Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi biết rồi.” Ninh Tri cười vỗ đầu anh: “Nhưng anh còn đáng yêu hơn cả một đứa trẻ. Người khác ghen tị với sự dễ thương của anh, muốn hại anh thì phải làm sao? Anh chạy lung tung, người khác bắt cóc vì anh dễ thương thì anh phải làm sao?”
Ninh Tri thực sự dỗ dành Lục Tuyệt như trẻ con.
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, vành tai có chút đỏ lên, chậm rãi đáp: “Tôi nhớ tới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhớ rồi.
Lúc này, Ninh Tri mới yên lòng bước ra khỏi phòng, Hoắc Hiểu Nguyệt cũng đứng dậy đi theo.
Trên hành lang, Ninh tri liếc mắt nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt: “Cô đi theo tôi làm gì?”
“Tôi cũng đi vệ sinh, ai đi theo cô.” Hoắc Hiểu Nguyệt cau mày.
Ninh Tri cảm thấy Lục Tuyệt giống như một con chó nhỏ bị bắt nạt, trong khi Hoắc Hiểu Nguyệt giống như một con sư tử sữa nhỏ sẵn sàng bắt nạt mọi người bất cứ lúc nào, thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng người khác tây một cái có thể khiến cô ta lảo đảo.
“Ồ.” Ninh Tri thản nhiên đáp lại, không thèm để ý đến cô ta.
Hoắc Hiểu Nguyệt đi giày cao gót, cô ta đi không nhanh bằng Ninh Tri, bị tụt lại phía sau, nhìn một đôi chân dài của Ninh Tri, cô ta bĩu môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri bước vào phòng vệ sinh trước, tình cờ gặp Lý Lỵ và một người phụ nữ không biết tên, hai người đang trang điểm.
Khi thấy Ninh Tri đi vào, ánh mắt liếc nhìn cô một cái, không vừa lòng, nói tiếp: “Không phải gia thế Hoắc Hiểu Nguyệt tốt sao, mới dùng lỗ mũi nhìn người.”
Ninh Tri đồng ý, cô vểnh tai lên, chuẩn bị nghe những câu chuyện phiếm.
Lý Lỵ nói: “Dù giàu có đến đâu, cô ta vẫn là một xuẩn người đầu óc ngu ngốc. Nếu không phải vì cô ta sinh ra ở vạch đích, một kẻ ngốc như cô ta sao có thể kiêu ngạo như vậy?”
“Có vẻ như cậu chưa nói với tớ điều gì đó.” Người phụ nữ bên cạnh tỏ vẻ tò mò.
Lý Lỵ nói với cô ta: “Cậu cũng đã nghe nói anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt là Hoắc Hiểu Dương bị mất hai chân, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn rồi chứ?”
Người phụ nữ vội vàng gật đầu, khi đó trong lớp có mấy nữ sinh thích anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt, một người xuất sắc như vậy, sau đó, một tai nạn xảy ra khiến nhiều nữ sinh trong trường phải khóc.
“Mọi người đều cho rằng Hoắc học trưởng bị tai nạn là ngoài ý muốn, nhưng không ai biết rằng nguyên nhân anh ấy gặp tai nạn hoàn toàn là do Hoắc Hiểu Nguyệt tùy hứng.”
Lý Lỵ cười nói: “Cậu cho rằng Hoắc Hiểu Nguyệt vô duyên vô cớ ra nước ngoài sao? Chính vì cô ta hại anh trai mình mà nhà họ Hoắc đã ném cô ta ra nước ngoài.”
Người phụ nữ sửng sốt: “Đây là sự thật sao?”
Lúc này, cửa phòng tắm “rầm” một tiếng, bị người hung hăng đá ra.
Ở cửa, Hoắc Hiểu Nguyệt đang đứng như một con sư tử xù lông chiên, đôi mắt đỏ hoe, hung hăng nhìn Lý Lỵ: “Tôi đập nát cái miệng của tiện nhân này, là tôi ngu ngốc, tôi luôn tin lời cô, nghe cô kích động, làm những điều điên rồ.”
Lý Lỵ không ngờ rằng những lời nói bậy của mình về Hoắc Hiểu Nguyệt sẽ bị chính chủ nghe thấy ngay tại chỗ, cô ta nhanh chóng cầm túi xách bên cạnh lên rồi muốn rời đi.
Hoắc Hiểu Nguyệt không nói lời nào, trực tiếp bước tới, tát cô ta một cái thật mạnh: “Tôi đã muốn đánh cô từ lâu rồi.”
“Hoắc Hiểu Nguyệt, cậu đừng bắt nạt người quá đáng.” Lý Lỵ che mặt, bên mặt bị đánh đau rát.
“Tôi bắt nạt cô, lập tức bắt nạt cô, cô có thể làm gì?” Vẻ mặt của Hoắc Hiểu Nguyệt tràn đầy tức giận, không kiêu ngạo không được.
Một người phụ nữ khác sợ đến mức bỏ chạy thật nhanh, Lý Lỵ làm sao dám đối nghịch với Hoắc Hiểu Nguyệt, bị tát đánh cho tơi tả.
Hoắc Hiểu Nguyệt lắc bàn tay, lực hỗ trợ lẫn nhai, lòng bàn tay cũng rất đau: “Còn chưa cut? Còn muốn tôi đánh cô một lần nữa sao?”
Lý Lỵ cắn môi, đạp giày cao gót nhanh chóng rời đi.
Cửa của phòng trong phòng vệ sinh mở ra, Ninh Tri bước ra.
“Cô nghe hết rồi sao?” Hoắc Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn cô.
“Ồ, tôi nghe hết rồi.” Ninh Tri đi tới bồn rửa tay, lách qua lấy nước rửa tay, chậm rãi xoa xoa đầu ngón tay trắng nõn của mình: “Dù sao, tôi cũng không bị điếc.”
Hoắc Hiểu Nguyệt hung hăng nhìn chằm chằm cô, sau đó xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Ninh Tri ngăn cô ta lại.
Hoắc Hiểu Nguyệt dừng lại, sốt ruột nói: “Cô còn chuyện gì nữa? Muốn cười nhạo tôi sao?”
“Không.”
Ninh Tri tắt vòi nước, cô lấy khăn giấy ra, lau khô trên từng đầu ngón tay, sau đó nghi ngờ hỏi Hoắc Hiểu Nguyệt: “Cô không muốn đi vệ sinh sao?”
Hoắc Hiểu Nguyệt: “...”
“Ninh Tri, cô thật đáng ghét!”
Sau khi ăn trưa, Ninh Tri đưa Lục Tuyệt về phòng khách sạn.
Ngoài phòng có ban công rộng, đứng trên ban công có thể nhìn ra những ngọn đồi xanh mướt.
Mặc dù không tìm được thông tin hữu ích nào, nhưng cô đã có thể có một khoảng thời gian vui vẻ với Lục Tuyệt trong khu nghỉ dưỡng.
Ninh Tri lười biếng nằm trên giường: “Ngủ một giấc đi, buổi chiều chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Lục Tuyệt không trả lời, dù sao anh cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ.
Ninh Tri mở cửa, cô nghi ngờ nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt ở ngoài cửa: “Có chuyện gì sao?”
Cô còn tưởng rằng mình nghe được mấy lời bát quái của Hoắc Hiểu Nguyệt, trong thời gian ngắn đối phương không cam lòng muốn gặp cô.
“Có hứng thú cùng tôi đi uống rượu không?” Hoắc Hiểu Nguyệt điều chỉnh tâm trạng, không bùng nổ như trước.
“Bây giờ? Cô tìm tôi uống rượu?” Ninh Tri liếc nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mặt trời gay gắt: “Trời còn chưa tối, cô đã bắt đầu mộng du sớm như vậy?”
Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Ninh Tri: “Tôi bị chọc buồn rồi, muốn tìm người uống rượu cùng cũng không được sao? Hay là cô không biết uống rượu?”
Ninh Tri cười nói: “K/ích thích tôi cũng vô dụng thôi.”
Cô nghĩ đến những gì mình nghe thấy trong phòng vệ sinh, sau đó nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Hiểu Nguyệt, một lúc sau mới thở dài nói: “Trước tiên thế này đi, tôi chỉ có thể ở cùng cô đến hai giờ chiều thôi, sau khi Lục Tuyệt nghỉ trưa, tôi còn muốn ở cùng anh ấy.”
Ánh mắt Hoắc Hiểu Nguyệt phẫn hận, miệng đột nhiên bị nhét cơm chó.
Ninh Tri xoay người nói với Lục Tuyệt cô muốn đi ra ngoài: “Sau khi anh ngủ dậy tôi sẽ quay lại, anh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Kỳ thật, không cần phải nói, Lục Tuyệt cũng sẽ nghỉ ngơi thật tốt, dù sao thời gian nghỉ trưa của anh cũng cố định.
Lục Tuyệt mím môi không trả lời, anh nằm thẳng trên giường nhắm mắt lại.
Ninh Tri hơi lo lắng, cô đã thông báo cho vệ sĩ canh giữ ngoài cửa, không thể để Lục Tuyệt tùy ý đi lại, nếu anh ra ngoài, vệ sĩ phải đi theo anh.
Khi Hoắc Hiểu Nguyệt nghe Ninh Tri dặn dò vệ sĩ, cô ta rất kinh ngạc: “Cô cho rằng Lục Tuyệt là đứa trẻ nuôi dưỡng sao sao?”
Ninh Tri liếc cô ta một cái: “Tôi đây là tri kỷ, cẩn thận, cẩn thận, phòng ngừa vạn nhất.”
“Được được được, cô làm việc rất cẩn thận.” Hoắc Hiểu Nguyệt ngắt lời Ninh Tri, trực tiếp kéo cô đi.
Trong phòng, Hoắc Hiểu Nguyệt không ngừng rót cho chính mình.
Ninh Tri ở bên cạnh uống sữa chua: “Cho dù đồ uống không tốn tiền, cô cũng cần tự làm khổ mình.”
Hoắc Hiểu Nguyệt vừa uống vừa vừa cầm chai rượu khóc: “Lý Lỵ, người phụ nữ xấu đó nói đúng, là tôi đã làm hại anh tôi.”
Cô ta quay đầu lại nhìn Ninh Tri: “Tôi thật ngốc, nghe lời Lý Lỵ, tôi thật ngốc, ô ô...”
Ninh Tri nhấp một ngụm sữa chua, cô gật đầu: “Tôi nhìn ra được.”
“Ô ô ô.” Hoắc Hiểu Nguyệt càng khóc: “Cô cũng không dỗ tôi sao? Sao cô lại khiến người khác ghét như vậy!”
Ninh Tri cầm sữa chua, tự tin nói: “Tôi chỉ biết dỗ Lục Tuyệt.”
Oa!
Hoắc Hiểu Nguyệt khóc thảm, cô ta thương tâm như vậy, lại còn phải ăn cơm chó.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe: “Anh trai tôi rõ ràng ưu tú như vậy, vậy mà giờ anh ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời. Rõ ràng là tôi đã làm hại anh ấy, anh ấy không trách tôi. Tôi tình nguyện là người bị tai nạn xe cộ.”
Năm đầu tiên ở nước ngoài, ngày nào cô ta cũng khóc và hối hận.
“Nếu được làm lại, có cơ hội quay về quá khứ, tôi nhất định sẽ tự mắng chửi bản thân, đánh cho mình thật mạnh.”
Hoắc Hiểu Nguyệt nức nở nói: “Không, tôi nhất định sẽ cứu anh trai mình, không để anh ấy gặp nạn.”
Ninh Tri nhớ ra điều gì đó: “Cô nói rằng anh trai của cô vì cứu Lục Tuyệt mà gặp tai nạn. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hoắc Hiểu Nguyệt vừa khóc vừa cười, nhưng cô ta không nói cho Ninh Tri.
Ninh Tri lừa dối cô ta: “Nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giúp cô.”
“Cô giúp tôi? Cô giúp tôi thế nào? Chẳng lẽ cô có thể cứu anh trai tôi?” Hoắc Hiểu Nguyệt say đến mức đau đầu chóng mặt.
“Ồ, cứu anh trai cô sao? Tôi có thể cứu được, cô nói trước đi.” Ninh Tri không rõ, dù sao cô cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hoắc Hiểu Nguyệt khóc nói với Ninh Tri đã xảy ra chuyện gì: “Là tôi rất tùy hứng? Làm cho người ta chán ghét?”
Ninh Tri gật đầu: “Ừ.”
Hoắc Hiểu Nguyệt càng khóc to hơn.
“Cô câm miệng, làm tai tôi đau quá.” Ninh Tri dựa vào lưng ghế, ngậm sữa chua: “Nếu không, cô cầu xin tôi, có lẽ tôi có thể cứu anh trai cô?”
Tiếng khóc của Hoắc Hiểu Nguyệt đột ngột dừng lại, cô ta bật cười: “Tôi cầu xin cô.”
Cô ta lắc đầu: “Nếu cô có thể cứu được anh trai tôi, cô bảo tôi gọi là dì cũng được.”
Ninh Tri mỉm cười: “Nhớ những gì cô đã nói.”
Hoắc Hiểu Nguyệt lại uống rất nhiều, cuối cùng Ninh Tri nhìn cô ta khóc đến đáng thương, cùng cô ta uống vài ly.
Nhưng mà, Ninh Tri nhanh chóng phát hiện, thể chất của mình là loại uống rượu sẽ say.
Ninh Tri đã từng uống rượu rất tốt, đã lâu cô không có cảm giác say.
Sắc mặt cô đỏ bừng, ý thức có chút mơ hồ: “Tôi sẽ không náo loạn với cô nữa, tôi muốn về ở cùng Lục Tuyệt.”
Ninh Tri gọi cho quản lý, bảo nữ quản lý đưa Hoắc Hiểu Nguyệt trở lại phòng.
Trở lại phòng, Lục Tuyệt đã thức dậy, ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn thấy Ninh Tri anh mới phản ứng.
Ninh Tri đi tới: “Anh đợi tôi lâu chưa?”
Lục Tuyệt không hừ lạnh, anh lặng lẽ nhìn cô, thấy mặt cô đang đỏ bừng.
“Thực xin lỗi, tôi về muộn.” Ninh Tri cười nhìn anh, mày cong cong, đôi mắt màu đen ngấn nước.
“Nếu không tôi bồi thường cho anh?” Ninh Tri nghiêng đầu đề nghị.
Lục Tuyệt mím môi.
“Anh thích tôi hôn cần cổ của anh nhất.” Ninh Tri ngồi xuống cạnh anh, cô dựa sát vào người anh: “Tôi cũng thích hôn anh ở đây, có rất nhiều mặt trời nhỏ.”
Đầu ngón tay cô chạm vào yết hầu của Lục Tuyệt, vuốt qua vuốt lại.
Nhìn thấy động tác nuốt nước bọt của Lục Tuyệt, yết hầu của anh di chuyển lên xuống, Ninh Tri cười nói: “Thật là đẹp.”
Nói xong cô hôn rồi bỏ qua.
“Tại sao không có mặt trời nhỏ?” Ninh Tri hôn một cái, nhưng cô không nhìn thấy anh bật ra mặt trời nhỏ.
Cô lại hôn, vẫn không có gì.
Ninh Tri say rượu mất kiên nhẫn, có chút nóng nảy, tính khí thất thường, cô cắn một miếng nhỏ vào yết hầu của Lục Tuyệt.
Dùng lực nhỏ, cô chỉ khẽ cắn, nhưng hàm răng cô ác ý chà xát vào yết hầu đang nhô ra.
Lục Tuyệt rùng mình, một hàng mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu anh.
“Một cái hai cái ba cái.”
Ninh Tri đếm ba mặt trời nhỏ ở cạnh nhau, cô híp mắt vui vẻ: “Anh lại nâng cấp rồi sao?”
Ninh Tri cười híp mắt.
Nằm trong vòng tay của Lục Tuyệt, cô lại khẽ cắn yết hầu của anh, thì thầm: “Nơi này cần được khai phá, có rất nhiều mặt trời nhỏ.”
Trước giờ Ninh Tri chỉ chạm nhẹ vào vị trí này của anh, ngay cả hôn cũng không. Nhưng bây giờ thì khác, môi cô gần như ngậm lấy da thịt của anh.
Cảm giác mềm mại, nóng ẩm truyền đến, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Tuyệt tràn đầy mê mang, trong lòng có gợn sóng không thể giải thích được.
Cơ thể anh căng thẳng đến cực độ, khó chịu lại thoải mái không thể tả.
Lục Tuyệt không chịu nổi nữa, thuận theo cảm giác của thân thể, anh đột nhiên đè Ninh Tri xuống, ngẩng đầu lên, để cô tùy ý làm loạn: “Tri Tri, Tri Tri hôn tôi.”