Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa
  3. Chương 34
Trước /96 Sau

Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khu nghỉ mát của nhà họ Hoắc nằm cạnh thành phố D.

Trong xe, Ninh Tri buồn ngủ, hôm nay cô dậy sớm quá, vẫn còn buồn ngủ.

Cô dựa lưng vào ghế xe, toàn thân uể oải, mềm nhũn không muốn nhúc nhích chút nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngược lại, Lục Tuyệt bên cạnh ngồi ngay ngắn, eo củavanh luôn thẳng tắp, nghiêm nghị nghiêm túc.

Ninh Tri cúi đầu liếc nhìn hai chân dài gần như không còn chỗ để của anh, chỉ nhìn thấy chiếc tất mới cô đưa cho anh vừa rồi nằm dưới lớp quần tây, trên nền đỏ đầy họa tiết đầu chó.

Anh thậm chí còn đi tất mới một cách bí mật.

Mặt khác, vẻ mặt của Lục Tuyệt vô cảm, trông rất lạnh lùng, không hợp với đôi tất sáng màu dễ thương của anh chút nào.

Cô không thể nhịn cười.

Lục Tuyệt quay lại nhìn cô, ánh mắt một mảnh mờ mịt.

Bây giờ Lục Tuyệt so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ anh có thể phản ứng khi nghe thấy tiếng cười của Ninh Tri. Sẽ không giống như trước kia, Ninh Tri nói vài câu với anh rồi anh mới đáp lại một câu, hoặc là không để ý tới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri cười đến híp mắt: “Sao anh lại đáng yêu như vậy.”

Lục Tuyệt nhìn cô và không nói gì.

“Tôi có chút buồn ngủ, anh để cho tôi dựa vào một chút.” Ninh Tri trực tiếp dựa vào trên vai Lục Tuyệt, căn bản không cho người công cụ Lục Tuyệt có cơ hội phản ứng.

Bờ vai Lục Tuyệt rộng và mạnh mẽ, cương nghị và rắn rỏi hoàn toàn khác với xúc cảm của cô.

Ninh Tri nhéo nhéo bắp thịt trên cánh tay anh: “Anh ngồi quá cao, bà mẹ nó dựa vào không thoải mái.”

Lục Tuyệt chớp mắt, vòng eo cao thẳng hơi cúi xuống một chút.

Ninh Tri điều chỉnh tư thế, thoải mái nhắm mắt lại.

Lục Tuyệt không dám nhúc nhích, suốt quãng đường vẫn giữ nguyên tư thế.

Khu nghỉ dưỡng là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, đặc biệt các khách sạn của nhà họ Hoắc đều có mặt trên cả nước và rất nổi tiếng.

Hoắc Hiểu Nguyệt biết các bạn học cấp ba đều nhớ đến mình, cô hào phóng trực tiếp hứa chi trả toàn bộ chi phí cho bữa tiệc này, bao gồm ăn uống, ngủ nghỉ.

Các sinh viên khác lần lượt đến sảnh khách sạn, Hoắc Hiểu Nguyệt đã đến rồi, cô ta cho người sắp xếp phòng bàn, chuẩn bị dùng cơm trưa.

Nhiều người vây quanh nói: “Hiểu Nguyệt, từ sau kỳ thi đại học, chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi, cậu còn đẹp hơn nữa.”

“Lần này cậu trở về, cậu ở đây lâu? Hay là tiếp tục đi du học ở nước ngoài?”

“Hiểu Nguyệt, nếu không có cậu, sợ rằng mình sẽ không có cơ hội vào trong khách sạn này.”

Hoắc Hiểu Nguyệt nghe mọi người khen ngợi, cằm hơi nâng lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Không có chuyện gì, mọi người thích thì có thể ở đây thêm vài ngày, cứ nói tên tớ là được.”

Bên cạnh, một cô gái với mái tóc xoăn, trang điểm đậm, mặc váy màu đỏ đẩy những người khác bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt ra, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt, trên mặt lộ rõ nụ cười nịnh nọt.

“Hiểu Nguyệt, cậu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tớ rất nhớ cậu, nhưng tiếc là cậu đã đổi số điện thoại, tớ không thể liên lạc được với cậu.”

Người phụ nữ trang điểm đậm là Lý Lỵ nói xong, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Số điện thoại hiện tại của cậu là gì? Tớ thêm cậu vào danh bạ, rảnh chúng ta hẹn nhau đi mua sắm, giống như trước đây, cậu muốn làm gì tớ đều làm cùng cậu.”

Những người xung quanh thầm mắng cô ta là mặt dày, sẽ nắm bắt cơ hội để vươn lên dẫn đầu.

Hoắc Hiểu Nguyệt nâng cằm: “Điện thoại của tớ bị mất rồi.”

Mọi người nhìn thấy chiếc điện thoại di động mới tinh mà cô ta để trên bàn, hiển nhiên không muốn liên lạc với Lý Lỵ.

Lý Lỵ dường như đã quen với sự xấu hổ, cô ta nói tiếp: “Nếu không, chúng ta cũng có thể thêm bạn WeChat.”

Hoắc Hiểu Nguyệt không chút lưu tình: “Tớ không chơi WeChat.”

Mọi người còn nhớ sáng nay họ đã nhận được tin nhắn về số phòng của cô ta trong nhóm WeChat.

Lý Lỵ vén tóc bên mặt ra sau tai, cô ta cười: “Đã lâu không gặp nhau, giữa chúng ta đều lạnh nhạt.”

Hoắc Hiểu Nguyệt đang định mắng, có người bên cạnh xen vào hỏi: “Mọi ngươi đều tới đủ sao? Còn ai chưa tới không? Lớp trưởng, nếu không cậu điểm danh một chút? Cậu là am hiểu nhất.”

“Được rồi.” Lớp trưởng cao gầy trắng trẻo đã trưởng thành một gã mập mạp, mấy năm nay thật sự là giết heo không chút thương xót.

Lớp trưởng mỉm cười, xem qua danh sách: “Còn có Lục Tuyệt.”

“Lục Tuyệt?”

“Cậu ấy chắc chắn sẽ không đến.”

“Không cần tính cậu ấy đâu.”

Mọi người đều biết rằng tình huống đặc biệt của Lục Tuyệt, căn bản không quan tâm đến việc anh đến buổi họp lớp hay không, dù sao năm đó anh không có bất kỳ liên lạc nào với mọi người trong lớp. Ngoại trừ thành tích ra, anh xếp hạng nhất thu hút sự chú ý của mọi người, lúc khác Lục Tuyệt lại trầm mặc như người trong suốt.

Bây giờ thậm chí nhiều người đã quên Lục Tuyệt, chỉ nhớ rằng anh là một kẻ ngốc? Hay mắc chứng tự kỷ?

Mặc dù ngày hôm đó Ninh Tri đã đồng ý đưa Lục Tuyệt đến bữa tiệc, nhưng Hoắc Hiểu Nguyệt không biết Ninh Tri có nói dối hay đùa nghịch cô ta hay không.

Hoắc Hiểu Nguyệt gửi tin nhắn cho Ninh Tri, một lúc lâu, nhưng không nhận được hồi âm.

Ninh Tri thực sự nói dối cô ta?

Hoắc Hiểu Nguyệt nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.

Bên cạnh, Lý Lỵ rất chú ý đến Hoắc Hiểu Nguyệt, hiện tại cô ta rất biết nhìn mặt người, cô ta nói: “Hiểu Nguyệt, cậu thông báo cho Lục Tuyệt đến không?”

“Nếu cô không nói, không ai coi cô là câm đâu.” Hoắc Hiểu Nguyệt trực tiếp mắng cô ta: “Cũng không biết là ai bảo cô tới.”

Cô ta quên không bảo lớp trưởng không cần thông báo cho Lý Lỵ.

Ai cũng có thể nhìn ra Hoắc Hiểu Nguyệt ghét Lý Lỵ, không ai biết lý do, thời cấp ba Lý Lỵ luôn là bạn đồng hành của Hoắc Hiểu Nguyệt, hai người thường xuyên đi cùng nhau, không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, tình cảm của hai người còn không bằng người lạ. 

Cộng thêm, Lý Lỵ vội vàng bám lấy Hoắc Hiểu Nguyệt, rất mất thiện cảm.

Nụ cười trên miệng Lý Lỵ trở nên cứng ngắc, tay cầm điện thoại càng siết chặt.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Người phục vụ khách sạn bước vào và nói: “Mời anh vào”.

Mọi người nhìn sang thì thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, mặc bộ đồ thể thao màu đỏ đang bước vào.

Ánh mắt của nhiều phụ nữ có mặt lập tức sáng lên.

“Là Lục Tuyệt.” Không biết là ai đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Mọi người nghiêm túc nhìn, dần dần nhớ ra người đàn ông này đích thực chính là Lục Tuyệt không nói lời nào.

Đôi mắt dày phấn Lý Lỵ nhìn thẳng vào Lục Tuyệt, khi còn ở trong lớp, tại sao cô ta không phát hiện ra rằng Lục Tuyệt là một mặt hàng cực phẩm như vậy? Tại sao cô ta không tìm cơ hội kết bạn với Lục Tuyệt?

Cô ta nhớ rằng Lục Tuyệt là người nhà họ Lục.

Nhà họ Lục là gào phú hàng đầu, cho tới bây giờ là một huyền thoại trong miệng mọi người.

Kể từ khi rời ghế nhà trường, lăn lộn ngoài xã hội, cô ta ngày càng ý thức được rằng tầng lớp nhân vật nhỏ của mình sẽ khó có thể leo lên được.

Cô ta biết rõ tầm quan trọng của việc tìm kiếm một người đàn ông giàu có hoặc tạo mối quan hệ.

Trước đây cả lớp ai cũng chê cười Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, giờ theo gia cảnh thì Lục Tuyệt có thể đè bẹp mọi người có mặt, chỉ sợ có nhiều người hối hận vì năm đó không làm bạn tốt với Lục Tuyệt.

Lý Lỵ đứng lên, cô ta mỉm cười và ra hiệu với Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, bên này còn chỗ trống, cậu có thể ngồi ở đây.”

Tất cả mọi người đều để sự tích cực của Lý Lỵ trong mắt, không ít người vừa ghét vừa học bộ dáng của cô ta, vội vàng nói: “Lục Tuyệt, bên cạnh chỗ tôi cũng có chỗ trống.”

Lục Tuyệt đứng ở cửa không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía sau.

Giây tiếp theo, Ninh Tri bước vào.

Mọi người lại sửng sốt, mọi người không nhớ trong lớp có người này.

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, đi tới bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt: “Trên đường kẹt xe, đến muộn một chút.”

Hoắc Hiểu Nguyệt khịt mũi than thở: “Cô không trả lời tin nhắn của tôi, còn tưởng rằng cô gạt tôi, cho tôi leo cây.”

“Cô yên tâm, tôi luôn giữ lời.”

“Đây là...” Lý Lỵ nhìn bàn tay mà đối phương đang nắm tay Lục Tuyệt: “Hình như cậu không ở trong lớp chúng tôi?”

“Ai không mù cũng biết cô ấy không ở lớp chúng ta.” Hoắc Hiểu Nguyệt lại mắng Lý Lỵ: “Ninh Tri là vợ của Lục Tuyệt, buổi họp lớp cũng không nói không được mang theo gia đình.”

“Đúng đúng đúng, chúng tôi rất hoan nghênh việc đưa người nhà đến. Nếu tôi có vợ, tôi cũng muốn đưa cô ấy đến khu nghỉ mát chơi một chút.” Lớp trưởng vui cười điều chỉnh bầu không khí.

“Oa, Lục Tuyệt kết hôn sớm nhỉ?” Ai đó thốt lên.

Họ còn nhớ hồi cấp ba, Lục Tuyệt chưa bao giờ phải giao tiếp với ai, không tiếp xúc với ai cũng không cho ai tiếp xúc, cô lập, một mình.

Họ cũng cho rằng Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, với tính cách cuat anh, anh sẽ cô đơn đến hết đời.

Không ai ngờ rằng, anh vậy mà kết hôn sớm hơn rất nhiều người trong số họ! Hơn nữa, vợ anh cũng rất xinh.

Cách ăn mặc của Ninh Tri tỉ mỉ, dù sao cũng là vợ của Lục Tuyệt, ở bên ngoài cô nhất định không thể để anh mất mặt.

Bây giờ cô đã lấy lại 60% hào quang, da trắng mịn, ngũ quan cũng lộ rõ vẻ thanh tú ban đầu, tuy không còn xinh đẹp động lòng người như sau khi hồi phục hoàn toàn nhưng cô vẫn đẹp hơn tất cả những người phụ nữ ở đây.

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, cảm thấy anh có chút lo lắng trước nhiều người như vậy, cô cố ý dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay để phân tán sự chú ý anh.

Lúc này Lý Lỵ cười nói: “Hiểu Nguyệt, tớ nhớ hồi cấp ba, người cậu yêu thích là Lục Tuyệt, ngày nào cậu cũng đem bữa sáng cho cậu ấy.”

Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn cô ta, Lý Lỵ chính là cố ý.

Mọi người còn nhớ chuyện này, Hoắc Hiểu Nguyệt đã theo đuổi Lục Tuyệt rất lâu, nhưng đáng tiếc Lục Tuyệt chưa từng đáp lại cô ta lấy một lần.

Bọn họ vô thức nhìn phản ứng của Ninh Tri, dù sao hiện tại cô cũng là vợ của Lục Tuyệt, không ai muốn nhìn thấy tình địch.

Ninh Tri cong môi, cười nói: “Cô nghĩ sai rồi, từ hồi cấp hai Hoắc Hiểu Nguyệt đã đem đồ ăn sáng cho Lục Tuyệt.” Lần trước xuyên lại, cô đã tận mắt nhìn thấy.

Hoắc Hiểu Nguyệt xấu hổ một lúc, mồm miệng không lưu loát nói: “Lục Tuyệt còn nói cho cô biết chuyện này?”

Ninh Tri mỉm cười, hoàn toàn không có màn đối đầu ăn miếng trả miếng hay giằng xé như mọi người tưởng tượng: “Tình cảm chúng tôi tốt. Tôi biết rất nhiều về anh từ thời tiểu học đến cấp hai.”

Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Ninh Tri, cô là đang thể hiện tình cảm của mình.

Hôm nay Ninh Tri đến để hỏi về vấn đề trong trường cấp ba của Lục Tuyệt, nhưng cho dù cô hỏi ai, họ đều nói không có ấn tượng gì.

Cô hỏi có ai bắt nạt Lục Tuyệt ở trường cấp ba không, lớp trưởng nở nụ cười nói với cô: “Tất cả mọi người đều bận chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học, không ai lãng phí thời gian vào những việc nhàm chán đó.” Chính là, không có ai bắt nạt Lục Tuyệt.

Ninh Tri cảm thấy cô chẳng thu hoạch được gì từ cuộc họp lớp này.

Trước khi đi vào phòng vệ sinh, Ninh Tri đã dặn dò Lục Tuyệt mấy lần, không được uống đồ uống do người khác đưa cho, cũng không được ăn đồ ăn do người khác đưa cho, phải đợi cô trở về, không được chạy lung tung.

Ánh mắt đen kịt của Lục Tuyệt nhìn cô, có chút ghét bỏ: “Tôi đứa trẻ?”

Anh không phải là một đứa trẻ.

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Copyright © 2022 - MTruyện.net