chợt kinh hãi: “Tuế Tuế ——”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị người che miệng lại, một đao dứt khoát cắt đứt yết hầu.
Thẩm Kim Triều đại não trống rỗng, mọi nhận thức ngay lập tức đình trệ, mờ mịt mà nhìn mọi việc vừa xảy ra trước mắt mình.
Tống Tri Chương đã chết?
Tại sao Lâu Già lại g.
i.
ế.
c Tống Tri Chương?
Cả hai người bọn hắn không phải uyên ương nồng thắm một đôi sao?
Thẩm Kim Triều không khỏi đình trệ ngay lập tức.
Lâu Già vừa g.
i.
ế.
c người xong, sắc mặt lạnh lùng thẳng chân đem t.
h.
i t.
h.
ể đá đến một bên, bản thân hắn lại ngồi xổm xuống bên cạnh, dùng chùy thủ dứt khoát mở lồng n.
g.
ự.
c của Tống Tri Chương ra, mấy đao sắc bén hạ xuống, chẳng mấy chốc đã móc ra một trái tim hoàn chỉnh không sứt mẻ, động tác thuần thục đến mức không cần nhìn đến.
Mùi m.
á.
u tanh nhanh chóng khuếch tán vào không khí.
Chung quanh trở nên thực an tĩnh, da thịt xoèn xẹt lưỡi d.
a.
o sắc bén thanh âm trở nên vô cùng rõ ràng.
Một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt đẫm ngập máu, cầm quả tìm còn đập thoi thóp đưa tới trước mặt Thẩm Kim Triều: “ Này, đưa cho ngươi chút lễ vật~”.