Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Từ phu nhân không xuất hiện, Vương thị cũng không đến tiếp đón, tì nữ trực tiếp dẫn hai người vào phòng khách, Hà mẫu cũng không dám so đo, chỉ nhẹ giọng dặn dò Hà Cầu khi gặp Diêu Dao phải làm thế nào, đang nói thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân không vội không chậm bước đến, hai người vội vàng ngừng câu chuyện, ngẩng đầu nhìn lên thì đều ngẩn ra.
Từ Ngọc Dao tính tình ôn hòa, là một quý nữ thế gia dịu dàng hào phóng điển hình, trong mắt có sự ngây thơ không lo âu của một người lớn lên trong gia đình tốt, có sự hạnh phúc an bình khi tự nhận mình đã lấy được phu quân tốt, cũng vẫn có chút buồn phiền vì mãi không thể sinh con.
Còn Diêu Dao thì khác, đã đi qua nhiều thế giới, thấy đủ loại đầu trâu mặt ngựa, trong mắt có sự bao dung như muốn xem các người sẽ diễn như thế nào, có sự kiên nhẫn chờ đợi đối phương vùng vẫy, còn có sự thong dong vì biết cuối cùng mọi chuyện sẽ được giải quyết triệt để, ví dụ như lúc này nhìn tổ tôn hai người gần như chỉ thiếu điều viết hết tính toán của mình lên mặt, Diêu Dao thì tỏ ra rất bình tĩnh.
Mỗi bước mỗi xa
Rất khác thường…
Hà mẫu đã gần sớm chiều sống chung với Từ Ngọc Dao chín năm, tự nhiên biết rằng đối phương nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra rất có nguyên tắc, trong mắt không chịu nổi chút hạt cát nào, Hà Giác gây ra chuyện như vậy dù về mặt danh dự hay tình cảm đều giống như tát vào mặt nàng, sao có thể như bây giờ tựa như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra được?
Hà mẫu nhíu mày nhìn Diêu Dao, luôn cảm thấy đối phương có gì đó thay đổi, còn muốn tiếp tục quan sát, thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Diêu Dao thản nhiên nhìn về phía mình, chỉ đành phải cười gượng mở lời, “Cuối cùng vẫn là được người nhà nuôi, nhìn sắc mặt này đã tốt hơn nhiều, nếu không mà lại vì chuyện này mà bệnh thêm một lần nữa, ta sợ rằng sẽ càng không có mặt mũi đến cửa của Từ gia.”
Nói xong, trên mặt Hà mẫu lại mang theo vài phần mệt mỏi, “Gần đây trong nhà đang gặp nhiều chuyện rắc rối, Giác nhi… còn cả Nguyệt nhi… Aiz, ta cũng không có thời gian đến thăm con, nói đi nói lại cũng là ta không xứng làm bà mẫu.”
So với hầu hết những bà mẫu thích thể hiện, Hà mẫu có thể nói là rất biết hạ thấp mình, diễn trò thương tâm, đóng vai bất đắc dĩ đều rất tự nhiên.
“Bao nhiêu năm qua, chúng ta nói là bà tức nhưng thực ra sống với nhau chẳng khác gì mẫu nữ ruột thịt, con nghe một câu từ tận đáy lòng mẫu thân, chuyện của Hà Giác thực sự là mười phần sai lầm, không chỉ con mà ngay cả ta cũng cảm thấy thất vọng không nói nên lời, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, con và hắn có tình cảm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại cam tâm để cho một thứ không ra gì chiếm lợi? Con cứ ở lại nhà mình mãi, nhất thời coi như nhắm mắt làm ngơ, nhưng cuối cùng cũng không phải kế lâu dài…”
Hà Cầu chỉ coi như không nghe thấy những lời chỉ trích mẫu thân ruột của cậu ta là thứ không ra gì, đúng lúc tạo ra bộ dáng đáng thương, “Mẫu thân, Cầu nhi nhớ ngài, khi nào ngài mới trở về…”
Hà mẫu mặt mày đầy sự tận tình khuyên bảo, “Dù con không vì Giác nhi, cũng phải nghĩ cho Cầu nhi, dù sao nó cũng là đứa nhỏ được ghi dưới danh nghĩa của con, con phải thay nó suy nghĩ một chút, ta không tiếc để lão gia không vui mà phải mở miệng đồng ý chuyển bảy phần gia nghiệp cho các con, chính là để cho các con sau này dù thế nào cũng có đường lui và chỗ dựa, nếu không thật sự bị thứ không ra gì kia chiếm lợi, thì chuyện này mới khó xử, Dao nhi, mẫu thân chắc chắn sẽ không hại con…”
Hà Cầu mặt đầy sự phụ thuộc ỷ lại: “Mẫu thân, ngài không ở trong phủ, Cầu nhi ăn không ngon ngủ cũng không yên, đồng môn ở học đường nói con là đứa con hoang không ai cần, mẫu thân, có phải ngài không cần con nữa không…”
Tổ tôn hai người tuy có mục đích khác nhau, nhưng phối hợp lại rất ăn ý.
Cả hai đều quyết tâm phải đưa người trở về, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng Hà Giác thay phiên nhau ra trận, cho dù là cơn tức giận lớn đến đâu cũng có thể được xoa dịu, mọi chuyện sau đó tự nhiên sẽ nước chảy thành sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-32-nguyen-phoi-khong-de-choc-32.html.]
Diêu Dao tựa vào lưng ghế, bộ dáng tỏ vẻ rất dễ nói chuyện, “Được thôi.”
Hà mẫu một bụng đầy lời muốn nói bị hai chữ này nghẹn lại ở cổ họng, trước tiên là không dám tin rằng mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, sau đó là vui mừng khôn xiết, chỉ nghĩ rằng đối phương cuối cùng vẫn nhớ đến tình cảm bà tức nhiều năm qua, thậm chí trong lòng mơ hồ còn có vài phần đắc ý, nhìn xem, không phải chỉ cần mình lên tiếng nói vài câu là đã thuyết phục được người hay sao?
Hà mẫu hoàn toàn đè nén đi những cảm xúc kỳ lạ ban đầu, để lại một đống thuốc bổ và dược liệu rồi cùng Hà Cầu phấn khởi trở về phủ, nhìn bóng dáng hai người, Mộ Lan ở bên cạnh không thể nhịn được nữa, “Tiểu thư, người nhìn bọn họ như vậy, rõ ràng là đang tính kế người, sao người còn chịu quay về?”
Diêu Dao nheo mắt, “Gấp gì, ngươi chỉ cần chờ xem, không biết ai sẽ hối hận xanh ruột đâu.”
Hà mẫu hoàn toàn không biết Diêu Dao đã xem kịch suốt nửa tháng, sớm đầy một bụng ý xấu, trở về phủ còn ở trước mặt Hà phụ nhận công, đến ngày hôm sau khi thức dậy nghe tin sáng sớm Diêu Dao quả thật đã trở về phủ, tinh thần càng thêm phấn chấn, nói chuyện càng thêm tự tin.
“Ta đã nói nàng ta là người mềm lòng, nhưng ông lại cứ không tin, nếu sớm khuyên nàng ta về, làm sao xảy ra chuyện của Như Nguyệt?”
Nếu chuyện có thể dễ dàng giải quyết như vậy, cần gì ông ta phải tự đem mặt mày già nua này đi cười làm lành, Hà phụ hoàn toàn không bận tâm đến việc để Hà mẫu chiếm lợi, khen ngợi Hà mẫu đến mức mặt mày hớn hở, khiến Hà mẫu vỗ n.g.ự.c nhận hết mọi chuyện.
Hà mẫu nghĩ rất tốt, nếu người đã sẵn lòng trở về thì chắc chắn vẫn còn nhớ tình cũ, cũng không cần lựa chọn thời điểm gì, chỉ cần vào bữa tối, lúc đó Hà Như Nguyệt bên cạnh khóc lóc, Hà Giác bên cạnh nhìn, lại có bà ta khuyến khích, dựa vào tính cách của Từ Ngọc Dao, chẳng lẽ có thể cự tuyệt được nữa ư?
Hà mẫu mang theo sự nhiệt tình mười hai vạn phần, Diêu Dao cũng rất phối hợp, tiếp nhận sự ân cần của Hà mẫu, còn Hà Như Nguyệt và Hà Giác thì cười cười, bữa ăn cũng hiếm hoi trở nên vui vẻ hòa thuận.
Trong lòng Hà mẫu buông lỏng, chỉ cảm thấy mọi chuyện đã gần như thành công, đầy tự tin tiến thẳng vào vấn đề: “Nhà chúng ta đã lâu không có không khí náo nhiệt như vậy, con vừa về, lòng chúng ta cũng đã yên…”
Hà mẫu vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Hà Như Nguyệt, “Trước tiên là Giác nhi bị tạm thời cách chức, giờ lại đến lượt Nguyệt nhi gặp chuyện như vậy, lòng ta chưa bao giờ được yên ổn, Giác nhi là tự mình làm sai, không thể trách người khác, nhưng Nguyệt nhi lại thật sự vô tội, con bé còn nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng những chuyện này…”
Diêu Dao thầm nghĩ cuối cùng cũng đã đến.
Nàng không nhanh không chậm buông đũa xuống, nhìn Hà mẫu ra hiệu cho Hà Như Nguyệt lau nước mắt, Hà Giác rõ ràng đang khó xử nhưng ánh mắt lại đầy hy vọng, bên cạnh là Hà phụ đã có vẻ thoải mái hơn. Diêu Dao nhịn không được, cuối cùng trực tiếp bật cười thành tiếng.
“Ta nói này, các người cũng không thật sự coi ta là kẻ ngốc chứ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");