Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảnh khắc cô xuất hiện, Ninh Tri đã cảm nhận được sự lạnh lẽo xung quanh, cô chỉ mặc một cái áo mỏng, hơi lạnh khiến những sợi lông nhỏ trên người cô dựng đứng cả lên.
Cô vội vã rời khỏi cầu thang sau.
Trước khi đến phòng, Ninh Tri đã mở cánh cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người bên trong vẫn đang ngăn cản không cho Lục Tuyệt rời đi thì giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái mặc váy hồng bước vào, người đó xinh đẹp đến mức khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Hoắc Hiểu Nguyệt là người đầu tiên phản ứng.
Vừa rồi cô ta uống vài ly rượu để lấy dũng khí, bản thân cũng đã say rồi, vừa nhìn thấy cô gái đột nhiên xuất hiện, cô ta không khỏi khen ngợi: “Cô thật xinh đẹp.”
Lý Lỵ trầm mặc một hồi, Hoắc Hiểu Nguyệt không chỉ thích nhìn mỹ nam, mà còn thích nhìn mỹ nữ, dù sao người càng đẹp, cô ta đều thích, điển hình là thèm muốn đẹp.
Lý Lỵ chất vấn Ninh Tri: “Đây là phòng 302, cô đi nhầm phòng sao?”
“Không nhầm.” Ninh Tri đi về phía Lục Tuyệt, cô cười nói: “Tôi đến đây để tìm bạn trai.”
Mọi người đều sốc!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tuyệt là bạn trai của cô?
Căn phòng ồn ào bỗng im bặt, không biết ai đã tắt bài hát đang phát.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Ninh Tri, cô gái trước mặt có làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, hoàn mỹ, ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, cũng có thể nhìn rõ đôi mắt đen láy đầy nước và xinh đẹp của cô.
Một cô gái xinh đẹp và thanh tú như vậy hóa ra lại là bạn gái của Lục Tuyệt?
Thực sự ấn tượng Lục Tuyệt gây cho mọi người là cậu quá thu mình và thờ ơ, chỉ thích ở một mình, mọi người chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ có bạn gái.
Lý Lỵ nhanh chóng kéo Hoắc Hiểu Nguyệt ra, cố gắng đánh thức cô ta, ghé vào tai Hoắc Hiểu Nguyệt nói: “Cô ấy là bạn gái của Lục Tuyệt, cô ấy đến để giành lấy Lục Tuyệt từ tay cậu.”
Hoắc Hiểu Nguyệt sửng sốt: “Không được, tớ thích Lục Tuyệt, còn muốn hôn Lục Tuyệt.”
“Cậu qua đó thị uy đi.” Lý Lỵ thúc giục.
Ninh Tri đi tới bên cạnh Lục Tuyệt, cô nắm tay cậu: “Đi thôi.”
Lục Tuyệt nhìn cô, sau đó nhìn cô đang nắm tay cậu, ngoan ngoãn trả lời: “Ừ.”
Hoắc Hiểu Nguyệt hung hăng đi tới trước mặt Ninh Tri: “Hai người không thể đi.”
Ninh Tri nhíu mày, không muốn so đo với một người say rượu: “Tại sao?”
Hoắc Hiểu Nguyệt bắt gặp ánh mắt đẹp của Ninh Tri, cô ta bỗng nhiên mê muội, khí chất kiêu ngạo giây cuối cùng trong phút chốc mờ đi, cô ta chột dạ nói: “Tôi... Đợi tí nữa tôi cắt bánh ngọt, cô và Lục Tuyệt ở lại ăn bánh được không?”
“Lục Tuyệt không thích nơi này, tôi muốn đưa cậu ấy đi.” Ninh Tri nói: “Hoắc Hiểu Nguyệt, đừng cản tôi.”
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri, cô ta mấp máy môi, muốn nói sẽ không ngăn cản.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta rất mềm lòng với người đẹp.
Cô ta chỉ thích những người đẹp, từ lúc học tiểu học nhìn thấy Lục Tuyệt trắng nõn, cô ta đã muốn làm bạn với cậu.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt đi ra ngoài.
Lý Lỵ tức giận đến mức chạy nhanh đến bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt, muốn mắng cô ta là ngu ngốc: “Không phải vừa rồi nói muốn giữ bọn họ sao? Tại sao lại để bọn họ đi?”
Hoắc Hiểu Nguyệt: “Cô ấy bảo tớ không được ngăn cản cô ấy.”
“Tại sao lại nghe lời cô ấy nói?” Lý Lỵ nhất thời không nói nên lời: “Cô ấy là tình địch của cậu, cậu không phải thích Lục Tuyệt sao, cậu nhìn không ý kiến sao?”
Hoắc Hiểu Nguyệt từng nói rằng chỉ cần cô ta giúp Hoắc Hiểu Nguyệt theo Lục Tuyệt, cô ta sẽ thưởng cho Lý Lỵ 10 vạn tệ. Nếu không phải vì tiền, cô ta sẽ không quan tâm đến tên ngốc Hoắc Hiểu Nguyệt.
“Cô ấy rất đẹp. Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một cô gái đẹp như vậy.” Hoắc Hiểu Nguyệt thốt lên: “Cô ấy khi đứng cùng Lục Tuyệt rất đẹp.”
Lý Lỵ cười nhạo: “Vậy ý cậu là có từ bỏ? Không phải từ hồi tiểu học cậu đã nói thích Lục Tuyệt sao? Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ không buông tay.”
Hoắc Hiểu Nguyệt giật mình: “Đúng vậy, tớ thích Lục Tuyệt lâu như vậy, không thể làm việc vô ích.”
Lý Lỵ cố ý nói: “Cô gái đó xinh đẹp như vậy, tại sao lại ở cùng với Lục Tuyệt? Chẳng lẽ là vì tiền nhà họ Lục sao? Ngoài cậu ra, còn có ai thật sự thích tính cách lạnh lùng của Lục Tuyệt chứ?”
“Đúng vậy, chỉ có tớ thực sự thích Lục Tuyệt.” Hoắc Hiểu Nguyệt cảm động đến mức sắp khóc, cô ta chạy ra đuổi theo Lục Tuyệt.
Lý Lỵ nhanh chóng đi theo, chỉ cần Hoắc Hiểu Nguyệt và Lục Tuyệt đi cùng nhau, cô ta có thể nhận được 10 vạn tệ.
Nhìn thấy ngày hôm nay sẽ thành công, nhất định không được để nó bay mất.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt ra khỏi cửa khách sạn, vừa đi ra bị gió lạnh thổi qua khiến cô run lên, lúc này cô chỉ cầu xin 20 phút trôi qua thật nhanh.
Ninh Tri chỉ mặc một chiếc váy mỏng, chân đi một đôi giày nhỏ màu trắng, cánh tay trắng như tuyết và đôi chân dài thon thả, thẳng tắp lộ ra, bị gió lạnh thổi qua.
Lần nào cô xuyên về cũng là mùa hè nóng nực, nhưng không ngờ lần này lại gặp phải mùa đông lạnh giá.
Cô bám lấy Lục Tuyệt, hút nhiệt của cậu.
“Tài xế của em đâu? Xe đỗ ở đâu?” Lúc này cô thầm nghĩ muốn lên xe, trời lạnh quá.
Lục Tuyệt nhìn cô, thấy rằng Ninh Tri đang rùng mình.
Cậu ngây người chớp mắt, rồi muốn cởi áo khoác đưa cho cô.
“Không, em đang mặc áo khoác, không cởi ra được.” Ninh Tri ngăn cản ý định của cậu.
Lục Tuyệt chậm rãi nói: “Không lạnh tôi.”
“Em không sợ lạnh.” Cậu không sợ lạnh không có nghĩa là sẽ không bị cảm.
Lục Tuyệt mím chặt môi mỏng, vén áo khoác màu đỏ, mở ra hai bên, ôm Ninh Tri vào vòng tay: “Ấm cho chị.”
Thân thể thiếu niên cường tráng, ấm áp, ôm Ninh Tri thở phì phò, mặt của cô buộc phải dán vào lồng ngực của cậu, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu.
Tiểu Lục Tuyệt đã trở thành một người đàn ông ấm áp nhỏ.
“Cậu không được đi.” Giọng nói của Hoắc Hiểu Nguyệt từ phía sau truyền đến.
Nhíu mày, cô thấy sắc mặt của Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ bừng, cùng Lý Lỵ vội vàng đuổi theo: “Cô còn chuyện gì không?”
“Tôi thích Lục Tuyệt.” Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ mặt.
Ninh Tri ở trong vòng tay của Lục Tuyệt, cô gật đầu: “Tôi biết.”
Cô đã nhiều lần nghe Hoắc Hiểu Nguyệt nói thích Lục Tuyệt.
“Cô biết?”
Khóe mắt Ninh Tri hơi câu lên, trong mắt vừa sáng lại vừa ẩm ướt, trực tiếp đâm chọc Hoắc Hiểu Nguyệt: “Tôi biết, nhưng vậy thì sao, Lục Tuyệt là của tôi, cô thích cũng vô ích.”
Cô dứt khoát cắt đứt tưởng tượng của Hoắc Hiểu Nguyệt về Lục Tuyệt: “Cô định cướp của tôi sao? Định làm tiểu tam sao?”
Lý Lỵ ở bên cạnh hoảng sợ, thấy 10 vạn tệ sắp bay mất, cô ta vội vàng nói: “Cô nói nhảm, cô là học sinh lớp dưới. Hiểu Nguyệt đã thích Lục Tuyệt từ khi còn học tiểu học.”
“Tôi biết cô ấy đã yêu đơn phương Lục Tuyệt từ hồi tiểu học.” Ninh Tri tức giận, cáu kỉnh: “Lục Tuyệt chưa bao giờ thích cô ấy, Lục Tuyệt thích tôi.”
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, nghe thấy lời của Ninh Tri, cậu nhướng mắt, trong đôi mắt đẹp như hoa đào có tia sáng, cậu chậm rãi nói: “Thích, thích chị.”
Cậu chỉ thích quỷ chị.
Hoắc Hiểu Nguyệt không kìm được mà khóc.
Lý Lỵ nói: “Cô thật quá đáng, cô chính là tiểu tam đột nhiên xuất hiện.”
Ninh Tri trừng mắt nhìn Lý Lỵ rồi thản nhiên nói: “Cô câm miệng. Hoắc Hiểu Nguyệt, quản lý tốt chân chó của cô, đừng để Lý Lỵ nói lung tung, cô cứ nghe theo, cô sẽ phải hối hận.”
Lý Lỵ khó chịu: “Cô nói ai là chân chó?”
“Hiểu Nguyệt.” Giọng nói dễ chịu của nam sinh vang lên, Hoắc Hiểu Nguyệt lau nước mắt quay đầu nhìn, cô ta khóc: “Anh hai.”
Hoắc Hiểu Nguyệt mặc áo khoác xám từ cách đó không xa đi tới.
“Làm sao vậy? Hôm nay là sinh nhật của em, không phải cùng bạn tổ chức ăn mừng sao? Sao lại chạy xuống đây gió thổi lạnh?” Giọng điệu của Hoắc Hiểu Dương dịu dàng, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt em gái.
“Lục Tuyệt không thích em.” Hoắc Hiểu Nguyệt than phiền.
Ninh Tri sửng sốt khi nhìn thấy Hoắc Hiểu Dương đi tới.
Hoắc Hiểu Nguyệt từng nói, trong ngày sinh nhật của cô ta, chính vì cô ta tùy ý mà Lục Tuyệt gặp nguy hiểm, anh trai cô ta vì cứu Lục Tuyệt mà bị tai nạn.
Ninh Tri nhanh chóng nắm lấy tay Lục Tuyệt, muốn đưa cậu đi: “Lục Tuyệt, đi thôi.” Cô nhìn thấy xe của nhà họ Lục đang đậu cách đó không xa.
Nhìn thấy Ninh Tri sắp rời đi, Lý Lỵ nhanh chóng kéo vạt áo của Hoắc Hiểu Nguyệt: “Không ngăn cản tôi?”
Hoắc Hiểu Nguyệt khó khăn khịt mũi: “Các người không thể đi.”
Ninh Tri lười để ý tới cô ta, lập tức dẫn Lục Tuyệt đi về phía trước.
Hoắc Hiểu Nguyệt lo lắng.
Cô ta cảm thấy rằng nếu Lục Tuyệt rời đi với đối phương, sau này cô ta sẽ không thể ở bên Lục Tuyệt.
Cô ta định đuổi theo, nhưng bị chặn lại.
“Anh hai?” Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn lại.
“Bên ngoài lạnh quá, anh hai đưa em lên lầu, em cắt bánh chưa.” Hoắc Hiểu Dương đưa tay ngăn cô ta lại: “Cùng anh hai lên tầng đi.”
Hoắc Hiểu Nguyệt bắt đầu say khướt: “Em không muốn bánh ngọt, em muốn Lục Tuyệt.” Cô ta đẩy anh trai mình ra, định lao tới chỗ Lục Tuyệt.
“A.”
Lý Lỵ kinh hãi hét lên.
Hoắc Hiểu Nguyệt tỉnh lại, cô ta nhìn sang, da đầu lập tức run lên, tay chân lạnh ngắt, như rơi vào bể nước đá: “Anh hai...”
Ở phía trước, Ninh Tri dừng lại.
Cô quay lại thì thấy Hoắc Hiểu Dương bị đẩy ra đường, một chiếc xe lướt nhanh qua người anh ấy, anh ấy ngã xuống đất.
Nên đến, nó sẽ đến.
Ninh Tri buông tay Lục Tuyệt để cậu ngoan ngoãn ở đó, cô chạy tới tìm tài xế của nhà họ Lục: “Chú Trần, Hoắc Hiểu Dương của nhà họ Hoắc bị xe đụng, mau đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Chú Trần hoàn toàn không biết cô gái trước mặt mình, ông kua cũng không biết tại sao người bên kia lại gọi mình là chú Trần một cách quen thuộc như vậy.
“Phu quân bảo tôi đi đón Nhị thiếu gia về.”
“Tôi và Lục Tuyệt cũng sẽ đến bệnh viện, chú cứu người trước.”
Chú Trần không nói thêm gì, nhanh chóng chạy đi cứu người.
Ninh Tri quay lại chỗ Lục Tuyệt, cô dắt cậu đi về phía Hoắc Hiểu Nguyệt.
Hoắc Hiểu Nguyệt bật khóc, cô ta hoảng sợ không ngừng kêu: “Anh hai.”
“Cô ồn ào quá, câm miệng, tránh ra, đừng kìm hoãn chú Trần đến cứu người.” Cô nghe mẹ Lục nói tài xế nhà họ Lục có vệ sĩ, lai lịch của bảo vệ cửa cũng không đơn giản, thuê về lương rất cao.
Hoắc Hiểu Nguyệt bị Ninh Tri mắng cho sửng sốt, cô ta khẽ khóc nức nở, không dám kêu to: “Cầu xin các người, mau đưa anh tôi đến bệnh viện.”
Ninh Tri buông tay Lục Tuyệt ra, cô đi tới chỗ Hoắc Hiểu Dương gần ngất xỉu, nói: “Đây là chú Trần, tài xế nhà họ Lục. Tôi nhờ chú ấy đưa anh đến bệnh viện.”
Hoắc Hiểu Dương vô thức nắm tay Ninh Tri, mềm mại, hoa mắt làm cho anh ấy không thể nói rõ ràng: “Cảm ơn.”
Chú Trần quan sát vết thương của Hoắc Hiểu Dương: “Hoắc tiên sinh bị thương gãy xương chân. Tôi cõng cậu ấy lên xe.”
“Được rồi, làm phiền chú Trần rồi.”
Ninh Tri lùi lại, cô quay lại bên cạnh Lục Tuyệt.
Đột nhiên, Lục Tuyệt nắm tay cô.
Trong lòng Ninh Tri kinh ngạc, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng dùng tay áo lau tay bị Hoắc Hiểu Dương cầm của Ninh Tri.
Vừa lau, cậu vừa nói lẩm bẩm: “Của tôi, quỷ chị của tôi, của tôi.”