Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi xảy ra chuyện này, Hà gia không tránh khỏi lại một trận gà bay chó sủa.
“Việc của đại ca có liên quan gì đến muội? Tại sao lại ảnh hưởng đến hôn sự của muội?”
“Có phải đại ca đã đắc tội với ai không? Một chuyện nhỏ như vậy sao lại bị tạm thời cách chức, hôn sự của muội cũng mất luôn? Đại ca, huynh nói gì đi chứ?”
“Ta sẽ đi cầu Quốc công phu nhân, bà ấy từ trước đến nay luôn đối xử tốt với ta, sao lại nói không bàn bạc là không bàn bạc được chứ, mẫu thân, người hãy nói đi với Quốc công phu nhân…”
Hà Như Nguyệt dù có thiếu suy nghĩ, cũng biết đây là hôn sự tốt nhất mà nàng ta có thể có được.
Đại ca nàng ta mặc dù đỗ thám hoa và đổi được môn đình, nhưng ở kinh thành này, những tiểu thư danh giá có gia thế mấy đời đều không coi nàng ta ra gì. Chỉ có khi đại ca cưới Từ Ngọc Dao, rồi có Vương thị làm trung gian bắt đầu thương lượng hôn sự với phủ Nghiêm Quốc công, thì những người đó mới bắt đầu nhìn nàng ta bằng con mắt khác.
Nàng ta đã vố số lần tưởng tượng ra cảnh những người trước đây không coi trọng mình, sau này cung kính gọi mình là Nghiêm nhị phu nhân, giờ đây sắp sửa trao đổi thiếp canh, nếu thuận lợi thì năm sau nàng ta sẽ gả đi, nhưng không ngờ một đêm đã từ thiên đường bị đánh rơi xuống địa ngục.
Hà Như Nguyệt vốn không phải là người bình tĩnh, ngay lập tức đã nổi giận, khiến Hà mẫu càng thêm tức giận—
“Cái gì kêu là liên quan gì đến ngươi? Nếu không có đại ca ngươi, ngươi có thể có được hôn sự như vậy không?”
“Lúc đại ca tốt ngươi đã hưởng lợi không ít, giờ có chuyện xảy ra thì ngươi lại phủi tay sạch sẽ, sao ta lại sinh ra một đứa bạch nhãn lang như ngươi chứ?”
“Đi tìm Quốc công phu nhân, ngươi nghĩ mình là cái gì? Chắc chắn ngươi còn không vào nổi cửa phủ Quốc công đâu, lại còn muốn kéo mẫu thân ngươi cùng đi mất mặt, ta thấy đầu óc ngươi bị lừa đá rồi!”
Hà mẫu ban đầu còn muốn nói chuyện cho phải phép, để hai huynh muội không thật sự sinh ra hiềm khích, nhưng nhìn thấy Hà Như Nguyệt cứng cổ không phục, lại nhìn thấy bên cạnh Hà Giác vừa nhận được tin tức vội vàng chạy đến với vẻ mặt vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy vô cùng phiền lòng—
“Vừa mới đến Từ gia bày bộ mặt tươi cười xong, giờ lại bảo ta phải đến phủ Quốc công khúm núm, chẳng lẽ sinh ra các ngươi chỉ để đến đòi nợ sao?”
“Được rồi, bớt nói những lời vô ích đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-31-nguyen-phoi-khong-de-choc-31.html.]
Hà phụ mặt trầm xuống, từ khi Hà Giác vừa bị tạm thời cách chức, Hà mẫu đã đề nghị đi cầu xin Từ gia, nhưng ông ta đã từ chối ngay lập tức, một phần vì không muốn để người ta càng thêm coi thường mình, một phần vì ông ta nghĩ dù sao cũng còn có quan hệ với phủ Nghiêm Quốc công, không đến nỗi hoàn toàn không có đường sống. Nhưng không ngờ chỉ trong vài ngày, ngay cả con đường này cũng bị phá hỏng!
Hà phụ một bên nghĩ có nên da mặt dày đi cầu xin Từ gia, một bên lại nghĩ nếu như vậy thì sau này ở trước mặt Từ gia sẽ không thể ngẩng cao đầu, ông ta nhíu mày hận không kẹp c.h.ế.t được ruồi, trong khi Hà Cầu bên cạnh Hà Giác, nhìn cái này lại nhìn cái kia, cũng gục đầu chau mày.
Mỗi bước mỗi xa
Cậu ta sinh ra đã thông minh, dưới sự dạy dỗ đầy tính vụ lợi của Bạch Như Huyên, càng sớm hiểu rõ tình huống của mình. Cậu ta biết rõ việc quay về Hà gia và bám vào Từ Ngọc Dao là con đường nhanh nhất để thay đổi số phận, vì vậy cậu ta giả vờ ngoan ngoãn và thân thiết, gọi Từ Ngọc Dao một tiếng mẫu thân, khiến nàng ngày càng gần gũi với mình. Nếu có thể theo đúng trình tự, cậu gần như có thể tưởng tượng ra cuộc sống của mình sau này—hoàn toàn thoát khỏi thân phận con của ngoại thất, sao chép thậm chí vượt qua thành tựu của Hà Giác, mà mẫu thân của cậu cũng có thể nhờ đó mà quang minh chính đại được bước vào Hà gia.
Chỉ có điều Hà Cầu không ngờ rằng mọi thứ trong một đêm đãy thay đổi đến long trời lỡ đất, không cần phải chờ đợi lâu, Bạch Như Huyên đã theo chân Hà Giác với tư cách tiện thiếp mà vào Hà phủ, mà càng làm cho cậu ta không ngờ hơn nữa là… tình hình tốt đẹp của cậu ta, lại bắt đầu trở nên khó khăn vì sự xuất hiện của mẫu thân ruột thịt của mình.
Mặc dù trên danh nghĩa cậu ta chỉ là con thừa tự, nhưng Hà Giác “không có con”, lại có mối quan hệ với Từ Ngọc Dao, nên mọi người trong Hà gia đều không đối xử tệ với cậu ta, nhưng hiện tại, trong mắt người khác, Hà Giác đã nạp thiếp thì về sau chắc chắn sẽ có con của riêng mình, trong khi Từ Ngọc Dao lại vẫn ở nương gia không có ý định trở về, Hà Cầu nhanh chóng cảm nhận được sự nhiệt tình chu đáo của hạ nhân đối với mình rõ ràng không còn như trước, thậm chí ngay cả đồng môn ở học đường trước đây luôn thân thiện cũng dần xa lánh cậu ta.
Đã từng thử qua cảm giác muôn sao vây quanh, ai có thể cam tâm trở thành người ngoài lề? Đã từng là ngoại tôn của Từ gia, ai lại muốn trở thành một kẻ không có danh phận như con của ngoại thất không thể nhìn được ánh sáng trước kia?
Hà Cầu căm ghét cảm giác số phận bị người khác nắm giữ, vì vậy càng muốn rõ ràng, muốn thay đổi những điều này, chỉ dựa vào phụ thân của cậu ta hay Hà gia thì không đủ, điều quan trọng còn phải dựa vào Diêu Dao.
Vì vậy, cậu ta bất ngờ tiến lên trước, nhẹ nhàng kéo tay áo của Hà mẫu, “Tổ mẫu, nếu không chúng ta hãy đi cầu xin mẫu thân đi?”
Những ngày này cậu ta đã không ít lần đến Từ gia, nhưng đều bị Từ bá ngăn lại với lý do Diêu Dao đang dưỡng bệnh không tiện gặp người, một ngày kéo dài thêm một ngày, mắt thấy tình hình Hà gia ngày càng tồi tệ, Hà Cầu đã không thể ngồi yên được nữa.
Cậu ta đương nhiên biết nếu Diêu Dao trở về, cuộc sống của mẫu thân chắc chắn sẽ không dễ chịu như bây giờ, nhưng đối với cậu ta, điều đó có thể trực tiếp giải quyết mọi khốn cảnh của cậu ta, thậm chí còn có thể tiến xa hơn so với trước đây, dù sao mẫu thân cậu ta chẳng phải cũng đã nói như vậy hay sao? Chính vì có mối đe dọa này mà đối phương càng phải nắm chặt cậu ta, đến lúc đó cậu ta tốt lên, không phải nàng cũng sẽ được lợi à?
Nghĩ vậy, Hà Cầu kìm nén lại sự không thoải mái cuối cùng trong lòng, chỉ ngẩng đầu nhìn Hà mẫu với vẻ mặt ngây thơ, “Không phải nói rằng thẩm thẩm Từ gia và Thế tử phi của Nghiêm Quốc công luôn có quan hệ tốt sao? Nếu thẩm thẩm Từ gia sẵn lòng ra mặt thì chắc chắn vẫn còn cơ hội cứu vãn phải không?”
Những lời này chạm đến tận đáy lòng Hà mẫu.
Bà ta không biết đã nói với Hà phụ bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị phản đối, bà ta không hiểu, giờ đã đến lúc này mà vẫn giữ cái mặt mũi làm gì, mặt mũi có thể đổi lấy chức quan từ ngũ phẩm hay hôn sự tốt đẹp không? Nếu chỉ cần nhượng bộ một chút là có thể giải quyết được chuyện rắc rối này, thì mặt mũi tính là cái rắm gì cơ chứ!
Nhìn thấy Hà phụ hiếm khi không phản đối, Hà mẫu lập tức phấn chấn, “Đúng, đúng, chính là đạo lý này!”
Hà mẫu vội rèn sắt khi còn nóng, vì không chắc Diêu Dao có ý kiến gì, sợ nàng còn khúc mắc với Hà Giác nên chỉ dẫn theo Hà Cầu, Từ bá nhận được chỉ thị của Diêu Dao không ngăn cản như trước, khiến tổ tôn hai người có chút hồi hộp thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghĩ rằng đã nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");