Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Tri nhíu chặt mày, may mà cậu nhóc chỉ nhéo Tiểu Lục Tuyệt một cái rồi dừng lại.
Cô trừng mắt tức giận nhìn thằng bé đó.
Ở tiết học thứ hai, hai cô giáo đưa đám trẻ đi tham gia hoạt động ngoài trời.
Những đứa trẻ khác đang chạy xung quanh, leo cầu trượt và chơi bập bênh, còn Tiểu Lục Tuyệt thì lại lặng lẽ một mình đứng ở cầu thang.
Cô giáo dường như cũng đã quen với điều này rồi.
Trước kia Ninh Tri không chú ý đến, nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều đứa trẻ cười vui vẻ như vậy, rồi lại nhìn Tiểu Lục Tuyệt, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Cậu có một cái vỏ cứng cáp để giấu cơ thể nhỏ bé của mình vào bên trong, cậu không bước ra, cũng không ai có thể đi vào.
Đang tập trung suy nghĩ, Ninh Tri đột nhiên thấy Tiểu Lục Tuyệt đã đi lên cầu thang, phía sau là đứa nhỏ vừa véo cậu trong lớp.
Gương mặt của thằng nhóc đó khiến cô cảm thấy quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu.
Trước khi kịp nhớ lại, Ninh Tri đã nhìn thấy thằng nhóc đó từ phía sau đưa tay ra kéo Tiểu Lục Tuyệt.
Nhóc dở cao hơn Tiểu Lục Tuyệt, Tiểu Lục Tuyệt bị kéo, không thể đứng yên, cả người ngã về phía sau.
Ninh Tri sửng sốt, cô đột nhiên nhớ tới lời mẹ Lục nói.
Khi Lục Tuyệt còn nhỏ, anh đã từng bị té ngã từ trên cầu thang xuống đến mức gãy cả xương sườn.
Nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt ngã từ trên cầu thang xuống, Ninh Tri lập tức lao tới.
Cơ thể nhỏ bé mềm mại lọt thỏm trong cái ôm của cô.
Ngay khi cậu ngã xuống đất, cô ôm chặt lấy cậu, lấy thân mình làm đệm lưng bảo vệ cậu an toàn.
Nếu một đứa trẻ bình thường gặp chuyện như vậy thì đã vô cùng sợ hãi khóc thét lên hoặc chui rúc vào trong vòng tay của người lớn để được an ủi.
Nhưng Tiểu Lục Tuyệt lại chỉ ngơ ngác chớp mắt không hề có dấu hiệu gì là sẽ khóc.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có sao không?” Ninh Tri không rảnh quan tâm đến đứa bé đã bỏ chạy kia, cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể Tiểu Lục Tuyệt, khi cậu ngã xuống cô đã kịp thời đỡ được, lần này chắc hẳn là sẽ không gãy xương nữa đâu.
Tiểu Lục Tuyệt đột nhiên chỉ vào chân của Ninh Tri, nói: “Đỏ, đỏ.
”Ninh Tri cúi đầu, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình sốt ruột vội vàng chạy tới cứu người thì bị trật chân, đầu gối đụng phải cầu thang sưng tấy đỏ cả lên.
Nếu như là lúc trước, khi bị thương ở đầu gối là cô sẽ khóc bù lu bù loa lên rồi, nhưng bây giờ cô đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, giống như việc cô không cảm thấy đói ở thế giới này vậy.
“Vì cứu nhóc mà chân của chị bị thương đây nè, đau quá đi.
” Ninh Tri không biết xấu hổ bắt đầu lừa gạt Tiểu Lục Tuyệt: “Sau này chị nói chuyện với nhóc, nhóc không được làm lơ chị nữa có biết chưa?”Đôi mắt to đen láy của Tiểu Lục Tuyệt nhìn cô một cái, một lúc sau, cậu gật đầu.
Ninh Tri không nhịn được véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một lần nữa, Tiểu Lục Tuyệt thật sự là quá ngây thơ.
Khi cô giáo đi tới thì thấy Tiểu Lục Tuyệt đang ngơ ngác ngồi trên mặt đất, hỏi: “Lục Tuyệt, sao em lại ngồi dưới đất vậy?”Tiểu Lục Tuyệt quay đầu lại nhìn, chui đầu vào lòng Ninh Tri, không thèm đoái hoài gì đến cô giáo.
Cơ thể trẻ con của Tiểu Lục Tuyệt thơm mùi sữa lại mềm mại, ôm vào người rất thoải mái dễ chịu.
Ninh Tri thì thầm bên tai cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chân chị bị thương rồi, cần phải nghỉ ngơi, Tiểu Tuyệt Tuyệt ngoan nghe lời đi chơi với cô giáo đi.
”Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp đôi mắt to đen láy, cúi đầu nhìn đầu gối bầm dập của Ninh Tri, nói: “Thổi thổi tôi.
”Để tôi thổi cho.
Ninh Tri không thể nhịn được cười, cố ý trêu chọc cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt muốn chị thổi thổi sao?”Nói rồi cô cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Tiểu Lục Tuyệt.
Hơi thở luồng vào ống tai khiến Tiểu Lục Tuyệt cảm thấy ngưa ngứa, quay đầu đi nơi khác, nôn nóng nói: “Thổi thổi tôi.
”Phải nói rằng giao tiếp với Tiểu Lục Tuyệt hiện tại dễ dàng hơn nhiều so với Lục Tuyệt khi trưởng thành, hỏi mười câu mới đáp được một câu.
“Cảm ơn Tiểu Tuyệt Tuyệt nhé, chị không cần thổi đâu.
” Tiểu Lục Tuyệt quá đáng yêu, Ninh Tri thực sự rất muốn hôn cậu một cái.
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên.
Chị gái kỳ quái dần dần trở nên trong suốt trước mắt cậu, sau đó biến mất.
Tiểu Lục Tuyệt hoang mang: “Chị, chị.
”Cô giáo thấy Tiểu Lục Tuyệt lầm bầm lầu bầu một mình cũng không kinh ngạc, dù sao đứa trẻ này cũng có chứng tự kỷ: “Lục Tuyệt, đứng dậy thôi, cô dẫn em trở về lớp học! ”Mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri lại phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh cô là Lục Tuyệt, là Lục Tuyệt khi đã trưởng thành.
Cô đã trở lại rồi à?Ninh Tri vội vàng sờ lên mặt, làn da đã không còn mềm mại nữa, nước da trên tay cũng mất đi vẻ mịn màng, tóc vẫn khô xơ chẻ ngọn như trước.
Cô chạm vào ngực mình, nhô nhỏ, nhưng rõ ràng là trở nên nhỏ đi.
.