Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa
  3. Chương 3
Trước /96 Sau

Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ninh Tri phát hiện khung này cũng có chỗ tốt, cô có thể biết được tâm trạng của Lục Tuyệt bất cứ lúc nào.

“Từ hôm nay, tôi muốn ngủ ở trên giường.” Ninh Tri nhìn vào mắt Lục Tuyệt, nhưng đối phương lại nhanh chóng cụp mắt xuống: “Anh sẽ ngủ với tôi.”

Lục Tuyệt mím chặt môi, đám mây đen trên đầu dường như càng ngày càng lớn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh còn tức giận hơn sao?

Đối với một số bệnh nhân tự kỷ, bọn họ không muốn bị quấy rầy trong lĩnh vực của mình, Lục Tuyệt luôn ngủ một mình, Ninh Tri đột nhiên đến gần, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó để anh thích ứng và chấp nhận.

Ninh Tri chuyển cái gối, nhường một chỗ lớn: “Lục Tuyệt, ghế sô pha làm toàn thân tôi đau nhức. Mỗi đêm tôi đều ngủ không ngon, tôi muốn ngủ trên giường.”

Cho nên, cô sẽ không để mình ủy khuất, cho dù anh tức giận, cô nhất định sẽ ngủ trên giường.

Lục Tuyệt đẹp trai, nhưng chống lại đám tia chớp mây đen như vậy cũng rất đáng yêu, Ninh Tri lập tức dỗ dành anh: “Chúng ta mỗi người ngủ nửa giường, tôi ngủ rất yên sẽ không làm phiền anh.”

Lục Tuyệt cụp mắt xuống, hơi thở lạnh lùng, tựa hồ đang kháng cự.

Anh vẫn không muốn sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri trừng mắt nhìn, cô chui vào một chiếc chăn bông khác, giường hơi cứng, không còn mềm mại như trước, cô điều chỉnh một vị trí thoải mái nhất: “Tôi đi ngủ đây.”

Nếu chưa quen thì ép anh quen là được.

Ninh Tri nhắm mắt lại, cô cảm thấy mình có chút xấu xa, giống như một kẻ độc ác bắt nạt trẻ ngoan.

Căn phòng rất yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ rơi bóng dáng cô đơn và lạnh lẽo của Lục Tuyệt.

Một lúc sau, Ninh Tri cảm thấy vị trí bên cạnh hơi chùng xuống, bên tai nghe thấy tiếng quần áo và chăn bông cọ vào nhau.

Cô nhìn lại.

Lục Tuyệt nằm xuống giường, đắp chăn bông, nằm thẳng người, sau đó nhắm mắt lại.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, đôi mắt tuấn mỹ, mỏng manh, trông rất đẹp, đám mây đen lóe điện trên đầu vẫn chưa biến mất.

Ninh Tri có chút buồn cười, khiến cho anh hờn dỗi, ngày mai tỉnh lại sẽ dỗ dành anh.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa sổ rất yên tĩnh.

Một mùi thơm nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến, Lục Tuyệt chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đẹp như hoa đào mờ mịt nhìn trần nhà, yên lặng ngửi, lồng ngực có chút ấm áp ngứa ngáy, cảm giác rất kỳ quái.

Anh thích mùi hương này.

Trong màn đêm yên tĩnh, Ninh Tri không nhìn thấy đám mây đen lóe điện trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất.

Bầu trời xám xịt được che đi bởi ánh sáng mặt trời, ánh đèn vàng rơi trên cửa sổ.

Ninh Tri bị tiếng đóng mở cửa trong phòng tắm đánh thức, cô mở mắt ra, nhìn thấy Lục Tuyệt vừa rửa mặt ra, tóc mái trên trán rối tung, trong rất ngốc.

Lục Tuyệt bước đến tủ quần áo, mở tủ ra.

Ninh Tri nhìn lại, thấy trong tủ toàn là quần áo màu đỏ, chỉ có một hai bọi màu vàng, rất chói mắt.

Ninh Tri:...

Anh yêu màu đỏ đến mức nào?

Nhưng cô phải thừa nhận rằng Lục Tuyệt mặc đồ màu đỏ rất hợp, màu da của anh trắng lạnh, mặc quần áo màu đỏ trông rất hợp.

Lục Tuyệt cúi đầu cởi cúc áo ngủ.

Ngón tay mảnh khảnh, động tác cởi qu/ần áo chậm rãi cùng khuôn mặt tuấn tú khiến thị giác người ta có một loại thích thú.

Cởi áo ngủ ra, thân trên Lục Tuyệt ở trần.

Mắt sáng lên, Ninh Tri lập tức không còn buồn ngủ nữa.

Lục Tuyệt có vẻ ngoài mảnh mai, nhưng sau khi cởi bỏ quần áo, vóc dáng của anh rất hấp dẫn.

Dù chỉ nhìn từ bên cạnh, cô cũng có thể nhìn thấy những đường nét cơ bắp mơ hồ của anh.

Lục Tuyệt lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi màu đỏ, mặc từ đầu xuống.

Ninh Tri nhìn trộm không cảm thấy thẹn, không chỉ đàn ông thích nhìn thân thể xinh đẹp của phụ nữ, mà phụ nữ cũng thích thưởng thức thân thể đàn ông. Lục Tuyệt không chỉ có dáng người mà còn có ngoại hình ưa nhìn, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến cô vui tai vui mắt.

Ninh Tri ngây người nhìn, ngay sau đó, Lục Tuyệt cởi qu/ần dài ra, ánh mắt cô tiếp tục nhìn xuống, thứ bọc trong mảnh vải đen thật kinh sợ, cô sợ tới mức vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Sáng sớm không thích hợp xem hình ảnh quy mô lớn!

...

Mẹ Lục dậy rất sớm, lúc Ninh Tri đi xuống lầu thì thấy bà đã ngồi trên ghế sô pha rồi.

Mẹ Lục ăn mặc sang trọng, mái tóc xoăn được chải gọn gàng, đôi bàn tay trắng nõn được dưỡng cẩn thận đeo chiếc nhẫn bằng đá quý màu đỏ rực, trên cổ tay đeo chiếc vòng tay màu xanh lục bóng bẩy, tràn đầy khí chất của phu nhân hào phú.

Lúc này, bà khác hoàn toàn với người mẹ sắc mặt bối rối, xuống tinh thần, lo lắng cho con trai ngày hôm qua.

Ninh Tri đi tới, nhưng cô không nhìn thấy Lục Tuyệt ở phòng khách.

Ninh Tri nhanh chóng nhập vai, cô ngồi trên sô pha đối diện với mẹ Lục: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.”

“Đi lên đi? Chị dâu Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, đợi chút nữa là được.” Sau chuyện xảy ra chiều qua, mẹ Lục đối với Ninh Tri đã bớt lạnh lùng hơn một chút.

Tính mạng của Ninh Tri chỉ còn hai ngày nữa, vô cùng cấp bách, cô phải nhanh chóng dỗ dành khiến cho Lục Tuyệt vui vẻ.

Nghĩ vậy, cô lập tức di chuyển, đi tới chỗ mẹ Lục ngồi xuống: “Mẹ, con có một số vấn đề muốn hỏi mẹ.”

Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tri xinh đẹp quyến rũ, miệng nhỏ ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, được các vị trưởng bối yêu quý nên khi giao tiếp với các vị trưởng bối cô cũng không sợ.

“Con muốn hỏi cái gì?” Mẹ Lục đặt chén trong tay xuống, có chút kinh ngạc, hôm nay Ninh Tri không bình thường, trước kia cô đều là mặt lạnh không hề ậm ừ, giống như rất hận nhà họ Lục, đừng nói là thân cận nói chuyện như vậy.

“Con muốn hỏi, bình thường Lục Tuyệt thích ăn gì? Con muốn làm món gì đó cho anh ấy.” Cô không biết gì về sở thích của Lục Tuyệt, cho nên cô chỉ có thể hỏi mẹ Lục.

Nghe câu hỏi của Ninh Tri, mẹ Lục càng thêm kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía cô, Ninh Tri mỉm cười, vẻ mặt chân thành, giống như cô rất nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa.

Lúc trước khi chọn Ninh Tri gả vào nhà họ Lục, không chỉ vì Ninh Tri có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt, mà còn là vì cô có một khuôn mặt xinh đẹp rất xứng đôi với Lục Tuyệt, sau này con của hai người, nhất định sẽ rất tốt.

Tuy nhiên sau khi Ninh Tri gả tới đây, sắc mặt của cô càng ngày càng bình thường, cũng không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, suốt ngày đối xử lạnh nhạt với Lục Tuyệt, phải nói rằng mẹ Lục rất thất vọng về Ninh Tri.

“Sao đột nhiên muốn nấu cơm cho nó?” Mẹ Lục không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì trên mặt Ninh Tri: “Nhà họ Lục có nhiều đầu bếp như vậy, con không cần vào bếp.”

Ninh Tri rất có mắt nhìn, cô đương nhiên biết thái độ của mẹ Lục đối với mình.

Cô không có rút lui mà có chút ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua con đã làm cho Lục Tuyệt tức giận, con muốn làm món gì đó để anh ấy vui vẻ.”

Cô không nói dối, tên mọt sách giận cô vì đã ngủ trên giường của anh. Nhưng sáng nay, cô phát hiện đám mây đen lóe điện trên đầu anh đã biến mất.

Quá đáng yêu.

Mẹ Lục liên tục cẩn thận quan sát biểu hiện của Ninh Tri, trông cô không giống đang diễn.

“Không biết Lục Tuyệt có thích ăn ngọt không.” Ninh Tri lẩm bẩm.

Nghe vậy, trên mặt mẹ Lục nở nụ cười: “Nó thích đồ ngọt, nhưng không được ăn thường xuyên.”

Cho dù Ninh Tri có mục đích gì, cô sẵn sàng đến gần Lục Tuyệt, tốn tâm tư của mình cho Lục Tuyệt, đây là điều mà mẹ Lục muốn thấy.

Ninh Tri cười nói: “Vừa vặn con sẽ làm một món ăn nhẹ, con sẽ khống chế độ ngọt.”

Mẹ Lục gật đầu: “Tiểu Tuyệt có rất nhiều thứ không thể ăn và cần phải kiêng. Trước khi làm con hỏi thầy Lý một câu, cậu ấy phụ trách chế độ ăn của Tiểu Tuyệt.”

Ninh Tri cười nói: “Vậy thì tốt quá, con sẽ đi thỉnh giáo thầy Lý.”

Lúc này Lục Tuyệt mặc áo sơ mi đỏ từ cửa bước vào, trời vừa mới vào xuân, buổi sáng rất mát, mà trên trán của anh lấm tấm mồ hôi.

“Đứa nhỏ này, sao lại ra mồ hôi nhiều thế, lên tầng thay quần áo nhanh kẻo bị cảm.” Nhìn thấy con trai chạy bộ buổi sáng về, mẹ Lục vội vàng đi tới.

Lục Tuyệt làm ngơ trước sự quan tâm của mẹ Lục, nghe mà không đáp lại, trực tiếp đi lên tầng.

Mẹ Lục như một thói quen, chăm chú nhìn con trai mình đi lên lầu.

Đến khi không nhìn thấy nữa bà mới ngồi lại chỗ.

Ninh Tri nhìn lại, cho dù Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, nhưng không có người mẹ nào không thương con mình.

Cô chợt nghĩ đến câu nói của Bá Vương, cậu bé  đã từng nói rằng bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể chữa khỏi, nhưng không biết có đúng như vậy không.

...

Ninh Tri đã tìm thấy Lục Tuyệt trong thư phòng.

Lục Tuyệt mặc chiếc áo len đỏ ngồi trước màn hình, chăm chú gõ bàn phím, Ninh Tri thấy Lục Tuyệt không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà ngay cả đôi tay cũng rất đẹp, thon thả, xương ngón tay rõ ràng.

Trên màn hình toàn là mã, chỉ cần liếc mắt một cái, Ninh Tri chắc chắn đó là thứ mà cô không thể hiểu được.

Trong trí nhớ của cô, Lục Tuyệt không thích tiếp xúc với mọi người, nhưng anh thực sự thích giao tiếp với máy tính, nguyên chủ không để ý nhiều đến Lục Tuyệt. Cô chỉ biết rằng Lục Tuyệt đã tham gia vào quá trình phát triển sản phẩm của tập đoàn Lục thị, trước đây, mỗi ngày anh đều đến tập đoàn Lục thị làm việc, ở đoe anh có phòng làm việc riêng.

Nhưng kể từ khi chứng tự kỷ của Lục Tuyệt trở nên tồi tệ hơn, anh không muốn đi ra ngoài.

Để lấy lòng Lục Tuyệt, Ninh Tri đã làm một ít bánh hoa hồng, một miếng nhỏ, hình cánh hoa xinh đẹp, trong như pha lê, có nước sốt hoa hồng đỏ ở giữa, khéo léo tinh xảo, mềm và ngọt ngào.

Đây là món tráng miệng duy nhất mà cô có thể làm.

Sắc mặt Lục Tuyệt không thay đổi nhìn màn hình máy tính, không phản ứng kịp với sự xuất hiện của cô.

Ninh Tri rất kiên nhẫn, cô đến gần Lục Tuyệt, giọng nói trầm thấp, ôn nhu, rất ngọt ngào: “Lục Tuyệt, tôi đặc biệt làm đồ ăn vặt cho anh, anh có muốn ăn thử không?”

Bàn tay gõ bàn phím dừng lại.

Khóe môi Ninh Tri cong lên, cô đoán không sai, anh thích giọng nói nhẹ nhàng bên tai. Cô hạ giọng và thì thầm vào tai Lục Tuyệt anh mới cóp bản ứng.

“Nếm thử tôi?” Giọng nói khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên, đôi mắt cụp xuống khẽ run lên.

Nếu Ninh Tri không lên mạng tìm hiểu về cách nói chuyện của bệnh nhân tự kỷ, nghe những lời này của Lục Tuyệt, chắc hẳn cô đã hiểu lầm!

“Đúng, anh có thể nếm thử.” Ninh Tri cầm chiếc dĩa nhỏ bằng bạc gắp một miếng bánh hoa hồng đưa tới trước mặt Lục Tuyệt: “Anh tự ăn, hay là muốn tôi đút cho anh?”

Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau mới trả lời: “Chính mình, chính mình.”

“Được.” Ninh Tri nhét chiếc dĩa nhỏ bằng bạc vào tay anh, lúc cô thu tay lại, cô cố ý dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh.

Cô bắt nạt anh phải nghe lời, bắt nạt anh ngốc, bắt nạt anh sẽ không phản kháng.

Lục Tuyệt mím chặt môi hơn.

Ninh Tri nhịn cười: “Mau ăn đi.”

Lục Tuyệt giọng điệu buồn bực đưa miếng bánh hoa hồng vào miệng.

Bánh hoa hồng có màu trong như pha lê, mềm và dẻo, nước sốt hoa hồng ở giữa sẽ không quá ngọt và béo ngậy, khi nhai sẽ thấy vị bùi của hoa.

Ninh Tri nhìn anh đầy mong đợi: “Ăn ngon không?”

Lục Tuyệt không đáp lại.

Ninh Tri đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Lục Tuyệt, ăn ngon không?” Cô duỗi đầu ngón tay ra lau nước sốt hoa hồng trên môi Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt sửng sốt.

Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ hiện lên trong khung trên đầu anh.

Mặt trời nhỏ phát ra màu vàng rực!

Một biểu tượng nhỏ, hơi giống biểu tượng mặt trời nhỏ trong dự báo thời tiết, nhưng biểu tượng này dễ thương hơn. Nếu mặt trời nhỏ là vật thật, Ninh Tri hận không thể đưa tay ra chọc vào.

Có phải vì món ăn vặt cô làm quá ngon nên Lục Tuyệt cảm thấy rất vui không?

Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời nhỏ, Ninh Tri sắp sướng đến phát điên rồi!

Cô vội vàng gọi Bá Vương: “Làm sao để thu thập mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt?”

Bá Vương cũng cao hứng: “Chủ nhân, chỉ cần cô chạm vào cơ thể của Lục Tuyệt, mặt trời nhỏ sẽ thuộc về cô. Cô có thể cất giữ mặt trời nhỏ, hoặc có thể đổi mặt trời nhỏ lấy hào quang bị Lâm Điềm Điềm cướp đoạt.”

“Đổi hào quang!” Cô chỉ còn một ngày nữa là chết, nhất định phải lấy lại hào quang, đáng tiếc một mặt trời nhỏ cũng chỉ có thể đổi lấy 1% hào quang.

Sau đó, Ninh Tri lại ghé vào tai Lục Tuyệt lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Nếu anh thích ăn, sau này tôi sẽ thường xuyên làm món đó cho anh.” Nói xong, môi cô nhẹ nhàng chạm vào tai Lục Tuyệt..

Trong khoảnh khắc, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại ló ra một mặt trời nhỏ.

Vậy mà biến thành hai cái!

Ninh Tri kìm sự vui mừng trong lòng xuống, xem ra Lục Tuyệt rất thích bánh hoa hồng do cô làm.

“Được không?” Cô lại nhẹ nhàng chạm vào chóp tai anh.

Nháy mắt, trong đầu cô hiện lên hai mặt trời nhỏ.

Ninh Tri cong môi đưa mặt trời nhỏ cho Bá Vương: “Tôi muốn đổi lấy 2% hào quang.”

Bá Vương có được mặt trời nhỏ còn cao hứng hơn cả Ninh Tri, giọng nói nhỏ như sữa của cậu bé run lên: “Được rồi, chủ nhân.”

Ninh Tri đi tới trước gương, chăm chú nhìn mình trong gương.

Trong nháy mắt, màu da trên mặt cô như trắng thêm một chút, con mắt như có thêm một chút khí lực, không còn đờ đẫn thiếu sức sống như trước.

Ninh Tri nhìn mái tóc của cô, ngay cả đuôi tóc cũng ít chẻ ngọn hơn.

Thật sự có hiệu quả!

Cô không ngừng đánh giá mình trong gương, ước gì mình có thể lấy lại tất cả hào quang ngay lập tức.

Sau một lúc lâu, cô chắc chắn rằng không có gì khác thay đổi, cô mới hết hy vọng.

Trở lại thư phòng, cô nhìn Lục Tuyệt hai mắt run lên, vành tai đỏ bừng, đang yên lặng ăn đồ ăn vặt, ánh mắt Ninh Tri trong sáng, có thể giúp cô khôi phục lại vẻ đẹp, còn có thể làm cho cô không chết. Đây là kho báu nào!

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net