Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng.
Lâm Điềm Điềm tháo sợi dây chuyền khó hiểu trên cổ xuống, cô ta tức giận muốn vứt nó đi, nhưng lý trí quay lại, cô ta đã kiểm soát được.
Nếu ngọc bích vỡ vụn hoàn toàn, hào quang đều sẽ trở lại người Ninh Tri, vẻ đẹp của cô ta hoàn toàn tan vỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn mình trong gương, cô ta mất hơn nửa hào quang, nhan sắc cũng giảm đi một nửa.
Thật ra, bộ dạng hiện tại của cô ta so với trước kia, vẫn đẹp hơn, nhưng có nhan sắc, được người xung quanh khen ngợi, cô ta làm sao có thể chấp nhận bị đánh quay lại trạng thái ban đầu được?
Lâm Điềm Điềm nhớ đến khuôn mặt của Ninh Tri hôm nay, đối phương đã khôi phục diện mạo hơn phân nửa, nếu lại tiếp tục, diện mạo của Ninh Tri hoàn toàn khôi phục lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lâm Điềm Điềm rất tức giận, điều đó cũng có nghĩa là trước đây cô ta làm việc vô ích.
Nghĩ đến giấc mơ, Ninh Tri rất xinh đẹp, được cưng chiều, được sao trăng bao quanh, trong khi cô ta chỉ đứng trong góc nhìn từ xa, trong lòng chỉ có thể thầm ghen tị, Lâm Điềm Điềm nắm chặt ngọc bích.
Cô ta không thể để cảnh trong giấc mơ trở thành hiện thực.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Thâm Viễn đã trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao em không xuống tầng ăn cơm?” Lục Thâm Viễn bước tới: “Em không khỏe sao?”
Lưng Lâm Điềm Điềm sững sờ đối diện với Lục Thâm Viễn, cô ta chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt Lục Thâm Viễn rơi vào mặt Lâm Điềm Điềm: “Mặt của em...”
Đó là khuôn mặt của cô ta trước đây, sau đó là mắt, mũi, bây giờ ngay cả màu da và khuôn miệng của cô ta cũng đã thay đổi.
“Chuyện gì vậy? Sao gần đây diện mạo của em vô duyên vô cớ thay đổi nhiều như vậy.” Lục Thâm Viễn không thể tin được, cảm giác kỳ quái khó tả.
Mặc dù vẫn là con người kia, lúc trước ngũ quan của Lâm Điềm Điềm vốn tinh xảo và khéo léo, nhưng hiện tại, ngũ quan và làn da của cô ta đã trở nên thô ráp.
Lâm Điềm Điềm bị hỏi không kịp đề phòng, lúc trước có tất cả hào quang, dưới tác dụng của hào quang, cho dù cô ta càng ngày càng xinh đẹp, mọi người sẽ coi đó là điều hiển nhiên.
Hiện tại đã mất hơn nửa số hào quang, không còn tác dụng của nó, những thay đổi về ngoại hình của cô ta sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Điềm Điềm cắn môi, hai mắt đẫm nước.
Như thường ngày, khi Lâm Điềm Điềm làm một hành động như vậy, Lục Thâm Viễn đã đau lòng ôm chặt lấy cô ta.
Nhưng bây giờ, môi của cô ta không còn hồng hào, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt cũng không còn mọng nước như trước, ánh lên ánh nhũ khiến nội tâm người khác ngứa ngáy.
Cô ta làm biểu cảm như vậy một lần nữa, hoàn toàn không có cảm giác xinh đẹp như trước.
Lục Thâm Viễn nhíu mày.
Lâm Điềm Điềm khẽ quay mặt đi, cô ta nhìn mình trong gương: “Gần đây em dùng sản phẩm không tốt, dễ gây dị ứng.”
Giờ đây khuôn mặt của cô ta đã biến thành hình vuông, ngũ quan dày lên, trên mặt còn nổi mụn, thoạt nhìn, quả thực là bị dị ứng dẫn đến sưng.
Lục Thâm Viễn quan tâm hỏi: “Đi khám bệnh chưa?”
“Ừ. Bác sĩ nói nó hơi nghiêm trọng, cần phải điều trị một thời gian ngắn.” Trong thời gian này, cô ta cần lấy lại hào quang từ Ninh Tri.
Lục Thâm Viễn đi tới, ôm lấy người: “Sau này có chuyện gì, nhất định phải kịp thời nói cho anh biết, em đừng tự mình lo liệu, anh sẽ lo lắng.”
Lục Thâm Viễn rất thích Lâm Điềm Điềm.
Anh ta gặp cô ta trong một bữa tiệc, cô ta mặc một chiếc váy trắng, đi dự tiệc cùng một người bạn thì vô tình đụng phải anh ta.
Sau lần đó, một lần anh ta gặp rắc rối, chính Lâm Điềm Điềm là người đã giúp anh ta thoát thân.
Tính tình cô ta nhu nhược, tốt bụng và xinh đẹp, đúng kiểu anh ta thích.
Lâm Điềm Điềm dựa vào vòng tay của Lục Thâm Viễn, cô ta có chút cảm động: “Ừm, em biết rồi.”
Hôm nay, sáng sớm trời đổ mưa, nhiệt độ đột nhiên giảm vài độ, có chút se lạnh.
Ninh Tri bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Người đứng ngoài cửa là quản gia.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô hiếm khi thấy quản gia có vẻ bối rối như vậy.
“Nhị thiếu phu nhân, cô đi thuyết phục nhị thiếu gia đi.” Quản gia nói với Ninh Tri: “Hiện tại bên ngoài trời đang mưa, nhị thiếu gia vẫn nhất định muốn chạy bộ. Nếu tiếp tục như vậy sẽ bị bệnh.”
Trước đây, khi trời mưa hoặc có tuyết, Lục Tuyệt vẫn kiên trì chạy bộ sáng, nhưng lúc đó đều là phu nhân cho người bắt anh về.
Bây giờ cả nhà họ Lục đều biết Lục Tuyệt sẽ nghe lời Ninh Tri, cho nên mẹ Lục nhanh chóng bảo quản gia đến tìm Ninh Tri.
“Bên ngoài trời đang mưa?” Ninh Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài xám xịt, mưa không ngớt.
Ninh Tri nhíu mày.
“Được rồi tôi biết rồi.”
Ninh Tri vẫn đang mặc đồ ngủ, cô quay về phòng thay quần áo rồi đi cùng quản gia xuống tầng.
Mẹ Lục đứng dưới mái hiên, từ xa nhìn con trai đang chạy mưa ngoài sân, vẻ mặt sốt ruột, hận không thể kéo con lại.
Nhưng mà, bà biết tính khí của con trai mình, cưỡng ép cắt ngang việc chạy của anh, anh sẽ cáu kỉnh, lo lắng, không vui.
“Tiểu Tri, con đã đến rồi.” Mẹ Lục lộ vẻ khó xử: “Vất vả cho con đã gọi Lục Tuyệt trở về.”
Ninh Tri gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Ninh Tri đã xem thông tin trên mạng, bệnh nhân tự kỷ rất cố chấp, có người rất cứng đầu ăn một số thứ, có bệnh nhân rất cứng đầu trong quá trình này, chẳng hạn, họ sẽ đòi đi cùng một con đường mỗi ngày, có một số bệnh nhân cứng đầu để lặp lại một chuyện.
Tính cố chấp của họ là bẩm sinh, không dễ gì thay đổi được.
Ninh Tri nhận lấy chiếc ô do quản gia đưa cho, cô cầm nó lên, đi vào trong mưa.
Mưa rơi xuống đất, cô dường như đã sẵn sàng để bước vào thế giới của Lục Tuyệt một lần nữa.
Vết trật chân của Ninh Tri gần như đã được chữa lành, nhưng vẫn còn băng bó nên đi lại có chút khó khăn.
Cầm chiếc ô màu vàng tươi, cô chậm rãi đi tới hoa viên bên kia.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Chiếc váy trắng bị ướt, miếng gạc quấn quanh chân Ninh Tri cũng ướt.
Cô không quan tâm.
Ninh Tri đứng trên đường đi, lặng lẽ nhìn Lục Tuyệt đang mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, chạy bộ dưới mưa.
Rất nhanh, đường đi của Lục Tuyệt bị chặn lại, anh dừng lại.
Ánh mắt nhìn từ chiếc ô màu vàng nhìn xuống, anh nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn đang cười trong màn mưa.
Cô hỏi: “Anh có muốn tôi chạy cùng anh không?”
Toàn thân Lục Tuyệt ướt đẫm, mái tóc đen ngoan ngoãn dính vào trán, nước da trắng nõn lạnh lùng dính nước trở nên tái nhợt, ánh mắt hoa đào xinh đẹp đờ đẫn trong màn mưa xen lẫn lạnh như băng.
Anh như một con thú nhỏ ngoan cố, đáng thương.
Ninh Tri tức giận, nhưng lại đau lòng hơn.
Cô đến gần anh, để chiếc ô che cho cô và cơ thể anh.
Giọng nói Lục Tuyệt khàn khàn như dính hơi nước: “Ướt, cô.”
Ninh Tri gật đầu: “Đúng vậy, tôi vì tìm anh mà bị ướt.”
Lục Tuyệt mím môi.
Ninh Tri vươn tay kéo Lục Tuyệt, bàn tay vừa ướt vừa lạnh: “Lục Tuyệt, băng bó ở chân tôi cũng ướt rồi.”
Lục Tuyệt cúi đầu, nhìn chân Ninh Tri đi dép lê, băng gạc ở chân bước trong mưa, anh hoảng sợ: “Trở về cô, trở về cô.”
“Chân của tôi bị đau, anh đỡ tôi về.”
Lục Tuyệt mím môi, giọt nước nhất thời lăn xuống gò má anh, kéo Ninh Tri đi: “Đi về, cùng cô.”
Ninh Tri câu môi, cô nói: “Lần sau trời mưa, nếu anh vẫn chạy ra ngoài, tôi sẽ đi cùng anh.”
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, mái tóc ướt đẫm, cả người giống như một chú cún con bị ướt, mím môi không hừ lạnh.
Ninh Tri không bắt anh phải thay đổi ngay lập tức.
Một lúc sau, Lục Tuyệt khịt mũi: “Trời mưa không chạy.”
Trời mưa anh không chạy.
Ninh Tri cong môi: “Nói dối lừa người là chó con.”
Lục Tuyệt liếc nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Cô cún con.”
Cô mới là chó con.
Mẹ Lục nhìn thấy Ninh Tri thật sự thuyết phục Lục Tuyệt quay về nên nhanh chóng cho người lấy khăn sạch lau tóc cho hai người: “Canh gừng đâu? Mang canh gừng lại đây.”
Mẹ Lục đưa tay ra định lau tóc cho Lục Tuyệt, nhưng bị anh né tránh.
Bà thơt dài, đi tới lau tóc cho Ninh Tri: “Mau uống canh gừng đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Ninh Tri ngoan ngoãn vuốt mũi, húp một ngụm canh gừng.
Bên cạnh, Lục Tuyệt rất ghét mùi canh gừng, anh xoay người rời đi, không muốn đụng vào canh gừng chút nào.
“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ghét mùi gừng rồi.” Mẹ Lục không còn cách nào khác đành phải làm theo anh.
Sau khi Ninh Tri uống xong canh gừng, mẹ Lục vội vàng giục cô lên tầng thay quần áo, băng lại băng gạc ở chân.
Cô vừa đi lên tầng hai thì gặp Lâm Điềm Điềm ở hành lang.
Đối phương dường như cố tình chờ cô ở đây.
“Có chuyện?” Ninh Tri nhíu mày.
Lâm Điềm Điềm nhìn tóc cô ướt đẫm, váy cũng ướt, ngay cả băng gạc trên chân cũng ướt đẫm, thần sắc chật vật, nhưng Ninh Tri lại rất xinh đẹp, trong nội tâm cô ta chua xót, ánh mắt của cô ta cũng không tốt.
“Chị nghe người giúp việc nói rằng vừa rồi em không để ý trời mưa to đi thuyết phục Lục Tuyệt trở về?” Trên mặt Lâm Điềm Điềm lộ ra vẻ đồng tình với Ninh Tri: “Em khẳng định suy nghĩ rất nhiều mới có thể đưa Lục Tuyệt trở về.”
Lâm Điềm Điềm nhớ lại một lần trời mưa to, Lục Tuyệt chạy ra ngoài như một kẻ ngốc.
Mẹ Lục không còn cách nào khác đành phải nhờ hai bảo vệ ở cửa kéo Lục Tuyệt về, Lục Tuyệt giãy dụa, lực mạnh đến mức hạ được một người giúp việc.
Theo ý của cô ta, Ninh Tri chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều mới khiến Lục Tuyệt quay lại.
“Cô muốn nói gì?” Váy Ninh Tri ướt đẫm, cô chỉ muốn về phòng thay quần áo.
Lâm Điềm Điềm như cảm động lây: “Đối mặt với Lục Tuyệt thỉnh thoảng phát điên, chị biết tâm tình em tệ như thế nào.”
Ninh Tri nheo mắt, đôi mắt của cô bây giờ đẹp hơn rất nhiều, đuôi mắt hếch lên, quyến rũ khó tả.
Cô nhớ rằng Bá Vương đã từng nói” trước kia nguyên chủ tồi tệ và không hạnh phúc, thì hào quang sẽ bị Lâm Điềm Điềm hấp thụ.
Bây giờ, Lâm Điềm Điềm đang dùng cách tương tự để cướp lấy hào quang của cô?
Ninh Tri mỉm cười, cô lắc đầu với Lâm Điềm Điềm: “Hiện tại tâm trạng tôi rất tốt.”
Dù sao, nhìn thấy Lâm Điềm Điềm bị bức tới giơ chân lên, cô có thể không vui sao?
Trong sự kinh ngạc của Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri đến gần cô ta, cố ý nói: “Hai ngày nay cô không nghỉ ngơi tốt sao, mặt của cô...”
Lâm Điềm Điềm sửng sốt, phản ứng đầu tiên là che mặt lại: “Mặt của tôi làm sao?”
Hai lần trước cô ta trở nên xấu xí trước mặt mọi người, bây giờ Lâm Điềm Điềm đã bị bóng mờ tâm lý nghiêm trọng, khi nghe Ninh Tri nhắc đến sắc mặt, nội tâm cô ta lập tức hoảng sợ.
“Sao cô không soi gương?” Ninh Tri đề nghị.
Lâm Điềm Điềm vô cùng sợ nhan sắc của mình sẽ lại suy sụp, làm sao có thể quan tâm đến Ninh Tri, che mặt vội vàng rời đi.
Ninh Tri nghĩ mà buồn cười, chỉ có kẻ trộm mới có thể cả ngày sống trong sợ hãi.
Ban đêm, Ninh Tri thấy cơ thể Lục Tuyệt nóng ran, phát sốt.
Cô nói ngay với mẹ Lục, tìm bác sĩ của nhà họ Lục.
“Nhất định là hôm nay dính mưa mà bị cảm.” Mẹ Lục cau mày, lo lắng một hồi.
“Tiểu Tuyệt bị bệnh từ nhỏ, không được khỏe, hay bị thương, cũng không bao giờ khóc hay ậm ừ. May mắn là Tiểu Tri đã phát hiện ra sớm.” Bà thở dài.
Ba Lục đứng bên cạnh an ủi bà: “Đừng lo lắng, lát nữa xem bác sĩ Kim sẽ nói như thế nào.”
Ninh Tri nhìn thấy một đám mây đen hiện lên trong khung trên đầu Lục Tuyệt, hiển nhiên lúc này trong lòng anh không thoải mái và không vui.
Bác sĩ Kim kê đơn thuốc, còn dặn dò một chút.
Cho đến khi mọi người rời đi, căn phòng yên tĩnh, Ninh Tri mới rót nước và phân thuốc cho Lục Tuyệt.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh hoa lớn màu đỏ, nằm thẳng trên giường, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt, trên đầu còn có một đám mây đen nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Uống thuốc trước đi.” Ninh Tri tự mình đưa thuốc lên môi anh.
Lục Tuyệt phối hợp mở miệng.
Cô đang định đưa ly nước cho anh, nháy mắt nhận ra Lục Tuyệt đã trực tiếp nuốt thuốc, khá lắm, không sợ thuốc.
“Uống nước.” Ninh Tri nhét ly nước vào tay anh.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn uống hết cốc nước, sau đó anh đứng dậy đặt cốc nước về vị trí ban đầu.
Ninh Tri dở khóc dở cười, ngay cả khi bị ốm, anh vẫn nhớ ly nước nên để ở đâu.
“Còn khó chịu sao?” Đám mây đen nhỏ trên đầu vẫn chưa biến mất.
Bởi vì sốt, môi Lục Tuyệt phơn phớt hồng, anh mím môi không hừ lạnh.
“Hôm nay anh ngoan lắm, đứa trẻ ngoan sẽ được thưởng.” Ninh Tri biết ý dỗ dành anh.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô, như đang hỏi phần thưởng gì.
“Anh nằm xuống.”
Lục Tuyệt lại nằm xuống, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Tri.
Gần đây Lục Tuyệt nhìn chằm chằm cô rất nhiều, ánh mắt của anh cũng dừng lại trên mặt cô lâu hơn, hơn nữa lời của cô anh cơ bản nghe lọt.
Đây là một bước tiến lớn.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt nằm trên giường, cô cảm thấy môi mình hơi khô.
Nàng duỗi ngón tay ra, dùng đầu ngón tay sờ sờ vào yết hầu của anh: “Chỗ này, có muốn tôi hôn một chút không?”
Lục Tuyệt phản ứng chậm chạp, bởi vì phát sốt, giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy từ tính: “Hôn tôi.”
Ninh Tri không chùn bước, cô cúi xuống tiến lại gần anh.
Nhiệt độ cơ thể Lục Tuyệt rất cao, môi cô rơi vào yết hầu của anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Cô chạm nhẹ một cái, đồng thời Lục Tuyệt bị ép ngẩng đầu lên, cả người run lên.
Đám mây đen nhỏ trên đầu anh biến mất, nháy mắt hiện lên một mặt trời nhỏ.
Vàng lấp lánh, dễ thương hơn nhiều so với đám mây đen nhỏ bé.
Xem ra, anh thích cô chạm vào anh như thế này.
Trước đây chỉ dùng đầu ngón tay không cảm thấy thế nào, hiện tại hôn vị trí này rất mơ hồ, cũng không biết có phải do nhiệt độ cơ thể của Lục Tuyệt làm ảnh hưởng hay không, Ninh Tri cảm thấy lỗ tai mình đang nóng bừng lên.
Sau khi thu hoạch một mặt trời nhỏ, cô lại hôn lần nữa.
Đôi môi mềm mại rơi xuống yết hầu, Lục Tuyệt không khỏi nuốt nước bọt, yết hầu nổi bật trượt lên trượt xuống, gợi cảm khủng khiếp.
Mặt trời nhỏ thứ hai ló dạng.
Sau đó, thứ ba, thứ tư...
Khuôn mặt của Lục Tuyệt càng đỏ hơn, đôi mắt mỏng đỏ ửng, giống như không thể kìm được, một giọng nói trầm và bị bóp nghẹt thoát ra khỏi cổ họng, giống như một con thú bị bắt nạt đang ngân nga.
Đáng thương và bất lực, móng vuốt cuộn lại, tùy ý bị bắt nạt.
Ninh Tri hơi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt cuồn cuộn của anh.
Cô chợt nhận ra rằng những con thú nhỏ cũng rất hoang dã.
Lục Tuyệt có vẻ không hài lòng với sự rời đi của Ninh Tri, anh đặt tay lên sau đầu cô, áp lên cổ mình: “Muốn, còn muốn hôn.”