Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Diệu Âm vác cuốc đi lang thang trong địa cung rất lâu, những thứ ăn được hay không ăn được đều bị nàng moi sạch sẽ.Bây giờ đã đến tình trạng hết đạn cạn lương thực, nàng còn suýt chút nữa thì tự gặm ngón tay mình.Thẩm Diệu Âm: Ta là nữ phụ của tiểu thuyết tiên hiệp, nhưng lại là nữ phụ tiên hiệp chết vì đói, nói ra đúng là mất hết mặt mũi.
***Khi Thẩm Diệu Âm đang trình diễn màn trò chơi sinh tồn ở địa cung, sáu vị trưởng lão của Côn Luân động phủ đang bận rộn ăn uống.Nghị Sự Điện vốn là nơi nói chuyện chính sự, lúc Thanh Phong đạo nhân vẫn còn, điện này là cung điện nghiêm túc nhất, chính thức nhất ở Côn Luân động phủ.
Bây giờ thân là người sáng ra môn phái, Thanh Phong đạo nhân đã sớm về cát bụi, sự uy nghiêm trong Nghị Sự Điện cũng không còn nữa.Sau khi lục đại trưởng lão làm chủ Côn Luân động phủ, Nghị Sự Điện liền biến thành chốn ăn chơi.Tam trưởng lão vung ngón tay ra một đường thủy linh chú, lập tức bụi tiên lượn lờ quanh điện, chúng mỹ nhân thân mang lụa mỏng đang nhảy múa trong ao rượu.
Côn Luân động phủ vốn là nơi thanh tịnh để tu tiên, thế nhưng dáng vẻ nửa kín nửa hở này của chúng mỹ nhân làm cho mấy lão già họm hẹm không rời mắt nổi."Tam trưởng lão, cạn một chén nào, thêm một chén." Vũ nữ xinh đẹp nhất trong ao rượu mỉm cười dâng lên một chén rượu.Tam trưởng lão chỉ là một nam nhân nhiệt huyết mới qua sáu trăm, y căn bản không chịu nổi cảnh tượng này.
Nhưng cái vị sư huynh đệ ở bên, ycũng không thể thể hiện ra mình quá thiếu lễ độ."Không thích hợp, cái này không thích hợp." Tam trưởng lão muốn từ chối vẻ mời chào của mỹ nhân, nhưng bàn tay y xoa lên vòng eo mỹ nhân, muốn dời lên trên nhưng lại ngại làm rõ quá: "Loan Loan, các sư huynh còn đang nhìn đấy, nàng đừng như vậy, ta là người đứng đắn."Mỹ nhân tên Loan Loan mới mặc kệ, đôi môi đỏ của nàng nàng ta nhấp chén rượu, dáng vẻ quyến rũ đưa mỹ tửu lâu năm đến bên miệng Tam trưởng lão.
Vẻ nôn nóng tràn đầy trong mắt Tam trưởng lão: "Không thích hợp, không thích hợp, nàng xem cái hành vi của nàng thế này là sao chứ?"Thế nhưng bàn tay y cũng không dừng lại, mỹ nhân biết y thích như vậy, nàng khẽ cười nói: "Trưởng lão giả bộ thiếu niên ngây thơ cái gì chứ? Không phải từ trước tới giờ chàng thích kích thích sao?"Trước mặt nhiều người như vậy, mỹ nhân vì y dùng môi đưa rượu, còn có gì kích thích hơn được chứ?Các trưởng lão còn lại đều không quan tâm, thậm chí nhị trưởng lão còn nói thầm trong lòng: Có mỹ thiếp thì có gì đặc biệt hơn người chứ, hôn cái miệng thôi, còn lắm trò.
Sư huynh của ngươi, ta đây còn chơi nhiều hơn ngươi."Vậy cô gái mà Thanh Tông Diễn đưa tới xử trí thế nào?" Đại trưởng lão đầu tóc bạc trắng lên tiếng trước.
Ông ta không quen nhìn các sư đệ sờ tới sờ lui trước mặt mình, chẳng phải chỉ là mấy nữ nhân xinh đẹp không có linh căn thôi sao?Nữ nhân như vậy Côn Luân động phủ bọn họ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cái nhóm sư đệ không có tiến bộ này còn chơi đùa với nữ nhân thế này, đúng là quá thấp kém."Quan tâm nàng làm gì, hôn ước năm đó Thanh Phong đạo quân quyết định vì Tư Đồ Yếm chúng ta cũng làm theo rồi, bây giờ người cũng gả tới, không tính là chống lại mệnh lệnh.
Thanh Phong lão nhân gia còn có thể báo mộng tìm chúng ta tính sổ sao?" Nhị trưởng lão uống một ngụm rượu mà mỹ nhân đưa tới, đảo mắt một cái, ông ta đã ôm lấy vòng eo của nữ nhân bên cạnh, cười cười nói nói với mỹ nhân.Tam trưởng lão bên cạnh cũng nói theo: "Lúc đầu muốn chưởng môn Thanh Diễn Tông đưa con gái tới, không ngờ ông ta lại dám cả gan đưa tới một kẻ giả mạo."Bọn họ muốn Thẩm Nhu tới đơn giản cũng vì tư chất linh căn, Thẩm Nhu có thiên linh, tu luyện căn cốt giai kỳ, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nhảy vọt tới tu vi Nguyên Anh, đúng là vật liệu đỉnh lò hiếm có.Tam trưởng lão đã sớm nghĩ có Thiên Linh cân và đỉnh lò thì tự mình có thể vượt qua bính cảnh kỳ, nhưng lại không ngờ tới, người mà Thanh Diễn Tông đưa tới lại là Thẩm Diệu Âm.Xem ra lão già bên Thanh Diễn Tông kia tình nguyện tốn năm vạn viên thượng phẩm linh thạch để mua cái mạng của Thẩm Nhu.
Côn Luân động phủ cũng nguyện ý mắt nhắm mắt mở, chấp nhận trò xiếc thay phượng thành gà này."Vậy Thẩm Diệu Âm kia là người phương nào?" Lục trưởng lão ở nơi hẻo lánh nhất lên tiếng hỏi.Lục trưởng lão là một người phụ nữ trung niên chừng ba, bốn mươi, thân hình bà ta có chút mập mạp, mỡ trên mặt cũng dày, người mặc đầy kim ngân, còn trái ôm phải ấp hai chàng trai dung mạo tuấn tú, dáng vẻ cực kỳ hài lòng."Nói là một cô gái vô dụng được Thanh Tông Diễn tùy tiện nhặt về nuôi dưỡng, chưởng môn bọn họ nói mười sáu năm trước nhặt được nàng dướichân núi, nhìn dáng dấp nàng không tệ, gương mặt lại thông minh, nghĩ lấy về làm đỉnh lò cũng tốt.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, tư chất Thẩm Diệu Âm lại cực kém, ngay cả đỉnh lò đều không đủ tầm, lúc người của Thanh Tông Diễn đưa nàng tới, còn không ngừng nói nàng là tiền bồi thường." Ngũ trưởng lão cũng gia nhập câu chuyện."Vậy nàng và Tư Đồ Yếm ngược lại xứng đôi, hai tên phế vật góp thành đôi là được rồi.
Ha ha ha." Tứ trưởng lão tổng kết.Múa xong một khúc, chúng mỹ nhân liền thướt tha tiến tới tiếp rượu.
Côn Luân động phủ an bình quá lâu, sau trận chiến Thần Ma trăm năm trước, ma tộc cũng không dám xâm chiếm tiên môn.Các trưởng lão rảnh rỗi lại không muốn một lòng cầu đạo, cho nên bọn họ chuyển từ tu luyện khô khan dời đến thân các mỹ nhân.Ban đầu Côn Luân động phủ có quy định, đệ tử trong môn hạ chỉ có thể cùng một đạo lữ làm bạn.
Nhưng sau khi sáu vị trưởng lão thượng vị, các nhân vật có máu mặt trong Côn Luân động phủ đều có hai ba cái hồng nhan tri kỷ, sự phóng túng lây nhiễm toàn bộ tiên giới.Các vị trưởng lão bị sắc đẹp vây quanh không biết làm sao, lúc thì nhìn các này, lúc thì sờ cái kia, vẻ mặt phân vân không biết nên chọn cái nào.Chính vào lúc bầu không khí trong yến hội đạt đến cao trào, đệ tử bên ngoài đến báo..."Trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi!"Đúng là phá phong cảnh mà.Phú bà lục trưởng lão ghét bỏ nhìn thoáng qua đệ tử làm hỏng chuyện tốt của mình, bà ta ôm eo tiểu ca ca, khinh thường hỏi: "Có chuyện gì mà phải vội vàng nói vào lúc này? Chẳng lẽ ngươi muốn tự tiến cử bản thân lên giường sao?"Đệ tử ngoại môn kia vội vàng cúi đầu, hắn cũng không dám giương mắt nhìn Lục trưởng lão, sợ dung mạo anh tuấn của mình bị Lục trưởng lão để mắt tới.
Lục trưởng lão có tiếng là biết dày vò người trong tiên giới, hắn cũng không có cản đảm khiến bà ta vừa ý."Các, các vị trưởng lão, đệ tử phụng mệnh trông coi Trấn Hồn Tháp, lúc trước hồn phách của Tư Đồ Yếm vẫn luôn có chút yếu ớt, nhưng vừa rồi, hồn hỏa của hắn lại lần nữa bùng lên!" ***Địa cung hết đồ ăn rồi.Thẩm Diệu Âm dùng cuốc khai hoang một chỗ đất nhỏ, sau đó chôn xuống hạt ngô cuối cùng.Đầu nàng đầy mồ hôi, dùng ngón tay vẽ bùa trên không trung, trong miệng còn lẩm bẩm, nhìn lải nha lải nhải, rất giống một bán thần côn.Đầu ngón tay của nàng bốc lên ánh sáng màu nâu, chút linh khí yếu ớt thoát ra từ đầu ngón tay nàng, rơi vào bên trong hạt bắp.
Một tia linh lực này như trâu đất xuống biển, ý nghĩ "bây giờ gieo xuống một hạt ngô, ngày mai thu hoạch một giỏ bắp" tuyên bố phá sản.Nàng tập trung tinh thần sử dụng linh chú hệ mộc đối với đất hoang, thúc đẩy sinh trưởng nửa canh giờ mới nảy ra nửa mầm chồi non.Trong nguyên tác có viết: "Tuy Thẩm Diệu Âm có một cái xác tốt, nhưng thật sự là một tu sĩ có tư chất cực kém."Từ khi thức tỉnh đến nay, Thẩm Diệu Âm đã lĩnh hội được thế nào là "tư chất cực kém" thông qua các loại phương thức.Ngay cả thúc đẩy nông sản cũng lao lực như vậy, nàng thực sự quá mệt mỏi, cái đơn linh căn hệ mộc này của nàng sợ là không phải giả đi.Tìm tới một góc nhỏ trong địa cung, hai mắt Thẩm Diệu Âm nhắm lại, bỏ đi hết phiền não, đánh một giấc.Lúc mở mắt ra thì lại thấy cả tượng gió xuân hiu hiu, hoa đào đua nở.
Nàng đã không còn ở trong địa cung tối đen như mực nữa, mà ở nơi duyên hải của đảo Bồng Lai, khắp nơi đều có hoa đào.Địa hình của đảo Bồng Lai đặc biệt, bốn phía đều là biển.Bây giờ Thẩm Diệu Âm đang đứng ở góc biển cuối cùng, phía sau khắp nơi đều có cây đào.
Từ nhỏ nàng lớn lên ở Diệu Châu, mười sáu năm trời chưa từng rời khỏi Thanh Tông Diễn, nhìn thấy cảnh này, nàng vô thức nhéo nhéo gương mặt, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì cả.
"Cốp!"Chính vào lúc nàng đang thưởng thức biển trời một màu, có người ở sau lưng phá tan bầu không khí.Thẩm Diệu Âm ôm đầu đột nhiên quay lại, là tên nào không có mắt nện sau lưng ta?Nàng cúi người nhặt lên nhánh hoa đào dính bùn trên đất, tìm kiếm kẻ đầu sỏ khắp nơi.
Đúng lúc này, trên tóc nàng dính đầy cánh hoa đào.Thẩm Diệu Âm giương mắt nhìn lại, quả nhiên trên cây đào có một người đang ngồi, là một thiếu niên có dung mạo vô song.Đối phương mặc một thân áo bào đen, cũng đang nhướn mày nhìn nàng, đôi mắt thiếu niên trong sáng như nước suối, trên mặt tràn đầy ý cười, cả người đều toát lên vẻ phấn chấn.Thẩm Diệu Âm nhìn chằm chằm hắn, nàng vốn là người trí nhớ kém, bây giờ lại bị kẻ không phải người tra tấn.
Trong nguyên tác có nhân vật này sao? Hắn là ai? Trông hắn đẹp mắt thế này, cho làm nam chính đồng ý không?Người trên cây thấy cô cúi đầu không nhìn mình, hắn liền tiện tay bẻ một nhánh đào xuống, xoay người đứng bên cạnh nàng: "Tặng cho ngươi, quà gặp mặt." Hắn đặt nhành hoa đào vào trong tay Thẩm Diệu Âm, hai nhánh đào đều nằm trên tay nàng, có đôi có cặp.Trông dáng vẻ thì cũng chỉ xấp xỉ hai mươi, lớn tuổi hơn nàng một chút.Thẩm Diệu Âm bị lừa bởi tuổi tác của giới tu tiên nhiều rồi, nàng đã gặp rất nhiều sư huynh đệ trông còn trẻ, nhưng không biết đã sống qua bao nhiêu năm.
Có điều khí chất không lừa được người, khí chất của người trước mặtnày khác một trời một vực với vẻ u sầu đặc biệt trên thân của các đạo trưởng tu hành ngàn năm.
Hắn thực sự quá tươi mới, hoàn toàn không hợp với vẻ đơn điệu vô vị của giới tu tiên.Lại quan sát tỉ mỉ một phen, Thẩm Diệu Âm lại càng thấy kỳ quái.
Dáng vẻ này không xứng có một cái tên trong nguyên tác hay sao?Phải biết rằng trong nguyên tác cần có một bảng "Xếp hạng mỹ nhân", nam chính Hứa Thừa Phong có thể xếp thứ hai, vậy mà dáng vẻ này của hắn sao lại vô danh trong bảng được?Thiếu niên trước mặt mày kiếm mắt sáng, đuôi lông mày có chút nhếch lên, cánh môi mỏng hơi mím, ngũ quan rất hài hòa, đặc biệt là đôi mắt, sáng lạn như tinh hà, đáy mắt như giấu vô vàn ý cười.Thẩm Diệu Âm đang đánh giá hắn, hắn cũng cười vui vẻ mặt nàng dò xét mình.Nàng càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ càng đau đầu.
Được rồi, bỏ đi, Thẩm Diệu Âm dứt khoát khỏi nghĩ nữa, làm ai thì làm, đâu phải tất cả mọi người trong nguyên tác đều có danh tính."Con lại bắt nạt người ta?" Một giọng nói hòa ái truyền tới, Thẩm Diệu Âm lập tức quay đầu, nhìn thấy một ông lão mặc một thân áo bào trắng.
Ông lão giữ lấy bộ râu trắng thật dài, nhìn rất có tiên phong đạo cốt."Sư phụ, con thấy nàng đáng yêu cho nên muốn trêu chọc một chút." Thiếu niên kia đi tới bên người ông lão râu trắng.
Thẩm Diệu Âm đứng bất động tại chỗ, nhưng ông lão kia lại vẫy tay với nàng, ra hiệu bảo nàng đi tới.Ba người cùng đến một chiếc bàn tròn, trung tâm bàn tròn đặt một cái khay sứ màu trắng, bên trong đặt đào tiên và một số đồ ăn kỳ quái khác."Nha đầu đói bụng không?" Ông cụ lấy ra một quả đào tiên đưa cho Thẩm Diệu Âm, ông cười đặc biệt hiền lành với nàng, còn cười hiền lành hơn so với chưởng môn phái Thanh Diễn Tông lúc thấy nàng.
"Đa tạ tiên nhân."Quả đào vừa đỏ vừa lớn, Thẩm Diệu Âm chậm rãi cắn một miếng, nước đào ngòn ngọt nháy mắt lấp đầy khoang miệng nàng.
Đây là đào gì mà ngọt như vậy? Nàng mới ăn một miếng liền có cảm giác chắc bụng, hiệu quả ngưng cơn đói nhanh chóng.Thiếu niên ngồi cạnh chống cằm, có chút hăng hái nhìn nàng ăn.Ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua vẻ mặt nàng, Thẩm Diệu Âm biết hắn đang nhìn mình, nhìn thì nhìn, nàng cũng chẳng quan tâm.
Dù sao nàng cũng được xếp vào "Bảng xếp hạng mỹ nhân", loại chuyện bị thiếu niên ngây thơ nhìn chằm chằm này, nàng mới không thèm để ý.Thấy Thẩm Diệu Âm ăn đến chậm, nhân lúc rảnh rỗi, hắn lấy một quả táo, ngồi bên cạnh nàng chậm rãi gọt vỏ.
Hai người đều bận chuyện trong tay, ai cũng không nói gì.Gió xuân thoảng qua mấy lần, lúc Thẩm Diệu Âm ngước mắt lên, tiên nhân râu trắng đối diện nàng đã biến mất."Này." Thiếu niên bên cạnh có hơi nghiêng đầu, một tay hắn chống cằm, một tay đưa quả táo đã gọt tới trước mặt nàng."Đa tạ, ta ăn no rồi." Thẩm Diệu Âm nhã nhặn từ chối.Không biết nàng thật sự no hay là giả no, thiếu niên nhíu nhíu mày, đặt quả táo vào trong khay sứ trước mặt nàng.Rừng đào được gió xuân quét qua giống như tiên cảnh, nàng mới ăn no không bao lâu liền thấy buồn ngủ.Tư Đồ Yếm nhìn Thẩm Diệu Âm đổ gục trên bàn, hắn vẫn chống tay như cũ, nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng một hồi, hắn mới giơ tay lên, dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm nàng: "Thời gian tới rồi."Sau đó một ánh sáng trắng chợt hiện lên, sau một giây, tiểu cô nương vốn đang ngủ say trước mặt hắn lập tức biến mất tăm không thấy tung tích.
Đưa Thẩm Diệu Âm đi xong, Tư Đồ Yếm liền đứng dậy đi tìm Thanh Phong đạo nhân.Bây giờ nơi Bồng Lai tiên cảnh mà hắn đang ở này không phải thế giới thật, nơi này chỉ là thế giới thần hồn mà Thanh Phong đạo nhân sáng tạo ra.
Lối vào của thế giới này thông với địa cung, trên đời này hiếm có người nào biết một tia thần hồn cuối cùng của Thanh Phong đạo nhân lưu lại nơi này.
"Sư phụ, đệ tử muốn từ biệt." Tư Đồ Yếm cười nói."Lúc này con chuẩn bị đi bao lâu? Ba năm, năm năm? Hay là vừa đi liền mất tích hai mươi năm?" Thanh Phong đạo nhân vuốt râu trắng, ông cũng không quản được tên đồ đệ này, hắn thường xuyên đi liền mấy năm không thấy tăm hơi: "Ta chống đỡ cái thế giới thần hồn này không được bao lâu nữa đâu, con thật sự nghĩ kỹ rồi?""Sư phụ yên tâm, đệ tử có chừng mực."Chừng mực? Ở toàn bộ cái Côn Luân động phủ này, chỉ có ngươi là không có chừng mực nhất.
Thanh Phong đạo nhân còn muốn dặn dò vài câu, quay đầu đã không thấy bóng dáng tên đồ đệ nghịch ngợm của mình đâu.
***Trong địa cung, tiếng người huyên náo."Người đâu? Nàng ở đâu rồi?""Thẩm tiên tử? Người ở đâu?""Mau tìm! Mau tìm!"Lúc Thẩm Diệu Âm tỉnh lại, đã thấy một đám người cầm đuốc xuất hiện trong địa cung.Địa cung yên tĩnh bị bó đuốc chiếu đến chói mắt, nàng cúi đầu dịu dịu mắt, nhớ lại tình cảnh của mình.Trước mắt làm gì còn rừng hoa đào, đảo Bồng Lai?Đúng là do mình đói quá nên sinh ra ảo giác rồi.Ôm lấy cái bụng không còn kêu ùng ục, Thẩm Diệu Âm đứng dậy xem xét, nàng lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa đến ngây người.Chỗ nàng dựa vào ngủ căn bản không phải vách tường gì, mà là một cái cổng lớn, cao đến mấy trượng, dày đến kinh người.Trên cửa cũng không có vòng kéo tay gì, cửa này hình như cũng không phải xây lên vì cho người ta vào địa cung, mà ngược lại, nó dường như phong tỏa, ngăn cản điều gì đó bên trong.Cửa được phong kín kẽ như vậy không khỏi khiến người ta hoài nghi, Thẩm Diệu Âm duỗi ngón tay, chậm rãi chạm vào khe hở giữa hai cánh cửa.
Một luồng hơi lạnh từ bên trong thoát ra, ngón tay nàng bị đông cứng đến đỏ lên.Nàng xoa xoa ngón tay, nhưng đúng lúc này, tiếng hô hoán sốt ruột truyền đến lỗ tai nàng."Ôi trời! Tiên tử! Thì ra ngươi ở chỗ này! Làm chúng ta tìm mãi!" Tứ trưởng lão vội vàng đi tới, kéo nàng khỏi cánh cửa cao, ân cần đưa cho nàng một chiếc đèn lồng."Đều là do đám đệ tử vô tích sự kia, lại đẩy người tới địa cung.
Ôi trời trời, đắc tội đặc tội rồi, địa cung không có cái gì, người hẳn là nên tới Thanh Ly cung của Cẩn Dương Tiên Quân chứ!Sao có thể ở chỗ này chịu khổ? Nếu không phải do hôm nay ta tóm lấy đámđệ tử kia không buông, bọn họ nhất định sẽ nhốt ngươi ở đây đến chết!" Tứtrưởng lão than thở khóc lóc nói.Thẩm Diệu Âm:...Nếu nàng không biết nguyên tác, có khả năng nàng thật sự bị dáng vẻ run rẩy Tứ trưởng lão này lừa.Phú bà Lục trưởng lão ở một bên âm thầm nói Tứ trưởng lão không biết xấu hổ.
Rõ ràng lúc ấy ông ta là kẻ tích cực nhất đề nghị ném Thẩm Diệu Âm ở đây tự sinh tự diệt, bây giờ lại khóc lóc than thở tẩy trắng bản thân.Hành động của Tứ trưởng lão gần đầy làm cho Lục trưởng lão cảm thấy, cho dù bà ta yêu không biết bao nhiêu mỹ nam, nhưng bà ta quả nhiên vẫn là một người có mặt mũi.
Dù sao bà ta vẫn bảo vệ mỗi nam nhân như nhau, thế như Tứ trưởng lão lại đúng là kẻ hai mặt."Tiên tử chịu khổ rồi, cùng chúng ta rời địa cung thôi.
Nếu Tư Đồ sư điệt trên trời có linh, hắn nhất định sẽ không để ngươi ở đây chịu khổ chịu đói!" ***Chuyện bên lề: Tham ănTư Đồ Yếm: Đây chính là cô vợ trẻ giả mạo của ta sao? Sao nàng có thể ănnhư vậy chứ?Âm Âm:Chuyện bên lề: Dung mạoÂm Âm: Nhìn ngươi rất nhỏ.Tư Đồ Yếm: ???------oOo------.