Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Tri đã biết rõ thưởng thức của anh: “Vậy thì mặc bộ đồ này.”
Lục Tuyệt không trả lời, nhưng anh cũng không từ chối.
Ninh Tri cũng đi đổi lễ phục, cô cẩn thận chọn một chiếc váy màu đen, nước da của cô bây giờ không đủ trắng nên không thể để lộ khuyết điểm mà chọn một chiếc váy sáng màu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có một chút may mắn là hôm đó cô đã đổi cả 5 mặt trời nhỏ lấy hào quang, ít nhất mặc đồ đen, nước da của cô trắng lên một chút.
Ninh Tri chỉ yêu cầu thợ trang điểm trang điểm nhẹ cho cô.
“Ninh tiểu thư, sắc mặt của cô thật tốt.” Nội tâm thợ trang điểm thầm kinh ngạc.
Mỗi chỗ ngũ quan của Ninh tiểu thư này đều rất tinh xảo, cô là người đẹp nhất trong số rất nhiều phu nhân thiên kim giàu có, thậm chí là cả những người nổi tiếng mà cô ấy từng tiếp xúc.
Điều kỳ lạ là ngoại hình của đối phương thoạt nhìn trông rất bình thường, ngũ quan xinh xắn đều tụ lại với nhau, không bắt mắt chút nào.
Thợ trang điểm có một cảm giác ngỗ ngược khó tả.
Cô ấy luôn cảm thấy rằng Ninh tiểu thư này phải là một đại mỹ nhân, tươi sáng chói mắt, đẹp động lòng người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri mỉm cười, nhìn mình trong gương trang điểm nhẹ, nước da nhợt nhạt hơn một chút, cô hài lòng gật đầu, sau khi thay trang phục, bây giờ cuối cùng cô cũng xinh đẹp.
Khi thợ trang điểm nhìn thấy Ninh Tri mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, cô ấy lại khoa trương nói: “Ninh tiểu thư, thân hình của cô thật chuẩn, gầy vừa phải. Nhiều nữ minh tinh mỗi ngày đều giảm cân, chỉ vì muốn được gầy như vậy.”
“Cô cảm thấy vóc dáng hiện tại của tôi rất tốt?”
Ninh Tri nhìn toàn thân mình trong gương, eo thon, chân dài, nhưng không có cảm giác kinh ngạc, hay bởi vì đã mất đi hào quang.
“Đương nhiên.” Thợ trang điểm thành thật gật đầu.
Ninh Tri biết mình đã lấy lại được nhan sắc, mảnh mai duyên dáng, thân trên nổi bật, một đôi chân dài trắng nõn mịn màng, thậm chí vòng eo cũng thon thả mềm mại. Và bây giờ nó quắt lại, giống như một cành hoa bị gió thổi khô.
Ninh Tri đi đôi giày cao gót có quai đen, cô cười nói: “Hiện tại tôi không tốt cho lắm.” Sau này lấy lại được tất cả hào quang, đó mới gọi là tốt.
Thợ trang điểm cho rằng Ninh Tru biết khiêm tốn: “Ninh tiểu thư quá khiêm tốn rồi.”
Mặc quần áo xong, Ninh Tri đến gặp Lục Tuyệt.
Bước vào phòng, nhìn thấy Lục Tuyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu sắc hoa văn bên trong, bên ngoài phối hợp một bộ đồ màu đỏ thuần, Ninh Tri cảm thấy mắt mình đau một chút.
Thật là bắt mắt.
“Bên trong không thể mặc màu sắc hoa văn.” Ninh Tri cầm một chiếc áo sơ mi đen nguyên bộ đi về phía Lục Tuyệt: “Phải thay cái này.”
Lục Tuyệt quay lưng lại, im lặng từ chối.
Ninh Tri vỗ nhẹ vào lưng anh, nhưng không được đáp lại.
Nghĩ đến điều gì đó, Ninh Tri lập tức bước đến bên cạnh anh.
Cô ngẩng đầu ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Nếu anh không thay, tý nữa tôi sẽ ném hết quần l/ót hoa của anh đi.”
Bóng lưng cao ngất của Lục Tuyệt chấn động, hiển nhiên là anh nghe thấy.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đào hoa có chút khó tin, sắc mặt có chút ủy khuất nhìn về phía Ninh Tri, như thể đang tố cáo sự tàn nhẫn của cô.
Trái tim Ninh Tri không khống chế được run lên, cô cảm thấy có chút áy náy: “Nhanh, nhanh đổi đi.”
Lục Tuyệt mím chặt môi, anh miễn cưỡng cầm lấy chiếc áo sơ mi đen nhánh trong tay Ninh Tri, bất mãn khịt mũi: “Xấu.”
Ninh Tri nhìn thấy một đám mây đen hiện lên trong khung trên đầu Lục Tuyệt.
Anh chậm rãi cởi bỏ chiếc áo sơ mi tơ lụa màu xanh lam có điểm hoa đào hồng mình yêu thích ra, cẩn thận đặt lên giường, còn cẩn thận gấp gọn gàng rồi khoác lên người chiếc áo sơ mi đen tuyền được làm thủ công tinh xảo đó.
Mỗi sáng thức dậy Lục Tuyệt đều tập thể dục, thân hình của anh rất tốt.
Lồng ngực rộng rãi, một lớp cơ bắp cân đối, cơ bắp rắn chắc, giữa các động tác, cơ bắp kéo căng uy lực, căng phồng, như tràn đầy sức mạnh.
Khoác lên người chiếc áo sơ mi đen, khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh hơn một chút, thật tuyệt.
Lục Tuyệt cài nốt khuy quần, cho chiếc áo sơ mi đen vào trong quần, vòng eo rộng của anh càng thêm thẳng và mạnh mẽ.
Đặc biệt là khi Lục Tuyệt khoác lên người bộ âu phục màu đỏ, màu đen và đỏ cực hạn va chạm nhau, người đàn ông này đúng là yêu nghiệt.
Ninh Tri bất đắc dĩ nháy mắt.
Vai rộng, eo theo, chân dài.
Ngoài ra còn có một khuôn mặt hoàn hảo, chẹp, nhóc mọt sách này thực sự phát triển hơn thẩm mỹ của cô.
Nếu người đàn ông trước mặt này không mắc chứng bệnh tự kỷ, e rằng chỉ riêng ngoại hình và gia cảnh cũng khiến bao người mê đắm.
“Đi thôi.” Ninh Tri chủ động khoác lên tay anh, đầu ngón tay đan xen giữa các ngón tay anh, giữ chặt.
Cô còn cố ý dùng đầu ngón tay mềm mại xoa xoa xương ngón tay anh: “Lát nữa chúng ta đi ăn tối, sẽ có rất nhiều người vây quanh, nhưng anh không phải sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, nếu anh cảm thấy ở lại đó không vui, nói với tôi, tôi sẽ đưa anh đi, được không?”
Lục Tuyệt cảm thấy ngón tay hơi ngứa, giống như bị cái gì mềm mại cọ vào, anh nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tri một cái, để cô tùy ý nắm tay anh.
Trên đầu, đám mây đen nhỏ biến mất.
Nhà họ Lâm đã mua một biệt thự nhỏ gần khu nhà giàu từ lâu.
Lần này là sinh nhật mẹ Lâm, bà ấy đặc biệt cho người trang trí một chút, đồ trang trí ngang dọc trong nhà, mọi thứ đều tinh tế và sang trọng, bà ấy mời không ít người thân và bạn bè đến nhà họ Lâm để dự tiệc.
Lâm Điềm Điềm đã quay lại nhà họ Lâm.
Hôm nay cô ta cố ý ăn mặc đẹp, mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp và đắt tiền, làn da của cô ta bây giờ trắng nõn, cả người như phát sáng lên.
Hôm nay tâm trạng mẹ Lâm rất tốt, bà ấy lôi kéo con gái kiểm tra.
Bà ấy thấy rằng mỗi lần về nhà con gái mình lại xinh đẹp, sang trọng và cao quý hơn, bà ấy gần như không nhận ra đây là dáng vẻ ban đầu của con gái, nước da trắng trẻo, dáng người gầy guộc.
Nhìn thấy cô ta đứng bên cạnh Lục đại thiếu gia đẹp trai tuấn tú, vẻ mặt mẹ Lâm tràn đầy tự hào: “Bữa tiệc trưa còn chưa bắt đầu, Điềm Điềm, đưa con Thâm Viễn ngồi một lát đi, ba con cũng đang ngồi ở ghế sofa bên kia.”
“Mẹ, đây là quà sinh nhật mà Thâm Viễn chuẩn bị cho mẹ.” Lâm Điềm Điềm đưa quà cho mẹ Lâm.
Lúc này, nụ cười trên mặt mẹ Lâm không kìm lại được nữa.
Vẻ mặt những khách mời xung quanh cực kỳ hâm mộ, họ không biết kiếp trước nhà họ Lâm đã làm việc thiện lớn gì, đã tu luyện phúc khí tốt ra sao mà leo được nhà họ Lục.
“Mấy năm trước tôi nhìn thấy Lâm Điềm Điềm, cô ấy có vẻ không được ưa nhìn cho lắm. Tại sao bây giờ lại có vẻ trở thành một con người khác vậy?”
Vài người thân nhìn thấy Lâm Điềm Điềm rạng rỡ, so với ấn tượng có quá nhiều thay đổi.
“Nghe nói bây giờ cô ấy đã là một minh tinh lớn, các minh tinh nữ đều có phong cách ăn mặc.”
“Không sai, tướng mạo Lâm Đại Hải và Phương Tinh cũng không yếu kém. Tại sao Lâm Điềm Điềm lại đột nhiên nổi bật như vậy? Hai năm trước tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy là một cô gái có tướng mạo xinh đẹp.”
“Hiện tại Lâm Điềm Điềm đã gả nhà họ Lục. Cô ấy là phu nhân hào phú, có trang phục đắt tiền, người có khí chất rồi, dĩ nhiên là đẹp mắt.”
“Không phải nói cháu gái nhà họ Lâm cũng gả vào nhà họ Lục sao? Vận may của nhà họ Lâm sao lại tốt như vậy?”
“Cháu gái sao có thể có vận may như con gái vậy? Các người không biết cô cháu gái kết hôn với tên ngốc nhà họ Lục, mà Lâm Điềm Điềm lại kết hôn với đại thiếu gia, sau này là người thừa kế nhà họ Lục.”
“Nhị thiếu gia nhà họ Lục chưa từng lộ mặt, đầu óc có vẻ không tốt lắm, nhà họ Lâm đã gả cháu gái đi rồi?”
...
Khách khứa bàn tán xôn xao một hồi, đặc biệt biết rõ con gái của nhà họ Lâm và cô cháu gái kết hôn với hai vị thiếu gia nhà họ Lục, bọn họ nhao nhao so sánh.
“Phu nhân, bữa tiệc trưa đã chuẩn bị xong.” Người giúp việc nói với mẹ Lâm.
“Tiểu thư tới rồi sao?” Mẹ Lâm nhìn đồng hồ, nhưng bà ấy vẫn chưa thấy Ninh Tri xuất hiện.
“Chưa tới.”
Mẹ Lâm đưa tay vuốt tóc bà ấy: “Không cần chờ, dọn đồ ăn lên đi, đừng để Lục đại thiếu gia phải đợi lâu.” Mặc dù Lục Thâm Viễn là con rể của bà ấy, nhưng mẹ Lâm cũng không dám khoác cái khí phách của mẹ chồng đối với anh ta.
Bên đó, ba Lâm, Lâm Đại Hải đang trò chuyện với Lục Thâm Viễn, khen ngợi anh ta là người trẻ và đầy triển vọng.
“Nghe nói lúc trước con và ông Lục khai triển một dự án mới ở nước ngoài. Việc chuẩn bị có suôn sẻ không?” Ba Lâm ngập ngừng hỏi.
Thâm âm Lục Thâm Viễn ôn hòa, khí chất lạnh lùng, chỉ cần ngồi ở chỗ đó, anh ta cũng rất uy nghiêm: “Ừm, mọi chuyện rất thuận lợi. Nhà họ Lục có công nghệ, có người, còn có tài chính, nên mở lãnh địa mới cũng không thành vấn đề.”
Ba Lâm liên tục gật đầu phụ họa.
Ông ta nghe nói về dự án mới của tập đoàn Lục thị, ông ta muốn kiếm một chút, nhưng đầu ông ta vẫn còn sáng suốt, biết khoảng cách giữa công ty nhỏ của mình và tập đoàn Lục thị.
Bên cạnh, vẻ mặt Lâm Điềm Điềm ngượng ngùng, cô ta nắm lấy tay Lục Thâm Viễn, nói với ba Lâm: “Ba, đã đến giờ ăn tối, hiếm khi Thâm Viễn mới được nghỉ ngơi, ba đừng nói chuyện công việc với anh ấy.”
Lâm Đại Hải cười lớn: “Được rồi, không nói chuyện nữa.”
Bầu không khí hòa hợp của mấy người khiến những người thân và bạn bè xung quanh càng thêm chua xót.
Lâm Điềm Điềm nhận thấy những ánh nhìn hâm mộ xung quanh cô ta, nụ cười trên khuôn mặt cô ta càng nồng đậm, đó là những hào quang mà chỉ trong mơ Ninh Tri mới có.
Bây giờ, đối tượng ghen tị của mọi người đã trở thành cô ta.
Lúc này, cô ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của những vị khách gần đó.
Theo ánh mắt của mọi người, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri đang khoác tay Lục Tuyệt bước vào.
Lục Tuyệt đang mặc một bộ âu phục màu đỏ, màu sắc cực kỳ mạnh mẽ như vậy, một người đàn ông không cao không gầy, cũng không đẹp trai mặc vào sẽ rất xấu xí và chất phác.
Nhưng mà Lục Tuyệt không chỉ cao lớn, anh còn có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, mặc một bộ âu phục màu đỏ, anh giống như một kẻ yêu nghiệt ngông cuồng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ninh Tri mặc một chiếc váy đen.
Màu đen màu đỏ, cực kỳ tương phản.
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi đến bàn chính trong ánh mắt của mọi người.
Trái tim của Lâm Điềm Điềm như thắt lại, dường như cô ta lại nhìn thấy Ninh Tri cao cao tại thượng đáng ghen tị trong giấc mơ của mình.
Lòng bàn tay vô thức nắm chặt, cảm giác đau nhói trong lòng bàn tay khiến Lâm Điềm Điềm nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của Ninh Tri, khác hẳn trong mơ, dáng vẻ hiện tại của Ninh Tri rất bình thường.
“Tiểu Tri, sao bây giờ cháu mới tới?” Mẹ Lâm ra hiệu cho người giúp việc mang thêm hai bộ đồ ăn.
Ánh mắt bà ấy rơi vào người đàn ông bên cạnh Ninh Tri, nếu không phải người kia cụp mắt xuống không nhìn người, hôm nay bà ấy thật sự không nhìn ra Lục nhị thiếu gia này mắc chứng tự kỷ.
“Xin lỗi, đường có chút tắc.” Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt ngồi xuống chỗ trống đối diện Lâm Điềm Điềm.
“Đã đến là tốt rồi. Con đã lâu không về gặp dì. Có biết ngày nào dì cũng nhớ con, không biết sống trong nhà họ Lục có tốt không?” Mẹ Lâm nhìn Ninh Tri, con gái mình càng ngày càng xinh đẹp, nhưng cháu gái lại ngày càng xanh xao.
Khi mẹ Lâm hỏi, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về phía họ, họ sửng sốt vì nhị thiếu gia nhà họ Lục lớn lên đẹp trai xuất chúng đến mức cả đại thiếu gia nhà họ Lục cũng bị xếp xuống dưới.
Không phải nói nhị thiếu gia là kẻ ngốc sao? Sao bây giờ trông không giống như vậy?
Khóe mắt Ninh Tri hơi nhướng lên, khóe miệng mang theo ý cười: “Con ở nhà họ Lục rất tốt, dì không cần lo lắng cho con.”
“Dì nhìn con giống như gầy đi rất nhiều?”
Ninh Tri cười nói: “Gần đây con giảm cân.”
Ánh mắt mẹ Lâm rơi vào Lục Tuyệt, trước nay luôn trầm mặc không nhìn người, cho dù bên ngoài có đẹp đến đâu, chỉ cần bà ấy quan sát kỹ một chút, sẽ biết Lục Tuyệt khác với người bình thường.
Những người khác cũng nhận ra điều đó, nhịn không được nhỏ giọng bàn tán.
Ninh Tri nghe thấy hai chữ “kẻ ngốc, thiểu năng, bệnh tâm thần”, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mẹ Lâm cười lắc đầu: “Đứa nhỏ này, con đã gầy như vậy rồi, cần giảm cân chỗ nào?”
Những khách mời bên cạnh nghe thấy tiếng mẹ Lâm thân thiết với Ninh Tri như vậy, không khỏi mỉm cười: “Bà Lâm thật sự rất yêu quý cháu gái.”
Mẹ Lâm nói: “Tiểu Tri ở nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, tôi nuôi dưỡng với nó như nuôi dưỡng con gái Điềm Điềm. Tôi đương
“Ninh tiểu thư thật sự rất may mắn khi có một người dì như bà.”
“Được rồi, được rồi, bà nói nhiều lời như vậy làm gì? Còn không mau cho người dọn đồ ăn lên?” Bên cạnh, ba Lâm có vẻ rất không hài lòng với tình yêu của mẹ Lâm dành cho Ninh Tri.
Ánh mắt mẹ Lâm nhìn Ninh Tri, thật có lỗi.
Trong trí nhớ của Ninh Tri, lần nào cũng như vậy, chỉ cần mẹ Lâm đối tốt với nguyên chủ, Lâm Đại Hải sẽ bất mãn với mẹ Lâm trước mặt Ninh Tri, đến nỗi Ninh Tri cảm thấy mẹ Lâm yêu mình rất nhiều.
Nhưng vừa rồi cô để ý ba Lâm đã rót trà cho mẹ Lâm, đặt chiếc cốc vào tay bà ấy.
Ninh Tri nheo mắt lại.
“Tiểu Tri, hôm nay là sinh nhật của mẹ chị, sao em có thể để Lục Tuyệt ăn mặc như thế này...” Ban đầu Lâm Điềm Điềm bảo Ninh Tri đưa Lục Tuyệt đến đây, vì cô ta muốn mọi người chê cười Ninh Tri, cô ta gả cho Lục Thâm Viễn, Ninh Tri chỉ kết hôn với Lục Tuyệt, người mắc chứng bệnh tự kỷ.
Cô ta không ngờ Ninh Tri lại để Lục Tuyệt ăn mặc lòe loẹt như vậy, thu hút sự chú ý và ánh mắt của khách mời.
Ninh Tri rót một ly nước trái cây cho Lục Tuyệt, nghe xong lời của Lâm Điềm Điềm lập tức nhếch môi: “Anh ấy ăn mặc thế này có vấn đề gì không? Sinh nhật dì nhỏ là ngày vui, nên mặc đồ đỏ là hợp lý.”
Lâm Điềm Điềm cứng lại, giọng điệu dạy dỗ, chỉ trích nói: “Một thân màu đỏ, sẽ cướp đi ánh đèn sân khấu của mẹ nhân vật chính.”
Khéo miệng Ninh Tri nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vừa rồi dì nhỏ nói coi tôi như con gái bà ấy đau lòng đẻ ra, bây giờ cô lại nói bà ấy là chủ nhân, tôi là khách sao?”
Mẹ Lâm liếc nhìn Lâm Điềm Điềm một cái, cười nói với Ninh Tri: “Bây giờ các trưởng bối chúng ta cũng không nói như vậy, Điềm Điềm chỉ quy củ quá thôi.”
Ninh Tri vốn rất thông minh, tại sao lại không nghe được ý tứ trong lời nói của mẹ Lâm?
Vừa rồi cô không chắc mình nên có thái độ như thế nào đối với mẹ Lâm, nhưng giờ thì rõ ràng rồi.
“Trong nhà họ Lục, không có quá nhiều phong cách.” Ninh Tri đến gần Lục Tuyệt, cô cười nói: “Hơn nữa Lục Tuyệt mặc đồ đỏ rất đẹp, cô đã từng thấy người nào mặc đồ đỏ đẹp hơn anh ấy chưa?”
Trong giọng nói của cô về Lục Tuyệt tràn đầy tự hào.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy mình đang nghe nhầm, có phải Ninh Tri đang khoe khoang về Lục Tuyệt không?
Lời nói của Ninh Tri đột nhiên thay đổi: “Nếu thật sự muốn giả vờ giả vịt, chú ý quy củ như vậy, cô mặc màu trắng không phải càng không thích hợp sao? Đây là tiệc sinh nhật, không phải là...”
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm tái nhợt, cô ta không ngờ Ninh Tri dường như trở thành một con người khác, thái độ cứng rắn, nói chuyện cũng khó nghe như vậy.
“Được rồi, bây giờ không nói chuyện nữa, ăn đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Sắc mặt mẹ Lâm khó coi, bà ấy cụp mắt xuống, miễn cưỡng tươi cười để mọi người dùng bữa.
Tiếp theo, chủ đề của ba Lâm mẹ Lâm đều xoay quanh Lục Thâm Viễn, coi Lục Tuyệt như không tồn tại.
Không biết là do hai ngày nay đưa Lục Tuyệt ra ngoài, hay là vì cô đã cứu Lục Tuyệt hai lần, Ninh Tri thấy rằng khi đối mặt với rất nhiều người xung quanh, Lục Tuyệt vẫn có thể yên lặng ngồi xuống, không sợ đông người như trước, hay siết chặt tay cô.
Ninh Tri gắp cho anh một chút đồ ăn, nhưng không hợp khẩu vị của anh, anh ăn rất ít.
Lục Tuyệt rất kén ăn.
Trong nhà họ Lục, có đầu bếp chuyên môn nấu cho anh. Nếu món ăn không hợp khẩu vị của anh, Lục Tuyệt thà ăn cơm trắng, cũng sẽ không đụng tới những món ăn kia.
Ninh Tri cũng ăn vài miếng, dù sao yến tiệc cũng vô nghĩa, rất nhàm chán, cô định đưa Lục Tuyệt đi.
Mẹ Lâm nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Ninh Tri, bà ấy nói: “Tiểu Tri, sau khi ăn uống xong con đừng rời đi, chỗ này có nhiều việc dì muốn giao cho con.”
Ninh Tri: “Làm sao vậy?”
Mẹ Lâm nói với cô: “Trước đây mẹ con đưa cho dì một ít di vật, bây giờ con đã gả vào nhà họ Lục, cũng nên giao cho con, để con tự giữ lấy.”
Di vật?
Ninh Tri chỉ có thể đáp ứng.
Lục Tuyệt mặc một bộ âu phục màu đỏ, cộ the bên ngoài của anh, thật bắt mắt, khách mời thỉnh thoảng đánh giá nhị thiếu gia trong truyền thuyết của nhà họ Lục.
Bên kia ngồi im thin thít, chẳng thấy động tĩnh gì cả.
Ninh Tri ghé vào lỗ tai Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, tôi đi vệ sinh, anh chờ tôi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay, được không?”
Lục Tuyệt chớp mắt, ngây người nhìn cô, âm thanh trong cổ họng như bị nén ra: “Hừ.”
Ninh Tri phát hiện có người trong phòng vệ sinh ở tầng một, cô chỉ có thể lên tầng hai.
Một lúc sau, khi cô trở lại vị trí ban đầu, Ninh Tri phát hiện Lục Tuyệt đang uống rượu, ly gần như cạn đáy.
Ninh Tri giật lấy ly rượu trên tay anh, lạnh giọng hỏi: “Ai bảo anh ấy uống rượu?”
Ở phía đối diện, Lâm Điềm Điềm nói: “Cậu ấy cầm nó lên và tự uống, chúng tôi thậm chí còn không để ý rằng cậu ấy đang uống rượu.”
Vẻ mặt cô ta xấu hổ: “Em cũng biết Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ. Cho dù chúng tôi biết cậu ấy uống rượu, chúng tôi cũng không thể thuyết phục cậu ấy. Dù sao cậu ấy cũng không nghe lời người khác.”
“Ai, dì vừa đi cho người thêm đồ ăn, sao nhị thiếu gia lại uống rượu?” Mẹ Lâm đi tới: “Nhị thiếu gia sẽ không có chuyện gì chứ? Có thể uống được không?”
Ninh Tri sờ mặt Lục Tuyệt, sắc mặt anh mờ mịt, không thấy gì.
“Sao con không đưa cậu ấy lên lầu trước rồi về phòng nghỉ ngơi một lát, phòng con mỗi ngày đều được dọn dẹp rất sạch sẽ.” Mẹ Lâm nói: “Chút nữa sau khi tiếp khách xong dì sẽ mang đồ cho con”.
Ninh Tri gật đầu, cô nắm tay Lục Tuyệt vẻ mặt lạnh lùng đi lên lầu.
Tron trí nhớ, cô đã tìm thấy căn phòng.
Căn phòng không lớn, phong cách trang trí, lắp đặt thiết bị rất nữ tính.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt đến bên giường, so với giường trong phòng Lục Tuyệt, giường trước mặt có vẻ rất chật, đặc biệt là đôi chân dài và cao của Lục Tuyệt, vừa ngồi xuống, chiếc giường dường như càng nhỏ hơn.
“Anh uống bao nhiêu rượu rồi? Có bị đau đầu không?” Ninh Tri lo lắng hỏi anh.
Môi mỏng của Lục Tuyệt dính rượu, màu môi trơn bóng, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng dường như ửng đỏ.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh bắt đầu cởi cúc áo khoác.
Ninh Tri: “Anh muốn ngủ sao?”
Lục Tuyệt cởi áo khoác đỏ, anh lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đen.
“Khi ngủ không cần phải cởi chiếc áo này.” Ninh Tri nắm tay anh.
“Nóng.” Giọng của Lục Tuyệt hơi khàn, anh hơi mím môi: “Nóng, tôi.”
Ninh Tri sững sờ: “Nóng sao?”
Lục Tuyệt đưa tay ra và cởi chiếc quần tây màu đỏ của mình ra.
Ninh Tri nhìn thấy quần l/ót sặc sỡ có chút biến sắc, cô lại vội vàng nắm tay anh: “Không cởi được.”
Lục Tuyệt mím môi, một đám mây đen hiện lên trên đầu anh.
Ninh Tri hít một hơi: “Được rồi, anh cởi áo, không được cởi q/uần.”
Lục Tuyệt chỉ vào mặt của mình: “Nóng.”
Ninh Tri vươn tay sờ lên mặt, cảm giác rất tốt, so với lúc Tiểu Lục Tuyệt béo sữa mềm mại cũng không tệ chút nào.
Lục Tuyệt thoải mái đặt toàn mặt của mình vào tay Ninh Tri, thèm muốn sự mát mẻ của cô.
Có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ, Lục Tuyệt đã chủ động ôm Ninh Tri, anh đặt đầu lên vai Ninh Tri, tựa hồ có chút đáng thương, không ngừng áp mặt vào da cổ cô.
Bên tai Ninh Tri nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh: “Ôm tôi.”
Ninh Tri sững sờ một lúc, sau đó cô cười nhẹ: “Được rồi, tôi ôm anh.”
Cô không nhìn thấy, ôm anh đám mây đen nhỏ trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất, và những mặt trời vàng nhỏ lần lượt ló ra.