Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa
  3. Chương 70
Trước /96 Sau

Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 70

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ánh nắng len lỏi qua tán lá vương lên người Ninh Tri.

Cô mỉm cười nhìn chàng trai trước mắt, “Lục Tuyệt, đã lâu không gặp.”

Chàng trai ngẩn ngơ nhìn cô, lúm đồng tiền nhỏ trộm nổi lên, “Quỷ chị.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu giơ tay ra muốn nắm tay cô, mẹ Lục vội vàng chạy đến, “Tiểu Tuyệt, con đang nói chuyện với ai thế?”

Lục Thâm Viễn bước đến, châm chước nói: “Em trai đang lầm bầm một mình thôi.”

Ánh sáng trong đôi mắt mẹ Lục nhạt đi vài phần, bình thường con trai cũng hay như thế này, nhưng hai năm gần đây bệnh tình tốt lên một chút, không ngờ hôm nay lại như vậy.

Mẹ Lục nói với Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt, chúng ta lên xe thôi, bà ngoại biết con sang chơi, bà còn đang chờ con đó.”

Ninh Tri không dám nắm tay Lục Tuyệt, cô sợ Lục Tuyệt có nhiều hành động lạ khiến mẹ Lục lo lắng, cô cười với Lục Tuyệt: “Đi thôi, chị đi với nhóc.”

Nói xong, Ninh Tri thấy khuôn mặt Lục Tuyệt phủ đầy sự thất vọng.

Cô buồn cười bước về phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc móc ngón tay cậu, “Đi thôi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đầu ngón tay động động, Lục Tuyệt nhìn nhìn Ninh Tri rồi mới ngoan ngoãn bước về phía xe đậu.

Ninh Tri lên xe trước, như thường lệ đi xuyên qua cửa xe ngồi lên ghế phụ.

Lúc này, mẹ Lục ngồi phía sau đột ngột lên tiếng: “Tiểu Tuyệt, con đi đâu vậy?”

Sau đó mẹ Lục nhìn con trai đi đến mở cánh cửa bên phía ghế phụ.

Ninh Tri ngẩn ngơ nhìn Lục Tuyệt, trong nháy mắt, cô còn chưa kịp định hình Lục Tuyệt đã ngồi xuống.

“Lục Tuyệt?”

“Tiểu Tuyệt muốn ngồi ghế trước à? Nhớ thắt đai an toàn nhé con.” Mẹ Lục ngồi phía sau cười nói, chặn đứng Ninh Tri đang muốn mở lời khuyên Lục Tuyệt ngồi ghế sau.

Cửa xe được đóng lại.

Ninh Tri và Lục Tuyệt chen chúc trên một chiếc ghế, cô có thể đi xuyên qua cửa xe, xuyên thấu bất kỳ người nào, nhưng không thể xuyên qua cơ thể của Lục Tuyệt.

Trong con mắt của Lục Tuyệt, cô là vật thể hữu hình.

Kích thước ghế ngồi chỉ có thế, cô ngồi không yên, đến Lục Tuyệt cũng phải ngồi một cách khép nép.

Ninh Tri không còn cách khác chỉ có thể ngồi lên đùi Lục Tuyệt, đôi tay bám lấy vai anh. Nếu không cô sẽ bị ép ra ngoài, rơi khỏi xe. 

Lồng ngực chàng trai so với trước đây cường tráng hơn nhiều, ngày càng vững chãi. Đôi chân cô đang ngồi lên cũng ngày càng cứng rắn mạnh mẽ như đang tích luỹ năng lượng chờ thời cơ bộc phát sức mạnh.

Cô nghiêng người như đang được Lục Tuyệt ôm trọn trong lòng, cơ thể chàng thiếu niên nóng bỏng, đến hơi thở cũng nóng rẫy.

Ninh Tri đỏ mặt, đây là lần đầu tiên hai người có tư thế thân mật như này.

Ninh Tri ngẩng đầu nhìn Lục Tuyệt, hỏi cậu, “Tại sao không ngồi ghế sau?” Cậu chàng cao kều, trong xe chật chội làm sao đủ hai người cùng chen chúc một cái ghế.

Mắt Lục Tuyệt lấp lánh ánh cười, hàng lông mày anh tuấn cũng nhiễm sự vui sướng, “Muốn cùng quỷ chị.”

Ngay bây giờ, cậu đang ôm quỷ chị.

Cơ thể chị ấy mềm mềm, thơm thơm, ôm siêu thích.

Cậu thích ôm chị ấy.

Ninh Tri không nhịn được bóp mặt cậu, “Kể cả muốn ở cùng với chị thì cũng không cần phải ở trên xe. Giờ thì hay rồi, nhóc chỉ có thể ôm chị thôi, chị nặng không?”

“Quỷ chị nhẹ lắm, nhẹ.” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Ninh Tri.

Người con gái nào cũng thích được người khác khen mình gầy hoặc cơ thể nhẹ nhàng, cái nào cũng khiến người ta vui vẻ. Ninh Tri cũng không phải ngoại lệ.

Cô cười, “Ừm, chị biết nhóc không biết nói dối.”

Được ôm quỷ chị ngồi cùng nhau, đôi mắt Lục Tuyệt tràn đầy ánh sáng, giống như đang ôm món quà mình thích nhất, ai xin cũng không cho, đây là của cậu.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương, cậu cúi đầu nhìn cổ quỷ chị, trắng nõn, tinh tế, rất đẹp. 

Cậu muốn hôn một cái.

Trong mắt xẹt qua tia ngây ngô, cậu không biết vì sao bản thân lại muốn hôn, ánh mắt khẽ dịch chuyển, rơi xuống khuôn mặt mềm mịn của Ninh Tri, cậu nhấp nhấp môi, chỗ này cũng muốn hôn.

Muốn hôn quỷ chị.

Nghĩ là làm, Lục Tuyệt cúi đầu, lén lén lút lút vụng về hôn trộm lên cổ Ninh Tri. 

Cảm giác ngưa ngứa truyền đến, Ninh Tri kinh ngạc quay đầu nhìn cậu chàng, Lục Tuyệt vừa mới hôn trộm cô? 

Cô hỏi thẳng Lục Tuyệt, “Nhóc vừa hôn cổ chị?”

Chàng thiếu niên ngây thơ âm điểm kinh nghiệm sợ đến đỏ cả tai, đôi mắt ướt át nhìn Ninh Tri. Cậu lại không biết nói dối, thừa nhận luôn, “Hôn”

Còn bổ sung thêm, “Một cái.”

Chỉ hôn có một cái thôi.

Ninh Tri dở khóc dở cười, Lục Tuyệt đúng là thành thật.

Lúc này, Lục Tuyệt cúi đầu.

Cậu chôn đầu vào hõm vai Ninh Tri, cậu không biết làm nũng. Nhưng động tác lại như đang làm nũng, cậu khẽ nói, “Trưởng thành, tôi, bên nhau.”

Quỷ chị nói rồi, cậu trưởng thành, hai người sẽ ở bên nhau.

Giờ cậu trưởng thành rồi, bên nhau được rồi.

Cậu biết hai người ở bên nhau là có thể nắm tay, còn có thể hôn hôn.

Nghĩ đến đây đôi mắt hoa đào của Lục Tuyệt càng sáng chói, cậu nhìn thẳng Ninh Tri, “Quỷ chị, tôi, ở bên nhau.”

Có những lúc Ninh Tri không nhớ nổi mình đã nói những gì, vậy mà Lục Tuyệt có thể ghi nhớ kỹ càng.

Cô bóp bóp mặt cậu, “Đúng nha, nhóc trưởng thành rồi chúng ta sẽ ở bên nhau. Nhưng không phải hiện tại, chị ở tương lai đợi nhóc.”

Lục Tuyệt mím chặt môi, “Bây giờ cũng được.”

Cậu hiện tại cũng muốn ở bên quỷ chị.

“Tiểu Tuyệt, con đang nói gì vậy?”

Mẹ Lục ngồi phía sau, đầu Lục Tuyệt đang chôn tại hõm vai Ninh Tri nhưng dưới góc nhìn của mẹ Lục, con trai đang cúi gằm đầu lẩm bẩm cái gì mà ở bên nhau.

Ninh Tri giơ tay bịt miệng Lục Tuyệt cho cậu ngưng nói chuyện cùng cô.

Mẹ Lục chỉ nhìn thấy con trai đang lẩm bẩm một mình, điều này doạ mẹ Lục sợ, đến tài xế bên cạnh cũng thi thoảng liếc mắt sang nhìn một cái.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, kệ cho Ninh Tri che miệng mình.

Biệt thự Tống gia thế dựa núi, nằm ở khu nhà giàu, cảnh quan xung quanh yên tĩnh thanh nhã, công trình xanh hoá rất tốt, là điểm lặng chốn đô thị ồn ào.

Mẹ Lục xuống xe quay ra nhìn con trai vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế phụ, bộ dáng không bằng lòng, không muốn động đậy. Bà đi qua mở cửa xe, “Tiểu Tuyệt, đến nhà bà ngoại rồi, xuống xe thôi con.”

“Chúng ta xuống thôi.” Ninh Tri cả chặng đường giữ nguyên một tư thế, may thay hiện tại cô ấy không cảm giác được, nếu không chân chắc chắn tê rần rồi.

Cô đỏ mặt, trượt từ trên đùi Lục Tuyệt xuống.

Lồng ngực Lục Tuyệt trống rỗng, cậu cúi đầu nhìn xuống, môi mỏng mím chặt.

Trong phòng, Tống lão thái thái đã đợi con gái và cháu ngoại từ sớm.

Ninh Tri nhìn thấy một bà cụ mặc chiếc áo khoác mỏng màu đỏ tía ngồi trên sô pha, đầu tóc hoa râm, sắc mặt và tinh thần vẫn còn ổn.

Tống lão thái thái nhìn thấy con gái cùng cháu ngoại, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười, “Đến rồi à, sao hôm nay lại lâu thế?”

Mẹ Lục thân mật ngồi cạnh bà cụ, như đang làm nũng, “Thế ạ? Bình thường vẫn như vậy mà, đi lại mất chưa đến 40 phút, chắc là mẹ nhớ tụi con quá nên mới cảm thấy lâu.”

Tống Nhu – em gái mẹ Lục ngồi đối diện không nhịn được nói, “Mẹ nhớ tụi chị lắm, từ sáng bà đã hỏi chị mấy giờ về rồi.”

Bà cụ hừ một tiếng, “Mẹ nhớ cháu trai ngoan của mẹ thôi.”

Tống lão thái thái nhìn sang Lục Tuyệt đeo ba lô màu đỏ, một thân đồ đỏ, khuôn mặt đong đầy niềm vui, cười đến mắt híp lại, “Cháu ngoan của bà lại cao lên rồi, mặc bộ đồ này trông đến là tươi tắn.”

Người già ấy mà, mặc đồ đỏ là đẹp, là tươi tắn, tụi trẻ nên mặc đồ đỏ nhiều vào, nhìn là thấy may mắn, khiến người ta vui vẻ.

“Tiểu Tuyệt mau qua đây ngồi, đừng đứng mãi thế.” Bà ngoại vẫy vẫy tay với Lục Tuyệt, ý bảo cậu qua ngồi cạnh bà.

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, kéo cậu qua ngồi, “Chúng ta ngồi cạnh bà ngoại.”

Bà ngoại nhìn Lục Tuyệt nghe lời ngồi xuống, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng ngời, cháu trai nghe lời bà nói.

Ninh Tri nhìn bà cụ vui vẻ, cô áp sát vào tai Lục Tuyệt, dạy cậu “Nhóc nên gọi bà ngoại, chào hỏi bà.”

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, cậu nhìn bà ngoại, chầm chậm mở miệng, “Chào, chào bà ngoại.”

Nghe thấy Lục Tuyệt nói chuyện, Tống lão thái thái đứng hình nhìn đăm đăm vào cậu, vui đến không từ ngữ nào mô tả được, “Mấy đứa nghe thấy không? Tiểu Tuyệt chào mẹ này.”

“Vâng, con nghe thấy rồi, mẹ, Tiểu Tuyệt cũng nhớ mẹ đó.” Tống Nhu cười nói.

Tống lão thái thái mừng khôn tả, vết chân chim trên mắt càng sâu, “Cháu ngoại ngoan của bà, thật là ngoan.”

Đôi mắt bà cụ không giấu được sự yêu thương với đứa cháu này.

“Con chào bà ngoại, con chào dì.”

Lúc này, Lục Thâm Viễn vẫn luôn đứng một bên lễ phép chào hỏi Tống lão thái thái và Tống Nhu.

“Thâm Viễn cũng ngồi xuống đi.” Tống Nhu gọi anh.

Tống lão thái thái gật đầu, đôi mắt hiền hậu nhìn anh, cũng nói: “Đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đi.”

Thái độ của bà với Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn khác hẳn nhau. Tống lão thái thái với Lục Tuyệt là ruột thịt, yêu thương không hề che dấu, còn với Lục Thâm Viễn chỉ là sự hiền từ của bậc trưởng bối với vãn bối, mang chút xa cách.

Tống lão thái thái lại nhìn về phía Lục Tuyệt, nhìn cậu ngoan ngoãn im lặng ngồi đó, bà vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu.

Ấy vậy mà trong tích tắc, Lục Tuyệt né tránh.

Tống lão thái thái vươn hụt, bà cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Đợi đến ngày con cho bà xoa đầu, bà cũng mãn nguyện.”

Ninh Tri ngồi bên cạnh vươn tay ôm lấy đầu Lục Tuyệt, giữ chặt nó.

Sau đó, cô ấn đầu Lục Tuyệt về phía bà ngoại, “Bà ngoại mau xoa xoa.”

Tống lão thái thái nhìn cháu ngoan cúi đầu, hướng về phía bà, bà kinh ngạc.

“Mẹ, Tiểu Tuyệt cho mẹ xoa đầu kìa, mẹ mau xoa.” Tống Nhu cười nói.

Mẹ Lục ngồi bên cạnh cũng cười rộ, hâm mộ quá đi mất, bà cũng muốn xoa xoa đầu con trai.

Tống lão thái thái kinh ngạc, bà cụ giơ tay, nhẹ nhàng như sợ doạ đến Lục Tuyệt mà run nhè nhẹ xoa đầu cậu.

Bà ngoại nói: “Tiểu Tuyệt về sau phải luôn bình bình an an, mãi mãi vui vẻ”

Lục Tuyệt bị cưỡng ép xoa đầu, cậu chớp mắt, cũng không ghét cảm giác này.

Tống lão thái thái lo lắng cháu trai không thích nên chỉ xoa một chút rồi thu tay, nhưng bà đã vui sướng không thôi.

Mẹ Lục nhìn mà thèm, “Tiểu Tuyệt, mẹ cũng muốn xoa đầu con.”

Tiểu Tuyệt lúc nhỏ tuy không thích nhưng dưới sự đàn áp của bà thì vẫn chấp nhận bị hôn hôn nâng cao cao, còn có xoa xoa đầu nhỏ.

Kể từ khi cu cậu lớn là không cách nào thực hiện được, cậu sẽ trốn tránh, kháng cự sự tiếp xúc và ôm ấp.

Ninh Tri bưng mặt Lục Tuyệt hướng về phía mẹ Lục, cô dỗ dành Lục Tuyệt, “Cho mẹ sờ đầu nhóc một tí.”

Lục Tuyệt mím môi, cậu cụp mắt không đáp lại.

Mẹ Lục thử duỗi tay qua nhẹ nhàng chạm vào tóc mái của con trai, mái tóc mềm mại khiến lòng bà cũng ngứa theo, khoé mắt hơi cay, giống như hồi xưa vậy, Lục Tuyệt hồi nhỏ cũng ngoan như thế này.

“Tiểu Tuyệt, dì cũng muốn…” Thế nhưng, Tống Nhu còn chưa dứt lời, Lục Tuyệt đã quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý bà ấy.

Tống Nhu hừ hừ, “Tiểu Tuyệt, cháu thế là thiên vị, như vậy không tốt.”

“Cháu ngoại ngoan của mẹ là tốt nhất.” Tống lão thái thái cãi lại, có cháu ngoại cưng ở đây, con gái cũng phải nhường chỗ.

Lục Thâm Viễn ngồi một bên yên lặng nhìn Tống lão thái thái, mẹ Lục còn có Tống Nhu ba người cứ mãi vây quanh Lục Tuyệt, trong mắt chỉ có Lục Tuyệt.

Còn anh ta như một người ngoài nhìn bọn họ yêu thương, quan tâm Lục Tuyệt.

Lục Thâm Viễn che dấu biểu cảm, kiên nhẫn mà yên tĩnh nghe trưởng bối nói chuyện.

Mẹ Lục hỏi Tống lão thái thái, “Mẹ, dạo gần đây cơ thể mẹ thế nào? Trái tim còn đau không?”

Bà cụ Tống mắc bệnh tim, vẫn luôn uống thuốc và định kỳ đi khám bác sỹ.

“Con yên tâm, gần đây tinh thần mẹ rất tốt, thuốc luôn mang theo người.”

Người nhà mời điều dưỡng đến chăm sóc cho bà cụ. Nhưng bà không thích có người luôn theo sát mình, cảm thấy bị theo đuôi suốt rất khó chịu, cho nên phần lớn thời gian bà chỉ cho điều dưỡng phụ trách việc ăn uống, lo việc nấu nướng những món ăn tốt cho sức khoẻ.

Mẹ Lục nhìn sắc mặt bà cụ không tệ mới yên tâm.

Ninh Tri ngồi một bên nhìn, đến bữa trưa, trên bàn ăn cô gặp được anh trai của mẹ Lục – Tống Tiến Nghiệp.

Ninh Tri vẫn nhớ rõ ngày đó trong tang lễ bà cụ Tống, thái độ ông bác này với Lục Tuyệt không hề tốt, rõ ràng là đang đổ mọi trách nhiệm lên đầu Lục Tuyệt, tìm nơi trút giận. Cho nên cô có ấn tượng không hề tốt về người này.

Ninh Tri lại nhìn bà cụ Tống, bà đang nở một nụ cười đầy hiền từ và thân thiết, trong mắt đong đầy sự cưng chiều nhìn cháu ngoại Lục Tuyệt.

Ninh Tri không khỏi nghĩ đến không lâu sau bà cụ sẽ đột nhiên phát bệnh.

Cô có chút căng thẳng, lo sợ bản thân lại một lần nữa không cứu được bà ngoại, chỉ có thể bất lực mà nhìn Lục Tuyệt chìm trong bóng tối, đắm mình dưới mưa.

Ninh Tri không rõ bà ngoại cụ thể mấy giờ phát bệnh, chỉ biết đại khái trong khoảng buổi chiều.

Ninh Tri lo lắng không thôi, vẫn luôn chờ đợi.

Buổi chiều, bà ngoại chuẩn bị đi phòng trà, bà cụ thích nhất là thưởng trà, nhưng không thể uống nhiều, mỗi ngày chỉ uống hai chén, nếm nếm chút vị.

“Bà ngoại, cháu với em trai cùng bà đi uống trà.” Lục Thâm Viễn chủ động nói, “Khó có dịp bọn cháu nghỉ hè có thời gian, nên ở cùng bà nhiều hơn.”

Bà cụ Tống vui mừng gật đầu, “Cháu ngoan, mấy đứa có lòng rồi.”

Mẹ Lục đang cùng em gái Tống Nhu nói chuyện, nghe được lời của Lục Thâm Viễn, bà cười nói: “Thâm Viễn và Tiểu Tuyệt nên ở cùng bà ngoại nhiều hơn.”

Phòng trà ở tầng 2, bên trong trưng bày không ít lá trà mà bà cụ Tống ưa thích, trên tường treo kha khá bức tranh có tiếng, trên bệ cửa sổ, trên bàn bày đầy chậu bonsai màu xanh, có cảm giác yên bình, khoan khoái.

Tống lão thái thái hơi nóng, bà cởi áo khoác mỏng ra.

Lục Thâm Viễn chủ động nhận lấy áo khoác, “Bà ngoại, cháu treo lên giúp bà.”

“Được.” Bà ngoại Tống đưa cho anh ta.

Lục Thâm Viễn treo áo khoác của bà lên giá treo gần cửa.

Tống lão thái thái ngồi bên bàn trà, bà nhìn cháu ngoại ngoan Lục Tuyệt, “Tiểu Tuyệt ngồi xuống, bà vẫn nhớ cháu thích loại trà có vị hơi ngọt, đợi lát bà pha cho cháu uống.”

Bà ngoại thật sự rất thương Lục Tuyệt.

Lục Thâm Viễn cười ngồi xuống phía đối diện Lục Tuyệt, “Hôm nay cháu xin chút vía của em trai, được uống trà bà ngoại pha. Cháu nghe mẹ nhắc đến trước đây bà ngoài từng đạt được giải thưởng về nghệ thuật trà.”

Bà ngoại Tống xua xua tay, “Cái đó ăn thua gì.”

Bà đứng dậy, tiến về phía giá gỗ chọn lá trà.

Ninh Tri đứng ở bên chờ đợi, cô nhớ rõ, bà ngoài phát bệnh ở trong phòng trà.

Tống lão thái thái rót nước sôi đổ vào ấm tử sa, sau đó, bà thong thả tráng lá trà một lần.

Ninh Tri đột nhiên căng thẳng.

Làn khói lập lờ, hương trà toả ra bốn phía.

Một lúc sau, Ninh Tri thấy bà ngoại đột nhiên chau mày, biểu cảm trên khuôn mặt có chút khác thường.

Tim điên cuồng đập, cô tiến về phía trước, mà ở phía đối diện, Lục Thâm Viễn nhìn thấy sắc mặt bà ngoại thay đổi, ánh mắt loé lên.

Anh ta đứng dậy, cười nói với bà cụ: “Bà ngoại, cháu đi vệ sinh.”

Bà cụ Tống gật đầu.

Lục Thâm Viễn bước vội ra khỏi phòng, lúc đi qua giá treo quần áo, bàn tay chạm vào áo khoác sau đó lại nhanh chân bước ra ngoài, tiện tay đóng lại cửa phòng.

Ninh Tri nhíu mi, cảm giác có gì đó không đúng lắm, cô bay nhanh về phía bà ngoại.

Hô hấp của bà dần trở nên gấp gáp, tay nắm chặt lấy ngực như đang phát bệnh.

Tống lão thái thái sắc mặt tái nhợt, bà duỗi tay về phía Lục Tuyệt, “Thuốc, thuốc, Tiểu Tuyệt đi lấy thuốc.”

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Copyright © 2022 - MTruyện.net