Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa
  3. Chương 49
Trước /96 Sau

Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ninh Tri sững sờ, ngực giống như bị một con thú sữa nhỏ duỗi ra cọ vào.

Mềm, hơi ngứa.

Chàng trai trẻ và nhút nhát nói rằng cậu đã ước cô xuất hiện.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa đáng thương, vừa đáng yêu, khiến trái tim Ninh Tri mềm nhũn.

Cho nên, nhiệm vụ đột ngột tăng lên là vì ước nguyện của Lục Tuyệt?

Ninh Tri không thể xác nhận.

“Ngoại trừ hy vọng chị xuất hiện em có nguyện vọng nào khác không?”

Lục Tuyệt chớp mắt, một lúc sau, cậu nói: “Hẹn hò cùng quỷ chị, tôi.”

Quỷ chị với tôi hẹn hò.

Ninh Tri mỉm cười: “Em có biết hẹn hò là gì không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt cụp mắt xuống, dưới mái tóc ngắn đen nhánh, vành tai bí mật đỏ lêm, còn đỏ hơn cả chiếc áo len đỏ trên người.

Cậu không trả lời, ánh mắt khẽ run lên, như đang chờ câu trả lời của Ninh Tri.

Ninh Tri suy nghĩ một hồi, cô nói với cậu: “Em muốn đi chơi với chị? Nhưng đó không gọi là hẹn hò, hai người yêu nhau cùng ra ngoài mới là hẹn hò.”

Nghe vậy, Lục Tuyệt nhướng mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen có chút lo lắng: “Là hẹn hò.”

Quỷ chị là của cậu, họ đang hẹn hò.

Nhìn thấy cậu nhóc mím môi tỏ vẻ không vui, Ninh Tri mỉm cười: “Được rồi, em nói cũng phải.”

Hò hét cậu, có gì khó khăn?

Khóe môi Lục Tuyệt khẽ cong lên, bàn tay cậu nắm chặt Ninh Tri.

Ban đêm, Ninh Tri đang định ngủ trên sô pha, nhưng như mọi khi, thiếu niên không cho phép.

Cô chỉ có thể nằm xuống cạnh cậu như hai lần trước.

Trong quầng sáng lờ mờ, Ninh Tri có thể ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người Lục Tuyệt.

Sự bướng bỉnh của cậu không chỉ thể hiện ở chỗ anh sẽ kiên định đi cùng một đường, ngồi chung ghế, xếp đồ chỗ cũ, mà ngay cả mùi sữa tắm cậu cũng dùng hơn mười năm.

Ngay cả khi lớn lên, cậu vẫn có mùi thơm bạc hà sảng khoái như vậy.

Thực đúng là cố chấp, cố chấp, một lòng.

Ninh Tri nằm nghiêng, một lúc lâu, sau lưng có tia ma sát nhỏ, sau đó nguồn nhiệt lại gần cô.

Thân hình gầy yếu của người thanh niên áp vào lưng cô, cằm cậu từ phía sau kê lên cổ cô: “Quỷ chị, quỷ chị...”

Cơ thể Lục Tuyệt nóng lên, bị cậu dính lấy, Ninh Tri cảm thấy lưng mình nóng bừng lên.

“Lục Tuyệt?”

Hơi thở ấm áp của người thanh niên phả vào cổ Ninh Tri khiến da gà nổi lên khó chịu, cô nghe thấy người thanh niên phía sau quyến luyến nói: “Tôi muốn ôm quỷ chị ngủ một giấc.”

“Tối nay chị sẽ không biến mất.” Ninh Tri dỗ dành cậu.

Lục Tuyệt mím môi, mặt áp vào gáy Ninh Tri, nhỏ giọng khẳng định: “Tôi muốn ôm, tôu muốn ôm chị.”

Ninh Tri chỉ có thể để cho phép cậu.

Sau đó, thiếu niên phía sau có chút run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên eo Ninh Tri.

Cảm giác cảm giác mềm mại của vòng eo truyền đến, trong bóng tối, vành tai Lục Tuyệt đỏ bừng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại sáng lên.

Quỷ chị thơm, quỷ chị mềm.

Cậu thích ôm cô.

Ninh Tri không biết đã ngủ từ lúc nào, cả đêm, cô chỉ cảm thấy phía sau có một con thú sữa nhỏ, vo ve chuyển động không ngừng, từng tiếng gọi quỷ chị.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Lục Tuyệt không phải đến trường.

Ninh Tri hứa sẽ đưa cậu đi chơi, nhưng cậu cần phải hỏi chính mẹ Lục.

“Tiểu Tuyệt, con... Con muốn ra ngoài chơi?” Mẹ Lục sửng sốt, nhưng con trai chủ động hỏi.

Bà bị sốc, lại vui mừng khôn xiết: “Mẹ sẽ đi với con?”

Khi Lục Tuyệt còn nhỏ, bà vẫn có thể đưa cậu đi chơi, nhưng bây giờ khi lớn, cậu trở nên kháng cự, không muốn cho người khác tiếp xúc.

Lục Tuyệt từ chối: “Không mẹ.”

Khuôn mặt mẹ Lục vẫn tràn đầy vui vẻ, cho dù bị con trai từ chối, nhưng cậu vẫn chủ động đáp lại bà.

“Tiểu Tuyệt, con muốn đi đâu? Không muốn mẹ đi cùng sao?” Mẹ Lục thấy con trai đột nhiên ra ngoài, bà rất tò mò không biết cậu sẽ làm gì.

Lục Tuyệt mím môi, xoay người rời đi.

Mẹ Lục nhanh chóng nhờ quản gia dặn dò tài xế chăm sóc tốt cho Lục Tuyệt, đồng thời cử hai vệ sĩ bí mật đi theo.

Ninh Tri vẫn còn ba mươi mặt trời nhỏ trên người, có nghĩa là cô đã đổi lấy 30 phút xuất hiện.

Cô hỏi Lục Tuyệt: “Em muốn làm gì?”

Đôi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt run lên, chậm rãi nói: “Xem phim.”

Ninh Tri hơi khó hiểu, cậu muốn đi xem phim?

Nhà họ Lục có một rạp chiếu phim rất lớn, nếu Lục Tuyệt muốn xem phim, cô có thể xem cùng cậu ở nhà.

“Đi xem phim, quỷ chị xấu.”

Ninh Tri cảm thấy trong khoảng thời gian cô không xuất hiện dường như Lục Tuyệt đã thay đổi một chút.

Cô không thể đoán được những gì trong đầu cậu.

“Được, chị đi xem cùng em.”

Tài xế lái xe đến lối vào trung tâm thương mại, Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi vào trong, tài xế biết có vệ sĩ bí mật theo dõi thiếu gia nên không đuổi theo.

Tầng năm của trung tâm thương mại là rạp chiếu phim, Ninh Tri Đạo bảo Lục Tuyệt mua hai vé xem phim.

Cô cũng nắm tay Lục Tuyệt xếp hàng mua bỏng ngô. Có thể là bởi vì xung quanh có rất nhiều người, Lục Tuyệt có chút căng thẳng, ánh mắt luôn nhìn về phía cô hoặc dưới đất, hai tay nắm chặt lấy cô.

Đúng lúc này, có hai cô gái xinh đẹp đi tới, một người trong số đó mặt đỏ bừng hỏi Lục Tuyệt: “Xin chào, tôi có thể kết bạn Wechat với cậu được không?”

Lục Tuyệt không đáp lại.

Cô gái mặc váy vàng tiếp tục dùng hết can đảm: “Tôi muốn quen cậu.”

Lục Tuyệt hoàn toàn không để ý đến cô ấy.

Cậu cụp mắt nhìn bàn tay của cậu và Ninh Tri đang nắm lấy nhau, tay quỷ chị nhỏ hơn của cậu rất nhiều, mềm mại, trắng nõn và xinh đẹp.

Cậu thích tay của quỷ chị.

Cô gái mặc váy vàng hoàn toàn bị coi thường, mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn người bạn bên cạnh.

Người bạn đứng lên bênh vực cô ấy: “Bạn đẹp trai, đừng lạnh lùng như vậy, Tiểu Hân của chúng tôi là hoa khôi của trường, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động muốn kết bạn với một người con trai.”

Cô gái mặc váy vàng nghe thấy lời nói của bạn mình, cô ấy xấu hổ kéo vạt áo của bạn mình.

Cô ấy lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt càng đỏ hơn.

Vừa rồi, khi chàng trai bước vào, thoáng nhìn cô ta đã nhìn thấy cậu trong bộ đồ thể thao màu đỏ, cao gầy, đẹp trai, khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả thần tượng mà cô ấy yêu thích.

Đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy mình giống như một con nai con đi loạn như vậy.

Cho nên, mới để bạn thân mở miệng giúp đỡ.

Lục Tuyệt hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hai người bên cạnh mình.

Ninh Tri bây giờ đang ở trong tình trạng chỉ có Lục Tuyệt mới có thể nhìn thấy, nhìn thấy hai cô gái đang sốt sắng muốn lấy phương thức liên lạc của Lục Tuyệt, nội tâm cô cảm thấy có chút khó chịu.

Thấy hai người vẫn không hết hy vọng, Ninh Tri nói với Lục Tuyệt: “Ở đây chờ chị một lát, đừng đi lung tung, chị sẽ quay lại ngay.”

Lục Tuyệt chớp mắt, anh chậm chạp đáp: “Được.”

Ninh Tri biết phía sau có hai vệ sĩ do mẹ Lục phái tới nên cô mới yên tâm rời đi.

Cô tìm thấy một góc không có camera, không có ai đi qua, ngay lập tức tiêu thụ 20 mặt trời nhỏ để đổi lấy 20 phút hiện thân.

“Cậu quá lạnh lùng, không muốn thêm bạn bè coi như xong, không nói lời nào, đàn ông thế nào.” Người bạn có chút buồn bực, Tiêu Hân rất xinh đẹp, ánh mắt của người đàn ông này quá cao, thậm chí không liếc nhìn Tiểu Hân.

“Hình như cô có ý kiến gì về bạn trai tôi?” Một giọng nói rất dễ chịu vang lên sau lưng hai người họ.

Người bạn và cô gái mặc váy vàng nhìn lại, trong mắt họ lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Nghe thấy giọng nói của Ninh Tri, Lục Tuyệt mới phản ứng lại, cậu quay người lại nhìn Ninh Tri, đưa tay ra.

Đầu ngón tay Ninh Tri chạm vào tay cậu, giây tiếp theo bị cậu siết chặt, sợ rằng cô lại biến mất lần nữa.

Ninh Tri nhìn hai cô gái, đả kích họ: “Bạn trai của tôi không thêm cô làm bạn bè bởi vì anh ấy không hứng thú với các cô.”

Cô gái mặc váy vàng không khỏi liếc nhìn mặt Ninh Tri một lần nữa, cô ấy tự ti mặc cảm vội vàng cúi đầu xuống, kéo vạt áo của bạn mình: “Đi thôi.”

Thảo nào đối phương không muốn để ý đến cô ta, hóa ra là không để vào mắt.

Ninh Tri tiếp tục xếp hàng mua đồ ăn thức uống với Lục Tuyệt.

Cô và Lục Tuyệt đều có ngoại hình siêu cao, thân hình tương xứng khiến những người có mặt không ngừng nhìn trộm, nhìn hai người siêu đẹp mắt, mọi người ai cũng ghen tị.

Sau khi lấy được bỏng ngô và soda, đã có thể vào rạp.

Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt vào rạp chiếu phim, họ đến muộn, chỉ có hàng cuối cùng.

Lục Tuyệt rất dễ thích nghi với môi trường thiếu sáng, dường như cậu đã buông lỏng một chút.

Ninh Tri ngồi bên cạnh cậu, đứa trẻ tội nghiệp, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu đến rạp chiếu phim.

Trên màn hình lớn, phim bắt đầu chiếu.

Đã lâu Ninh Tri đã không cầm bắp rang bơ xem phim như thế này.

Cô lấy ra một viên bỏng ngô vàng ươm đưa vào miệng Lục Tuyệt: “Cái này hơi ngọt.”

Lục Tuyệt ngoan ngoãn mở miệng, ngay cả đầu ngón tay của Ninh Tri cũng đều ngậm lấy.

“Cho em ăn bỏng ngô, không phải ngón tay của chị.”

Ninh Tri cố nén giọng nói, trong ánh đèn mờ ảo, cô đỏ mặt: “Đừng có ngậm lấy ngón tay chị!”

Ninh Tri nhớ tới lần trước trên sân thượng Lục Tuyệt liế/m vết thương bị hoa đâm của cô, cái thật xấu này thật sự không thể thay đổi được.

Ninh Tri đẩy đầu cậu, rút ngón tay ra, ướt đẫm nước nhãi, cô trừng mắt nhìn cậu một cái.

Mà Lục Tuyệt liế/m môi mãn nguyện như một con thú sữa nhỏ đã nếm được vị ngọt.

Quả thực phạm quy!

Đây là một bộ phim kịch tính, mở đầu tại ra rất nhiều không khí kinh dị.

Ninh Tri nhìn về phía trước, Lục Tuyệt ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô một cách nghiêm túc.

“Nhìn màn hình, đừng nhìn chị.” Ninh Tri quay đầu cậu về phía màn hình.

Lục Tuyệt bị bắt gặp, cậu vội vàng cúi đầu xuống, lông mi dài run rẩy che đi vẻ thẹn thùng trong mắt.

Giây tiếp theo, anh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, nhìn vài giây, dời đi chỗ khác, lại tiếp tục nhìn vài giây.

Khi ánh mắt Lục Tuyệt vô tình liếc về phía trước, cậu dừng lại.

Ở hàng ghế đầu, ở hai vị trí đối diện nhau, Lục Tuyệt nhìn thấy đầu người đàn ông nghiêng về phía bạn gái bên cạnh.

Qua khe hở giữa những chiếc ghế, có thể thấy rõ cả hai đang dính chặt vào nhau, miệng thì đang hôn nhau.

Lục Tuyệt chăm chú nhìn.

Ninh Tri quay đầu lại theo tầm mắt của Lục Tuyệt, cô bị sốc, nhanh chóng quay mặt về phía Lục Tuyệt.

Cô cố nén giọng, ghé vào tai anh nói: “Không nên nhìn.”

Ninh Tri vẫn nhớ, lần trước Lục Tuyệt nhìn thấy Tống Cảnh Thương hôn hoa khôi trường trên sân thượng, ngày hôm sau cậu đã học cách hôn trộm cô.

Bây giờ cặp đôi trước mặt đang hôn sâu, cô có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh trước mặt, nhưng cô không muốn Lục Tuyệt học được.

Lục Tuyệt mím môi, ánh sáng từ màn hình lớn chiếu vào mặt, lông mày càng thêm sâu.

Lông mày của cậu xanh mét, chậm rãi nói với Ninh Tri: “Quỷ chị, tôi có thể, hôn...”

“Không.” Ninh Tri ngắt lời cậu: “Em còn nhỏ, em không được.”

Lục Tuyệt mím môi, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ bất bình: “Không nhỏ, không nhỏ.” Cậu lớn, không nhỏ.

Ninh Tri nóng mặt, che miệng cậu lại: “Xem phim.”

Lục Tuyệt chớp mắt, đôi mắt đặc biệt ướt át, sáng ngời, cậu háo hức nhìn cô, nhìn môi cô.

Muốn hôn, muốn hôn quỷ chị.

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net