Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa
  3. Chương 15
Trước /96 Sau

Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, cậu chớp đôi mắt to đen láy, vẻ mặt ngơ ngác.

Kể từ lần trước, Tiểu Lục Tuyệt đã trưởng thành hơn.

Ninh Tri thấy chút mỡ sữa hai bên mặt cậu đã biến mất, trên mặt chỉ còn lại một chút mỡ non, ngũ quan tinh xảo, giống như một cậu bé xinh đẹp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đối mặt với ánh mắt mờ mịt của Tiểu Lục Tuyệt, cô vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, vẫn cảm thấy siêu mềm núng nính: “Còn nhớ chị không?”

Đôi mắt to đen láy nhìn Ninh Tri rồi dời khỏi.

Ninh Tri cũng không ép Tiểu Lục Tuyệt nhận ra cô, đã vài năm kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau, anh chàng nhỏ bé chắc hẳn đã quên cô rồi.

Ninh Tri bắt đầu kiểm tra cơ thể cậu, thấy không bị thương cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Tuyệt Tuyệt sợ sao? Chị đưa em ra ngoài.”

Nếu là một đứa trẻ bình thường bị nhốt thì đã đập cửa kêu cứu hoặc khóc lên vì sợ hãi, nhưng Tiểu Lục Tuyệt thì không.

Khi bị nhốt, cậu chỉ im lặng ở lại đó.

Với tính khí im lặng và ít nói như vậy, rất dễ bị thua thiệt và bị ức hiếp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri đứng dậy muốn đưa cậu bé đi, nhưng cô chợt nhận ra mình có thể trực tiếp đi qua cửa, nhưng cửa vẫn khóa nên cô không thể đưa Tiểu Lục Tuyệt ra ngoài.

Cô rất ảo não vì được mình đi qua được nhưng không chạm vào vật thật được, cô bị hạn chế rất nhiều, mỗi lần giải cứu đều rất khó khăn.

Ninh Tri thở dài, bây giờ đang là giờ học, xung quanh phòng vệ sinh không có ai, vì vậy chỉ có thể đợi sau giờ học có người tới mới có thể kêu cứu.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt.” Ninh Tri lại ngồi xổm xuống và nói chuyện với Tiểu Lục Tuyệt, không biết trước khi cô đến cậu đã bị nhốt bao nhiêu lần.

Tiểu Lục Tuyệt không đáp lại.

Hai tay Ninh Tri giữ mặt cậu, ánh mắt cậu khẽ run lên, không dám nhìn cô.

“Đừng sợ, chị ở đây với em.”

Tiểu Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, lại cụp mắt xuống.

Ninh Tri bắt đầu suy nghĩ: “Lần sau có người xấu ức hiếp em, em phải kêu người khác đến giúp, không thể để bọn họ bắt nạt em, bọn họ có nhiều người, đánh không lại, lúc về nhà nhớ phải nói cho mẹ em.”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt nghe lời như vậy, không phải để kẻ xấu bắt nạt.”

“Về nhà nhất định phải nói cho mẹ em biết, Tiểu Tuyệt Tuyệt, em phải học cách tố cáo. Bọn họ bắt nạt em, khi bắt nạt em sẽ không khóc.”

“Đúng, em phải khóc. Nếu có ai bắt nạt em, em hãy khóc thật lớn để mọi người biết rằng em tủi thân.”

...

“Quỷ, chị gái.”

Tiểu Lục Tuyệt đột nhiên lên tiếng.

Giọng cậu vẫn có chút bập bẹ, non nớt và lanh lảnh, dù chỉ là một âm thanh nhỏ, Ninh Tri cũng nghe thấy cậu gọi cô.

Hai mắt Ninh Tri lập tức sáng lên: “Em còn nhớ chị sao?”

Tiểu Lục Tuyệt mím môi, lại không lên tiếng.

Hẳn là cậu nhận ra cô?

Ninh Tri vui đến mức nhịn không được xoa xoa khuôn mặt trắng sữa của cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt có nhớ chị không?”

Sau một lúc, Tiểu Lục Tuyệt mới chậm rãi nói: “Nghĩ tới tôi.”

Tôi nghĩ.

Ninh Tri cười híp mắt lại, hiện tại nhan sắc của cô đã được khôi phục lại, đôi mắt đen như chứa đầy ngôi sao, lông mày khẽ cong, những ngôi sao sáng dường như chạy đến: “Đúng, đúng, chị nghĩ tới Tiểu Tuyệt Tuyệt, mỗi ngày chị đều nghĩ về em.”

Nghe vậy, Tiểu Lục Tuyệt ngước mắt lên nhìn Ninh Tri, đôi mắt to đen láy của cậu chớp chớp, lại nói: “Quỷ, chị gái.”

Ninh Tri uốn nắn cậu: “Chị xinh đẹp sao, là thần tiên tỷ tỷ, là thần tiên tỷ tỷ của riêng em.”

Tiểu Lục Tuyệt kiên trì: “Quỷ chị gái.”

Ninh Tri nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu, chán ghét nói: “Thẩm mỹ của em bây giờ không tốt, lớn lên càng tệ hơn.”

“Thưa thầy, đang ở bên trong.” Đúng lúc này, một giọng nói của một cô bé từ bên ngoài truyền đến: “Con thấy họ dẫn bạn học Lục Tuyệt vào.”

Sau đó, giọng nói của người đàn ông vang lên: “Thầy vào xem một chút, em về lớp trước đi.”

“Thầy, Lục Tuyệt nhất định đã bị các bạn bắt nạt. Khi buổi học cuối cùng kết thúc, con thấy họ lấy cặp sách của Lục Tuyệt, sau đó ném xuống đất và giẫm lên. Các bạn thật là hư, các bạn trong lớp không dám nói với giáo viên.” Cô bé không ngừng tố cáo với giáo viên.

“Được rồi, thầy sẽ điều tra rõ ràng, nếu là thật, thầy sẽ trừng phạt bọn họ.”

Nghe thấy tiếng bước chân tới, Ninh Tri Nhiên vui mừng: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, có người tới, em mau gọi mở cửa.”

Ninh Tri nghe thấy tiếng đối phương mở cửa ra, cô quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé đang mím miệng không hề ậm ừ, cô trực tiếp cầm lấy tay Tiểu Lục Tuyệt, gõ vào cửa.

Tiếng gõ cửa vang liên tục.

Bên ngoài, nam giáo viên nghe thấy âm thanh từ khoảng trống vừa rồi, anh ta vội vàng chạy tới: “Lục Tuyệt, em ở bên trong phải không?”

Ninh Tri nắm tay Tiểu Lục Tuyệt, gõ cửa lần nữa.

“Chờ một chút, thầy sẽ mở cửa cho em.” Nam giáo viên đẩy cửa vào, phát hiện tay nắm cửa bị dây thừng cột lại, có vẻ như các học sinh đang đùa dai nên nhốt Lục Tuyệt bên trong.

Nam giáo viên nhanh chóng cởi dây, đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt đang ngồi xổm trong khe hở.

Thân thể nhỏ nhắn ngồi xổm ở đó, đứa bé rất đáng thương.

“Đừng sợ, thầy đưa em ra ngoài.” Nam giáo viên muốn đỡ Tiểu Lục Tuyệt lên, nhưng tay của anh ta chưa chạm vào cơ thể Tiểu Lục Tuyệt, Tiểu Lục Tuyệt đã né ra.

Nam giáo viên biết đứa bé trong lớp này mắc chứng tự kỷ: “Được rồi, thầy sẽ không động đến em, em tự mình đứng dậy.”

Có Ninh Tri ở bên, cô nhanh chóng đưa tay đỡ Tiểu Lục Tuyệt đứng dậy, cô nhẹ giọng nói với cậu: “Chúng ta đi theo thầy giáo ra ngoài.”

Nam giáo viên thấy cậu đứng lên, mới xoay người bước ra ngoài: “Chuyện này thầy sẽ nói với chủ nhiệm của em.”

Anh ta chỉ là một giáo viên thể dục, không có quyền trừng phạt những học sinh trêu đùa Lục Tuyệt, anh ta chỉ có thể phản ánh với giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.

Trở lại lớp học, Tiểu Lục Tuyệt ngồi yên lặng, trên mặt không có biểu cảm gì. Đổi lại là những đứa trẻ khác, bây giờ chúng đang khóc và tố cáo với giáo viên rồi.

Ninh Tri ngồi ở bên cạnh, dùng đầu ngón tay chọc vào bàn tay nhỏ bé của cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị lại là bạn cùng bàn của em.” Cô cố ý trêu chọc cậu: “Em phải chiếu cố chị.”

Không biết Tiểu Lục Tuyệt có hiểu lời cô nói không, cậu vô thức ưỡn ngực ngồi thẳng dậy.

Đúng lúc này, một cô gái nhỏ đi tới, cô bé vỗ bàn: “Vừa rồi cậu bị nhốt trong nhà vệ sinh, là tớ tìm giáo viên tới cứu cậu, hiện tại tớ là ân nhân cứu mạng của cậu, sau này cậu không thể không để ý tới tớ.”

Ninh Tri nhận ra giọng nói của cô bé, người ở ngoài phòng vệ sinh vừa rồi chắc hẳn là cô bé.

Cô bé rất đáng yêu, tiếp tục nói với Tiểu Lục Tuyệt: “Tớ nhìn thấy mấy người Lương Đống bị hiệu trưởng gọi lên văn phòng. Bọn họ nhất định sẽ bị giáo viên phê bình.”

“Lục Tuyệt, tại sao cậu lại bỏ qua tớ?” Cô bé chống hai tay lên bàn của Tiểu Lục Tuyệt, bĩu môi bất mãn: “Tớ đã cứu cậu, không phải cậu nên thích tớ sao?

Một tay Ninh Tri chống cằm, chẹp, Tiểu Lục Tuyệt đáng yêu như vậy, các bạn nhỏ đều thích làm bạn với cậu.

Cô ghé sát vào tai cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em không thể lạnh lùng như vậy được, cần phải kết bạn nhiều hơn. Vừa rồi cô bé này đã giúp em, dm có thể hứa sẽ là bạn của cô ấy.”

“Lục Tuyệt, nếu cậu lại không để ý tớ, tớ sẽ tức giận.” Cô bé ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp, có thể thấy cô bé được gia đình chiều chuộng: “Trong lớp tớ chỉ thích cậu thôi, cậu có muốn không làm bạn trai tớ không?”

Bên cạnh, Ninh Tri sợ tới mức tay chống cằm nghiêng một cái, cô suýt chút nữa ngã xuống.

Có phải tất cả trẻ em ngày nay đều quen sớm như vậy?

Cô vội vàng áp sát vào lỗ tai của Tiểu Lục Tuyệt: “Không được, không thể đồng ý, em chỉ là một đứa trẻ, phải chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày, đừng nghĩ nhiều đến chuyện khác.”

Ninh Tri nói với cậu: “Học sinh nên chăm chỉ học tập, Tiểu Tuyệt Tuyệt, trước khi vào đại học, đừng yêu quá sớm.”

Sau khi suy nghĩ, Ninh Tri lại đổi lời: “Lên đại học cũng phải nghiêm túc học tập.”

Cô không muốn Tiểu Lục Tuyệt có nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương.

Đôi mắt cụp xuống của Tiểu Lục Tuyệt run lên, cậu ngẩng đầu lên nói với cô bé: “Không thích.”

Cô bé như bị đả kích, dậm chân giận dữ nói: “Vậy sau này tớ sẽ không thích cậu, cũng sẽ không cứu cậu. Cậu bị người khác bắt nạt tớ cũng sẽ không quan tâm.”

Nói xong cô bé chạy về chỗ ngồi.

Ninh Tri cảm thấy suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ trưởng thành rất sớm, khi còn học tiểu học, trong đầu cô đều nghĩ về việc mỗi ngày nên mặc chiếc váy đẹp nào, còn ăn món tráng miệng nào.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có thể làm bạn tốt với cô bé đó, nhưng không...” Chống lạu ánh mắt mờ mịt của Tiểu Lục Tuyệt, Ninh Tri từ bỏ việc giải thích, quên đi, nhóc mọt sách này biết cái gì...

Khi tan học, mẹ Lục đã đến.

Bà mặc một bộ vest tinh xảo, thân trên là chiếc áo vest màu xanh nhạt, bên dưới là chiếc váy đồng điệu, phóng khoáng và thanh lịch, sự xuất hiện của bà đã thu hút ánh mắt của nhiều phụ huynh và học sinh.

Mẹ Lục đưa Tiểu Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn lên xe, Ninh Tri lại lên xe và ngồi vào ghế phụ.

Cô quay lại nhìn mẹ Lục, thấy sắc mặt bà không có gì khác thường, giáo viên không nói với bà chuyện Tiểu Lục Tuyệt bị nhốt trong phòng vệ sinh sao?

Ninh Tri nhíu mày, không có thời gian nói sao?

Trở lại nhà họ Lục.

Tiểu Lục Tuyệt đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng, lặng lẽ đi lên tầng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quan tâm của mẹ Lục.

Lục Thâm Viễn lễ phép nói với mẹ Lục, cậu ta về phòng làm bài.

“Chờ một chút.” Mẹ Lục gọi Lục Thâm Viễn: “Tối nay mẹ và ba của con đi dự tiệc sinh nhật của một ông nội. Quần áo đã chuẩn bị ở phòng con. Tối nay chúng ta sẽ đưa con đi dự tiệc.”

Trên mặt Lục Thâm Viễn tràn đầy hạnh phúc, đắc ý hỏi: “Em trai đâu? Em ấy sẽ đi cùng chúng ta chứ?”

Mẹ Lục thở dài nói: “Em trai con không thích đến chỗ đông người.”

“Vậy con về phòng thay đồ ngay.” Giọng nói của Lục Thâm Viễn nhẹ nhàng.

“Đi đi.”

Ninh Tri thấy mẹ Lục quay lại, bà giao cho quản gia chuẩn bị bữa tối cho Tiểu Lục Tuyệt.

Không đưa Tiểu Lục Tuyệt theo sao?

Ninh Tri biết Tiểu Lục Tuyệt sẽ sợ hãi và mất kiểm soát khi đến chỗ đông người, vì vậy tốt nhất nên để cậu yên lặng.

Không thể hiểu được, trong nội tâm cô cảm thấy chua xót.

Ninh Tri lên tầng, đi đến phòng của Tiểu Lục Tuyệt thì không thấy bóng dáng cậu đâu.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt?” Không phải cậu về phòng sao?

Ninh Tri đi vào phòng tắm và ban công tìm kiếm nhưng không thấy ai, hành lang, phòng âm, thư phòng cũng không tìm thấy Tiểu Lục Tuyệt đâu.

Có phải cậu bé đang trốn không?

Cuối cùng, Ninh Tri chỉ có thể quay về phòng, cô vừa mới ngồi xuống ghế thì vô tình nhìn thấy góc quần áo kẹp ở cửa tủ quần áo, trên đó có thêu một họa tiết hoạt hình nhỏ, chính là quần áo mà Tiểu Lục Tuyệt mặc hôm nay.

Ninh Tri bước tới đứng trước cửa tủ, cô nhớ mẹ Lục đã nói với cô rằng có một ngày, bà đột nhiên không tìm thấy Tiểu Lục Tuyệt, sau đó phát hiện anh trốn trong tủ quần áo không muốn đi ra.

Ninh Tri mím môi.

Cô vô thức mở cánh cửa tủ quần áo ra.

Ánh sáng từ khe cửa lọt vào tủ, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sữa.

Ninh Tri nhìn thấy Lục Tuyệt mặc bộ quần áo màu đỏ, yên lặng co đôi chân ngắn ngủn ngồi dựa vào bên cạnh tủ quần áo.

Tiểu Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tri, sau đó cúi đầu xuống.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, sao em lại ở đây, chị tìm em rất lâu rồi.”

Ninh Tri không trách cậu đi trốn, cô cúi người cũng ngồi vào tủ quần áo: “Trong tủ tối như vậy, chị vào với em.”

Không gian trong tủ quần áo chật hẹp, sau khi Ninh Tri chui vào, không gian càng nhỏ hơn.

Cô đóng cửa tủ lại, ánh sáng trong tủ đột nhiên tối đi.

Đen tối và yên tĩnh.

Lục Tuyệt ở trong lớp vỏ cứng rắn, chính là thế giới như vậy.

Ninh Tri trừng mắt nhìn, cô thu lại vẻ ghen tuông trong mắt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị sợ bóng tối, em có thể nắm tay chị không?”

Tiểu Lục Tuyệt ở bên cạnh không đáp lại.

Ninh Tri thấp giọng nói: “Hôm nay những kẻ xấu kia bắt nạt khiến em sợ hãi sao?” Cô dỗ dành cậu: “Không sao đâu, chị còn xấu hơn người xấu, chị sẽ giúp em thu thập bọn họ.”

Tất cả quần áo của cậu bé đều để trong tủ, chất vải mềm mịn, có mùi thơm sữa.

Ninh Tri còn muốn trêu chọc cậu, đột nhiên, một bàn tay nhỏ mềm mại duỗi ra, vuốt ve cổ tay cô, sau đó chui vào lòng bàn tay cô.

Bàn tay nhỏ bé cố gắng nắm chặt lấy tay cô, bên tai Ninh Tri lại nghe thấy giọng nói non nớt của Tiểu Lục Tuyệt: “Nắm chị.”

Ninh Tri sững sờ, cô vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia.

Tiểu Lục Tuyệt lại lên tiếng: “Chị nhát gan, sợ tối.”

Không hiểu sao, Ninh Tri nghe được chút ghét bỏ còn có phần kiêu ngạo trong giọng điệu của cậu bé này.

Cô cười híp mắt: “Đúng vậy, chị nhát gan, Tiểu Tuyệt Tuyệt phải dũng cảm.”

Ánh sáng xuyên qua các khe hở của tủ quần áo, trong tủ không còn sự im lặng và đen tối.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em giữ chặt hơn đi.”

“Có em ở đây, chị đột nhiên không sợ tối.”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em ngồi có mệt không? Nếu không chị ôm em nhé?”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, chân của chị đã tê rồi.”

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xin Em Ở Lại Bên Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net